Chương 199: (3)
Chương 199: (3)Chương 199: (3)
Đợi Thanh Điểu cùng Lữ Tiền Đường đi ra xa, Từ Phượng Niên mới đi lên trước, đá nhẹ một cước, đá trúng tên nằm trên đất, hán tử mang kiếm gỗ bị đánh thức đầu tiên là còn ngái ngủ, kế đó chửi ầm lên, sau đó gã có biểu cảm trên mặt không khác gì Từ Phượng Niên khi thấy gã, vẻ mặt không thể tin được, lau nước miếng chảy bên mép, dụi dụi con mắt, vui vẻ nói: "Họ Từ hả? !"
Đã nói bao nhiêu lần rồi, tên khốn kiếp này vẫn không chịu kêu tên Từ Phượng Niên, luôn nói tên này mẹ nó quá sến súa, nho nhã chả khác gì con cháu thế gia. Kế tiếp diễn ra một màn khiến cho Lữ Tiên Đường nhìn không chớp mắt, hán tử trẻ tuổi đeo kiếm gỗ khôi hài sau khi xác nhận thân phận của thế tử điện hạ, bèn dùng một quyền nện ở lồng ngực của điện hạ, mà Thế tử điện hạ chẳng những không giận mà còn cười, đáp lại một quyền, chắc là người kia cảm thấy Từ Phượng Niên đấm gã mạnh hơn, mà gã thì sống vô cùng chỉ li tính toán, cảm thấy thiệt thòi lớn, lập tức lại đấm cho Từ Phượng Niên một quyền, thế rồi đánh đấm túi bụi. Lữ Tiền Đường trợn mắt nhìn Thế tử điện hạ đang cùng một giang hồ mãng phu đến gần là có thể ngửi ra mùi nghèo kiết bẩn thỉu đánh nhau túi bụi trong lương đình, điều này hiển nhiên đã vượt qua tưởng tượng cực hạn của Lữ Tiên Đường, ở trong mắt của tên cao thủ nhị phẩm này, Bắc Lương thế tử Từ Phượng Niên cũng không phải là chủ nhân dễ nói chuyện, không nói đến dám đuổi đánh Đại Trụ Quốc ở trong Vương phủ, véo cái má béo phì của Chử Lộc Sơn, vừa ra khỏi Bắc Lương, trước có ngựa đạp Thanh Dương Cung, sau có gây ra thuỷ chiến hồ Xuân Thần, từng việc từng việc một, chưa từng thấy thế tử điện hạ bị người ta đánh như vậy? Mà có đánh trả hay không? ! Kiếm sĩ Lữ Tiền Đường có nhãn lực trác tuyệt nhị phẩm, đương nhiên nhìn thấy thế tử điện hạ mỗi lần ra tay rất giữ lực, cũng chỉ ngang bằng người thường thôi.
Lữ Tiền Đường cả nghĩ cũng không dám nghĩ trên đời có người nào đáng để vị thế tử này đối đãi thận trọng như vậy, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ so sánh điện hạ với mấy vị hoàng tử trong kinh thành, nhưng luôn cảm thấy nếu thật so sánh, hơn phân nửa vẫn là Từ Phượng Niên càng ương ngạnh đắc thế.
Vị kiếm sĩ trẻ tuổi mới ngủ trong đình trên hồ kia cũng không phải là tình thơ ý hoạ hoàn toàn trái ngược với Từ Phượng Niên, cầm kiếm gỗ cũng thôi đi, hồ lô rượu làm từ quả bầu phơi khô tra cũng không nói đi, từ đầu đến chân tính tổng giá trị toàn bộ vật phẩm trên người không hơn mười văn tiền, Tê Tiên Hiệp của Long Hổ Sơn đi giày đai đó là phong độ, còn nữa đôi giày đai trên chân của Tiểu Thiên Sư cũng còn mới. Hơn nữa Từ Phượng Niên rõ hơn ai khác rằng nam tử trước mắt vô cùng nghèo, nghèo đến mức trắng tay trong túi không có đồng xu dính túi, nhà chỉ có bốn bức tường? Tệ lắm cũng phải có một ngôi nhà chứ, tiểu tử này sau khi rời nhà du lịch, cũng chỉ có thể coi bốn biển là nhà, ăn bữa nay lo bữa mai, hiệp khách làm đến mức như gã, đã thảm đến mức không thể thảm hơn!
Tên kia vốn đã đói bụng chừng mấy ngày, đùa cũng không có sức đùa, lại nằm xuống, đánh giá bộ trang phục đẹp đế quý giá trên người của Từ Phượng Niên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hữu khí vô lực hỏi: "Tiểu tử ngươi là trộm y phục của công tử ca nhà nào vậy? Ủa? Còn treo hai cây đao tốt, đáng giá trị rất nhiều bạc đấy !? Được a, lão tử phải mau đi xem lệnh truy nã trên tường thành, mười có tám chín mặt ngươi ngay ở phía trên, ngày mai đi quan phủ tố cáo."
