Chương 198: (2)
Chương 198: (2)Chương 198: (2)
Từ Phượng Niên vuốt ve một đôi vỏ đao Tú Đông Xuân Lôi, đột nhiên cười hắc hắc, Thanh Điểu mỉm cười, Từ Phượng Niên cứ như bị bắt gian tại trận ngượng ngùng rụt ngón tay về, đừng xem thế tử điện hạ có hai tỷ ruột, nói đến thần giao cách cảm, thì Thanh Điểu mới là người số một, nàng cứ như con giun trong bụng hắn. Mới vừa rồi sờ đao, là nhớ lại song đao trên bàn là vật thân thiết mà Bạch Hồ Nhi Kiểm luôn đeo trên người nhiều năm, xoa chúng nó, luôn cảm giác giống như đang gián tiếp xoa Bạch Hồ Nhi Kiểm, điều này quả thực khiến cho Từ Phượng Niên cảm giác kỳ quái, mình đâu có ham mê đồng tính, nhưng Bạch Hồ Nhi Kiểm thật sự quá đẹp, y không đoạt hạng nhất người đẹp thì còn ai vào đây? Còn không phải là Nam Cung Bộc Xạ trong thân thể nam nhân sao? ! Vân Sơn Yên Chi Trai thần thần bí bí bình luận mỹ nhân, sẽ tiến hành sẽ làm văn ca ngợi dung mạo hơn trăm chữ với nữ tử lên bảng, duy chỉ có đối với Nam Cung Bộc Xạ là tả không tỉ mỉ, thậm chí ngay cả giới tính cũng chưa từng đề cập, Từ Phượng Niên lúc đầu phình bụng cười to khi nhận được kết quả này, nghĩ thâm nếu người trong thiên hạ biết được người này là đàn ông, không nói ai khác, chỉ nội những nữ tử xếp sau Bạch Hồ Nhi Kiểm, có thể bị tức chết hay không? Lúc này Từ Phượng Niên yêu ai yêu cả đường đi, hắn rất tò mò về một nữ tử trong danh sách được bình luận bằng bốn chữ "không thua Nam Cung”, nghĩ lần này xuất hành dù thế nào cũng phải gặp mặt một lần, Bạch Hồ Nhi Kiểm là nam nhân, cũng không thể làm em dâu rồi, còn nữa y đang bế quan ở trong Thính Triều Đình, cũng không cần cướp đoạt, nhưng Trân Ngư được đánh giá không thua Bạch Hồ Nhi Kiểm kia, vừa hay bắt lấy mang về Bắc Lương cho đệ đệ Hoàng Man nhi.
Năm mới phải nói tìm vợ cho Long Tượng, cũng không phải là lời nói đùa.
Từ Phượng Niên đứng lên nói: "Du hồ đi."
Ngoài cửa ba tên Lữ Dương Thư hỗ trợ thay phiên gác đêm, lúc này là đại kiếm Lữ Tiên Đường đang làm nhiệm vụ, yên lặng đi theo phía sau chủ tớ. Hồ Sấu Dương lừng lây thiên hạ, vê phong cảnh mà nói, hồ Sấu Dương còn có tên khác là Hồ thám hoa, chính là hồ nổi tiếng nhất trong nhất sơn hai đê ba tháp tứ hồ ngũ giếng, chỉ những cảnh điểm được ghi trên sử sách đã có hơn trăm cái, năm đó sàng chọn hồ Sấu Dương thập cảnh dẫn phát một cuộc tuyệt bút chiến giữa đám văn nhân sĩ tử, có tôn sùng, tranh đấu mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng Thượng Âm Học Cung Đại Tế Tửu thời kỳ đó đứng ra mới giải quyết được ổn thoả. Từ Phượng Niên mang theo Thanh Điểu phi ngựa ở trên đê, đê này lấy tên đến từ thành ngữ "Cưỡi ngựa xem hoa", hai bên sắc màu rực rỡ, mỗi xuân hạ, có thể nói xán lạn vô song. Từ Phượng Niên rảnh rỗi nâng Tú Đông đao chém chặt cả đoạn đường, làm gãy vô số hoa cỏ.
Từ Phượng Niên chán đến chết phi ngựa chậm dưới ánh trăng, thuận miệng kiếm một đề tài nói chuyện, nhẹ giọng nói: 'Chắc chắn toàn thành Tương Phàn đều đã biết ta nhập thành."
Thanh Điểu nhíu vấn đạo: "Là Tĩnh An Vương Triệu Hành truyền tin tức ra ngoài? Muốn mượn đao giết người?"
Từ Phượng Niên gật đầu cười nói: "Tuy nhiên muốn ta chết ở trong thành hay ngoài thành, thì phải để phụ tử Triệu Hành Triệu Tuân nhức đầu rồi, ở trong thành quản lý chết tử tôn phiên vương, có thể sánh bằng chết bởi loạn tiễn của Thanh Châu thủy sư đều không dễ chùi đít, nhưng không có sự trợ giúp ở trong thành, ra đến ngoài thành, lại không chắc giang hồ nhân sĩ có thể giết ta hay không. Ta nghĩ thế nào đều cũng cẩn thận cân nhắc suy tính. Nhưng dù thế nào đi nữa, theo lý thuyết Tĩnh An Vương cũng sẽ không chính diện gặp ta, Thanh Điểu, ngươi nói ngày mai ta đi Tĩnh An Vương phủ, có vả mặt của Triệu Hành quá hay không? Vị phiên vương này dầu gì cũng từng là nam nhân gần long ỷ nhất trong triêu đại đương thời, mấy năm nay rồng bơi chỗ nước cạn hổ rơi bình nguyên, ngươi nói có thể uất ức sinh bệnh hay không? Bằng không sao lại dạy ra con trai như Triệu Tuần?"
Từ Phượng Niên lải nhải một ít suy nghĩ trong lòng, cũng không hề kiêng dè, Thanh Điểu là người trong nhà, Lữ Tiền Đường là vong quốc nô làm gia thần, giang hồ võ phu, đối với mấy lời phản nghịch này cũng không để bụng như đám quan viên, quả nhiên, Từ Phượng Niên thình lình liếc mắt nhìn, Lữ Tiền Đường chỉ đề phòng động tĩnh bốn phía, vẻ mặt vấn rất cẩn thận tỉ mi.
Đi đến gần một tòa lương đình(đình nghỉ mát), tiếng ngáy sấm dậy, có một hán tử tuổi còn trẻ ăn mặc bần hàn nằm ở đó lấy trời làm chăn lấy đất làm gối, ôm một thanh kiếm gỗ, kiếm là loại võ kiếm bình thường, lại giắt hô lô rượu. Từ Phượng Niên vốn định trực tiếp đi qua, sẽ không quấy rầy giấc mộng đẹp của tên kia, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy nửa gương mặt, Từ Phượng Niên lập tức kinh ngạc, Thanh Điểu cực hiếm thấy biểu cảm như vậy của thế tử điện hạ, trong lúc nhất thời như lâm đại địch, nàng vừa căng thẳng, Lữ Tiền Đường thấy vậy lập tức xẹt đến rút ra đại kiếm, tưởng gặp thích khách có lai lịch lớn, chưa từng nghĩ thế tử điện hạ chỉ nhẹ giọng nói: "Các ngươi trước tránh xa một chút."