Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Một Tiếng Công Tử, Một Bữa Rượu Thịt

Chương 200: Một tiếng công tử, một bữa rượu thịt Chương 200: Một tiếng công tử, một bữa rượu thịtChương 200: Một tiếng công tử, một bữa rượu thịt

Ngồi tựa trong đình Ôn Hoa nhìn về phía người bạn thân mấy năm không gặp, trước đây kết bạn cùng nhau ngao du sơn thủy, gã vẫn rất đố kị Từ tiểu tử với vẻ ngoài tuấn dật, mỗi lần đi đường gặp hương dã thôn xá, nếu để cho Từ tiểu tử đi xin một ít lương thực, hơn phân nửa sẽ không tay không mà về, chẳng may mà gặp phải những phụ nữ quê mùa trong thôn, thì lại càng thu được nhiều lương thực hơn, chỉ là khi các nàng bố thí thì lại tranh thủ muốn xoa bóp người của Từ tiểu tử, một số phu nhân thừa dịp trượng phu không ở nhà càng cười tợn đi bóp xoa nắn hạ bộ của Từ tiểu tử, vừa nói một tiếng hậu sinh tuấn tú hậu, mỗi lần thấy tràng diện này, Ôn Hoa đều không thoải mái, con mẹ nó danh tiếng tiểu tử này đoạt hết, tuy vậy lâu ngày, Ôn Hoa cũng tập mãi thành thói quen, nói đùa, xui Từ Phượng Niên nên đi thẳng vào trong thành làm tiểu bạch kiểm thì tốt hơn, Từ tiểu tử mười lần thì có tám chín lần đều giơ chân giơ tay chửi mắng lung tung, hắn nói lão tử là đỉnh thiên đại thế gia tử Lương châu, lấy đâu ra cái thân phận như vậy! Ôn Hoa nhịn không được bèn cười, đỉnh thiên sao? Còn cao quý hơn con trai của Bắc Lương Vương sao? Lúc này lần thứ hai tương phùng, gặp mặt Từ Phượng Niên, Ôn Hoa dương như cảm thấy xa lạ, ước chừng là thay đổi một thân không biết từ đâu cái bộ dáng cẩu miêu làm trò bàng môn tà đạo nào mà mặc tới được một thân cẩm y, Ôn Hoa nhìn mà không tin nổi vào mắt mình, Từ tiểu tử chẳng lẽ thật là tam lưu quyền quý tử tôn của Bắc Lương? Tại sao, người trước đây là hồ bằng cẩu hữu của gã lại có thay đổi lớn như vậy? Ôn Hoa vô ý thức gãi gãi đũng quần, đây là thói quen đã vài chục năm, khó có thể coi là thanh nhã, tuy nhiên Ôn Hoa vốn xuất thân hương dã, muốn đổi cũng không đổi được, Từ Phượng Niên năm đó đã vì chuyện này mà cười nhạo gã, nói về sau có luyện kiếm tới đại danh đỉnh đỉnh, khi cùng cao thủ đối chiến vạn dân chúng đều hướng mắt nhìn, bất thình lình đi gãi chim trong đũng quần thì biết nói sao? Còn giống bộ dạng cao thủ sao? Sẽ có cô nương mến mộ một người không có phong phạm hiệp sĩ như vậy sao? Ôn Hoa cũng đã cẩn thận cân nhắc qua nan đề khó khăn này, đến nay gã cũng không thay đổi nữa, dường như gã rất sợ khi gã sửa lại chính mình bèn giống như đám công tử nhà giàu giả vờ phong nhã đi ngao du bốn phương.

Từ Phượng Niên bị Ôn Hoa nhìn chăm chú sợ tới nổi da gà, hỏi: "Làm sao tới Tương Phàn rồi?"

Ôn Hoa có vẻ mặt phiền muộn nói: "Gặp phải một tiểu nương, trong lòng mến mộ, một đường đuổi tới."

Từ Phượng Niên cười nói: "Ngươi ấy mà, cẩu không thể đổi được thói quen ăn cứt, trước đây không phải cứ nhìn thấy nữ nhân ngực nở mông to, đều ngưỡng mộ trong lòng, tính ngươi cũng không kén chọn, nhưng nào có người nào đáp ứng qua ngươi?"

Ôn Hoa ngồi thẳng người, vẻ mặt cười xấu xa, hai tay ở ngực làm một tư thế vo tròn vân vê, tấm tắc nói: "Lần này không giống, ta là thật sự thích, nàng rất đẹp, tâm tính lại tốt, ta cảm thấy được đời này về sau chỉ thích nàng mà thôi."

Từ Phượng Niên bĩu môi khinh thường nói: "Cắt chim giờ! Ngươi á, mỗi một cô nương ở trước mặt ngươi, ngươi đều thích đến chết đi sống lại."