Từ Phượng Niên ngồi bên cạnh dựa vào cây cột cười nói: "Ôn Hoa à ôn Hoa, bản thân ngươi còn thở không ra hơi, ta vẫn chờ tiểu tử ngươi dương danh lập vạn để chiếm chút lợi lộc của ngươi, sao vẫn dáng vẻ chết đói này vậy, vẫn lôi thôi lếch thếch như hai năm trước, mấy ngày không có bánh màn thầu ăn rồi hả?"
Không hề ngạc nhiên, Kiếm sĩ trẻ tuổi cả đời không tạo được danh tiếng nào, cười mắng: "Ít nói nhảm, họ Từ, nếu như còn có chút lương tâm, thì mau lột xuống bộ y phục chướng mắt này đi đổi chút rượu thịt ngon, lúc này mới coi là huynh đệ."
Từ Phượng Niên cười nói: "Được thôi, rượu thịt bao ăn no."
Ôn Hoa sửng sốt một chút, cảm khái nói: "Từ tiểu tử, tuy nói thay đổi trang phục, nhưng vẫn chưa đổi lương tâm.” Từ Phượng Niên dùng ngón tay cố ý bún vào bộ trang phục, nói: "Đã nói ta là con em giàu có số một số hai bên Bắc Lương, hiện tại tin chưa?"
Ôn Hoa tức giận nói: "Cho ngươi giả vờ, ngày mai để cho ngươi mời lão tử đi Tướng Quốc Hạng tiêu tiền, ngươi sẽ lộ tẩy."
Từ Phượng Niên vấn đạo: "Tướng Quốc Hạng?"
Ôn Hoa hắc hắc nói: 'Bánh màn thầu trắng ơi là trắng"
Đây là câu cửa miệng của ôn Hoa, Từ Phượng Niên trôi chảy tiếp nhận nói: "Trắng cũng sao bằng bộ ngực của cô nương. À, là kỹ viện thượng hạng?"
Ôn Hoa liếm môi, vẻ mặt thèm thuồng nói: "Đó là địa điểm tốt nhất Tương Phàn thành, ít ngày trước từ xa ta nhìn thấy cô nương đứng đầu bảng Tướng Quốc Hạng, vừa rồi nằm mơ đang cùng nàng mây mưa, kết quả con mẹ nó bị tiểu tử ngươi đá tỉnh, không được, ngươi đền ta!"
Từ Phượng Niên liếc mắt nói: "Gải vờ hảo hán gì chứ, ngươi không phải nói trước khi chưa áo gấm về nhà sẽ không mất trinh sao?"
Ôn Hoa bất đắc dĩ nhụt chí nói: "Thì nói mồm không được sao."
Từ Phượng Niên hỏi: "Tìm một chỗ ăn chút thịt bò chứ?"
Ôn Hoa nuốt nước miếng lắc đầu nói: "Tương Phàn thành cấm đêm rất đáng sợ, ta không chắc tiểu tử ngươi có phải thật bị truy nã hay không, cứ để ngày mai lại khao ta. Được rồi, lão Hoàng đâu, sao thế, lần trước chịu khổ cùng ngươi, lần này không cùng ngươi hưởng phúc sao? Tiểu tử ngươi thật tệ hại."
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Chết rồi."
Ôn Hoa tính toán chỉ li việc nhỏ, dám nợ gã một văn tiền, gã sẽ dám cãi nhau tay đôi với người đàn bà chanh chua hương dã, nhưng ở đại sự trái lại có chút rộng rãi, sau khi nghe về tin này, chỉ cảm thấy buồn bã tiếc hận một lúc, thở dài nói: "Chết thì chết, kiếp sau đầu thai tốt một chút là được. Chôn cất ở nơi nào? Nếu không phải quá xa, lần sau vào dịp Thanh Minh ta đi thắp hương mang rượu tới, lão Hoàng là người tốt mà. Người khác chết sống mặc kệ, mộ phần của lão Hoàng, ta vẫn phải đi vào."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Chết ở bên Võ Đế thành Đông Hải, không có mộ phần."
Ôn Hoa buồn bực nói: "Chạy đi Võ Đế thành làm chỉ, ta nhớ không lầm lão Hoàng là người Tây Thục nhỉ? Một ngụm Tây Thục khang, khi mới gặp phải các ngươi suốt ngày nghe lão lải nhải, nghe đến mức suýt chút nữa lão tử muốn đi tìm chết, hai năm qua không có lão Hoàng lải nhải ở bên tai, ngược lại có chút tịch mịch. Đúng, là rất tịch mịch."
Từ Phượng Niên nhìn phía về phía ánh trăng giữa hồ, lẩm bẩm nói: "Là rất tịch mịch."