Ôn Hoa dựa vào cây cột, lắc đầu nói: "Lần này sẽ khác"

Từ Phượng Niên nhìn Ôn Hoa không giống vui đùa, buồn bực nói: "Ngươi thật lòng nhảy hố rồi sao? Là cô nương nhà ai mà xui xẻo vậy? Cho biết tên họ, ta đi nhìn một chút."

Ôn Hoa mắng: "Nhìn cái rắm! Từ tục tu, ngươi đừng muốn đục khoét nữ nhân của huynh đệ, bằng không khỏi làm huynh đệ nữa!"

Từ Phượng Niên cả giận nói: "Lão tử sờ qua đàn bà so với ngươi còn nhiều hơn ăn cơm, chắc đã lọt được vào mắt xanh của ta?"

Ôn Hoa hừ hừ nói: \ "Ngươi là loại đức hạnh gì ta sao lại không biết? Mồm mép ghê tởm, hãm hại lừa đảo thành quen, vê sau vạn nhất có cô nương mắt bị mù coi trọng ngươi, ta nhất định đi ngăn."

Từ Phượng Niên dựa vào một cây cột khác, ngồi đối diện gã, cười híp mắt nói: "Vậy ngươi có rảnh không?” Ôn Hoa cũng không có khí lực mà cãi nhau với Từ Phượng Niên, nói nhiều một câu thì thêm một phần đói, ôm chuôi kiếm gỗ nhắm mắt dưỡng thần. Từ Phượng Niên quay đầu nhìn xa hướng tháp Bão Cô một trong thập cảnh của hồ Sấu Dương, Hồ Sấu Dương cũng không lớn, nhưng lịch sử lại lâu đời, chưa được tu sửa thuỷ lợi, mỗi lần mưa to, cỏ dại lan tràn xung quanh hồ, nếu như hạn hán đã lâu thì sẽ khô cạn thấy đáy, chẳng thể được coi là mỹ cảnh, sau được hai vị đại văn nhân tiền triều đảm nhiệm Thanh Châu Thứ sử, đối với hồ Sấu Dương phá lệ ưu ái, áp dụng 'âm đậu thủ pháp' tạc ra ngũ giếng, xây thác thạch hàm, lúc này mới có hồ Sấu Dương hôm nay, văn nhân ngộ quốc trong xuân thu quốc chiến, hồ này cũng có thể coi là bằng chứng nhã sĩ trị quốc một thời, năm cái giếng tầm thường từ đó có được đại danh, Từ Phượng Niên hiểu được Ôn Hoa đã đói bụng, thu lại ánh mắt, cười cười, hỏi: "Hay là ta kiếm chút rượu thịt qua đây?”

Ôn Hoa hoài nghỉ nói: "Đi đâu kiếm đây?"

Từ Phượng Niên nhìn hướng Thanh Điểu làm một động tác rót rượu, không bao lâu nàng liên từ khách sạn bưng tới hộp đồ ăn, mùi rượu mùi thịt xông vào mũi, Ôn Hoa nhìn Thanh Điểu một chút, lại nhìn hộp rượu thịt một chút, cả kinh nói: "Tiểu tử ngươi thật phát đạt, ngay cả lão bà cũng xinh đẹp như vậy?"

Thanh Điểu mặt đỏ lừ, Từ Phượng Niên bắt đầu trước xé một khối thịt bò bên cạnh, rót một chén rượu mạnh, cười nói: "Ngươi mau ăn đi.

Ôn Hoa ăn như hổ đói, nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Điểu, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Em dâu, ta lắm miệng một câu, thật muốn một cuộc sống an ổn, cùng một chỗ với Từ tiểu tử, ngươi phải biết quản hắn, hắn cũng không phải người xấu, có cái là hay hoa tâm, không biết an phận."

Từ Phượng Niên ném qua chỗ gã một khối thịt bò mắng to: "Không cần ngươi phá đám!"

Ôn Hoa cuống quít bắt được khối thịt bò, nhét luôn vào trong miệng, trợn to mắt nói: "Ta nói như vậy là muốn tốt cho ngươi!"

Thanh Điểu ôn nhu nói: "Ôn công tử, ta chỉ là một nha hoàn."

Ôn Hoa cảm thán một tiếng, khoát tay nói: "Nha hoàn? Không phải là ta không tin, cô nương nếu như là nha hoàn, thì ông trời thật không có mắt, thiên lý nơi đâu?”

Từ Phượng Niên cười nói: "Nàng còn không phải là người thân là tiểu thư mà số mệnh nha hoàn đâu. Ta cũng chẳng ủy khuất nàng."

Ôn Hoa cả giận nói: "Họ Từ, mồm miệng tích Đức một chút! Cái gì mà số mệnh nha hoàn! Cẩn thận ta với ngươi trở mặt!"

Từ Phượng Niên liếc mắt.

Ôn Hoa nhìn Thanh Điểu, nhếch miệng nở nụ cười duyên dáng nhất đời, ngượng ngùng nói: "Vị cô nương này, vừa tới đã gọi ta một tiếng Ôn công tử, về sau nếu Từ tiểu tử dám khi dễ nàng, ta sẽ là người thứ nhất thu thập hắn! Dăm ba cái võ vẽ mèo quào, ta không cần kiếm, cũng đánh hắn bò lăn ra đất!"

Từ Phượng Niên cười ha ha, nói: \ "Ôn công tử, tới đây, uống rượu!"

Ôn Hoa tâm tình thật tốt, lần đầu tiên có người gọi Ôn công tử! Toàn thân gã thoải mái, lập tức gã cảm thấy nữ tử thế gian này ngoại trừ vị nương tử trong lòng gã mến mộ, thì cô nương trước mắt đáng yêu đệ nhị! Nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa hiền thục mà là nha hoàn sao? Quỷ mới tinI

Trong hai ba năm nay ít khi nào có bữa cơm nước no nê như này, Ôn Hoa ợ một cái, rượu còn thừa lại đều bị gã cẩn thận từng li từng tí rót vào bầu rượu hồ lô của gã, Ôn Hoa liếc mắt nhìn Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên lắc đầu, Ôn Hoa dùng sức gật đầu, Thanh Điểu vẫn không hiểu chuyện gì, thật ra là Từ Phượng Niên không lay chuyển được Ôn Hoa, chỉ đành xấu hổ sai Thanh Điểu mang hộp đồ ăn trở về khách sạn trước, hai người nhanh như chớp chạy ra chòi nghỉ mát, tìm một bụi cỏ gần hồ, cỡi quần ngồi xổm xuống, bốn bờ mông trắng trần truồng phá vỡ phong cảnh đẹp ở hồ Sấu Dương dưới ánh trăng lung linh một cách hoang đường, tuy thế nhưng nếu biết cảnh màn trời chiếu đất năm đó, cũng sẽ không thấy kỳ quái đối với hành vi tục tằng bỉ ổi của hai kẻ dở hơi này, với Ôn Hoa là một kẻ vô danh tiểu tốt, nghèo đến điên rồi mà nói, trên đời con mẹ nó chuyện hạnh phúc nhất, không phải là ăn no, uống say, ngủ kỹ, mà là 'tụt quân chổng mông, bởi vì chỉ có ăn no, uống say mới có tiên vốn để 'tụt quần chổng mông, suy nghĩ nông cạn mà đạo lý vô song.

Ngồi chồm hổm ven hồ Ôn Hoa thở ra một hơi dài, nhàn nhã nói: "Đảm bảo trước đây chẳng có vị thi nhân nhã sĩ nào ở chỗ này ngâm thơ đối câu qua, nghĩ đến mà sướng khoái cả người!"

Từ Phượng Niên không có nói gì.

Tin tưởng Tĩnh An vương Triệu Hành có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ đến Thế tử Bắc Lương sẽ chổng mông đi ỉa bên hồ Sấu Dương Hồ.

Ôn Hoa nhìn Từ Phượng Niên không hùa theo, có chút không vui, đột nhiên giật mình nói: "Họ Từ, phía sau mông của lão tử có tấm bia đá thì phải!"

Từ Phượng Niên rốt cuộc không nhịn được mắng: "Đó là bia đá bên trên có ghi 'Hồ Sấu Dương áp ký' do Thứ sử tiền triều Lý Mật lập nên, ngươi là tên khốn kiếp, thật biết chọn địa phương mà ỉal"

Ôn Hoa nhất thời không nói được gì, mặc niệm nói: " Xin lỗi, lỗi của ta."

Từ Phượng Niên do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ôn Hoa, có muốn hay không cùng ta lăn lộn một chuyến? Cũng giống như năm đó, nếu ngươi muốn tỷ võ chiêu thân, ta sẽ giúp ngươi."

Ôn Hoa cười nói: "Thôi khỏi, ngươi nghĩ ta thật khờ à, tiểu tử ngươi bây giờ khó lường rồi, ta cũng chẳng cần biết ngươi là ai, ngược lại ta và ngươi vẫn là huynh đệ, đã là huynh đệ thì sẽ mãi là huynh đệ, tuy nói 'ăn chực nằm chờ là thiên lý, có thể ngươi sẽ cam lòng cho bạc, nhưng lão tử sợ sẽ không còn chí khí, cho nên, ngươi cứ đi đường lớn của ngươi, mặc ta đi cầu độc mộc của ta, hữu duyên còn gặp lại, Ôn Hoa ta không nói hai lời, phiêu bạt còn mong luyện kiếm đạt được cái một ... hai ... cái thành tựu, nếu là theo chân ngươi hưởng phúc, chỉ sợ lại không còn tâm tư chịu khổ chẳng luyện gì nên hồn, Từ tiểu tử, hảo ý tâm lĩnh. Ngày mai ta sẽ ra khỏi thành, muốn đi Bắc Mãng biên cảnh bên kia nhìn thử xem, coi như là khai mở nhãn giới."

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Biên cảnh sẽ loạn, ngươi muốn đi sao?"

Ôn Hoa ồ lên một tiếng, trêu ghẹo nói: "Loạn sao? Ngươi nghĩ ngươi thực sự là Thế tử Bắc Lương à? \"

Từ Phượng Niên cười nói: 'Không phải sao?"

Ôn Hoa thở dài nói: "Trước muốn mời ngươi ăn một bữa rượu thịt thượng hạng, chưa từng nghĩ lúc này gặp gỡ thì lại thiếu ngươi một bữa."

Từ Phượng Niên nói: "Thiếu là đúng! tiểu tử ngươi đừng chết là được, bằng không chẳng còn cơ hội trả nợ."

Ôn Hoa ha hả cười nói: "Muốn nói thuyết pháp của lão Hoàng sao, ta đây muốn được nói một câu là cái lý này."

Từ Phượng Niên ngẩn ngơ xuất thần nói: "Là cái lý này."

Ôn Hoa đột nhiên reo lên: "Con mẹ nó, cỏ dại ở bên chỗ ta đều nhỏ đến kỳ cục, khó mà chùi đít, bên ngươi cỏ dại nhìn qua có vẻ dày và rộng hơn, nhanh lên ném qua đây!"

Từ Phượng Niên hùng hùng hổ hổ ném qua một vốc cỏ dại.

Hai người trở lại đình, Ôn Hoa hỏi: "Ngươi không trở về khách sạn?"

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không, muốn cùng ngươi tâm sự một chút về vị cô nương kia."

Hai người trò chuyện cho tới bình minh, Ôn Hoa liếc nhìn sắc trời đã trắng, đứng lên nói: "Bây giờ ta muốn rời khỏi thành, phần rượu thịt thiếu nợ, ngươi cứ nhớ kỹ, giúp ta nói cảm ơn với vị cô nương tốt kia, cả đời này ta còn ai gọi qua một tiếng công tử."

Từ Phượng Niên do dự một chút, hỏi: "Bên cạnh ta có một lão tiên bối dùng kiếm, ngươi có muốn thử gặp một lần?" Ôn Hoa nắm chặc kiếm gỗ, cười lắc đầu nói: "Không cần đâu, chung quy vẫn là kiếm của người khác, dù cho tiền bối bằng lòng chỉ giáo, ta cũng không học được."

Từ Phượng Niên trêu nói: "Ngươi trước đây không phải luôn tìm cao nhân muốn làm đồ đệ sao?"

Ôn Hoa nghiêm mặt nói: 'Do ta ngẫm nghĩ kỹ lại mà từ bỏ ý định đấy. Ta nhớ lão Hoàng nói qua luyện kiếm muốn tâm thành, cùng khách hành hương cầu thần bái phật thông thường, tâm thành thì linh, ta trong hai năm qua nhàn rỗi không có chuyện gì cũng suy nghĩ ra cái nào là đạo lý cái nào không, kiếm là của mình, bằng vào tư chất của ta, nếu đi con đường của người khác, cả đời không luyện được cái tiền đồ gì, ta không có thói quen thiếu nợ, cũng không thể thật thiếu nợ ngươi đến khi bạc tóc. Đi thôi! Đừng mãi làu bàu như đàn bà vậy."

Ôn Hoa nụ cười dạt dào: "Man đầu bạch a bạch, bạch bất quá cô nương hung bô."

Dịch thơ: "Bánh màn thầu trắng thật trắng, trắng tựa ngực tiểu cô nương."

Từ Phượng Niên tiếu ý say lòng người: "Hà tiêm kiều a kiều, kiều bất quá tiểu nương thí cổ."

Dịch thơ: "Sen ngẩng đầu hồng thật hồng, hồng hồng tựa mông tiểu cô nương."

Bên gốc dương liễu mọc dài trên đê, kiếm gỗ của Ôn Hoa đập vào đôi đao của Từ Phượng Niên, như vỗ tay hoan nghênh một lần gặp gỡ thoáng qua.
Bình Luận (0)
Comment