Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Không Thiền Đa Tình Hữu Đạo (2)

Chương 206: Không thiền đa tình hữu đạo (2) Chương 206: Không thiền đa tình hữu đạo (2)Chương 206: Không thiền đa tình hữu đạo (2)

Thứ nổi danh nhất của Hồ Đình quận của Giang Nam Đạo không phải là cống phẩm màu mỡ - Liên đài mẫu đơn, mà là một quả phụ tác phong phóng đãng họ Từ, được gả đến từ bên Bắc Lương, liên tiếp khắc chết hai đời trượng phu, đều là công tử sĩ tộc số một số hai của địa phương, một vị từng khoa cử bảng nhãn trung học phổ thông, sau khi tiểu đăng khoa liền đại đăng khoa, vốn là chuyện vui lớn thế mà lại chết oan chết uổng. Một vị khác cũng không kém, là thám hoa lang, sau khi cưới quả phụ họ Từ thì chết bất đắc dĩ. Cho nên Giang Nam Đạo đều đùa giỡn hỏi xem vị gặp nạn tiếp theo có phải là Trạng Nguyên không nhỉ?

Cơ mà gần đây quả phụ này lại đang thông đồng cùng một văn nhân quận Giang Tâm sát vách, nam tử kia là con cháu quan lại rất có nhã danh ở Giang Nam đạo, bậc cha chú đều là văn hào, người này họ Lưu tên Lê Đình, biệt hiệu Thành Trai tiên sinh, mười bốn tuổi đã có thể làm hoa mỹ biền văn, tinh thông âm luật, hơn nữa còn biết ngâm đàn, cùng với mỹ thực tinh trị thì càng nổi tiếng hơn, ngay cả ở trong rừng đạo sĩ ở Giang Nam thì cũng có phong cách riêng, thê tử nguyên phối cũng xuất thân từ đại tộc, tài đức vẹn toàn. Thế nhưng Lưu Lê Đình sau khi gặp quả phụ kia liền nhập ma chướng, phát rô muốn bỏ vợ, vốn chỉ là chuyện hai nhà, nhiều nhất là bị Giang Nam đạo giêu cợt một phen, thế nhưng không biết tại sao thê tử Lưu Lê Đình lại có quan hệ thân thiết với một vị quý phi trong kinh thành, vị nương nương kia cũng là người ghê gớm, quyển € nữ giới ) mà nữ tử trong thiên hạ đều đọc là xuất phát từ tay nàng.

Khi loại tai tiếng của Giang Nam Đạo kia truyền đến tai nàng, tất nhiên là nàng giận tím mặt. Vị nương nương này ở trong hoàng cung cực kỳ được sủng ái, hơn nữa còn được Triệu hoàng hậu coi là tỷ muội, cho nên khi nàng nhíu mày này thì so với sự giận dữ của thiên tử cũng kém không quá xa. Vậy nên các thượng quan lão gia của Giang Nam Đạo không dám ôm ý nghĩ xem náo nhiệt nữa mà kiên trì dùng ngòi bút làm vũ khí, còn Lưu Lê Đình mặc dù viết văn chương đạo đức khiến người ta vỗ bàn tán dương nhưng tựa hồ khí khái nam tử cũng không tính là nhiều, vừa thấy ngay cả nương nương trong cung cũng nổi giận thì lập tức tỉnh táo lại, đầu tiên là viết một bài thơ tuyệt giao đưa đến cửa quả phụ, sau đó khóc rống lên mới thê tử, rồi vô cùng đau đớn mà kể ra quả phụ quyến rũ kia câu dẫn mình như thế nào với một đám cao sĩ nhã nhân ngày thường giao hảo. Trong lúc nhất thời nữ tử ngoại hương họ Từ đáng thương kia bốn bề thọ địch, nếu không phải thân thế nhà mẹ đẻ nàng đủ vững vàng thì đã sớm bị nước bọt dìm chết rồi. Thê tử Lưu Lê Đình kia lại đặc biệt đi Báo Quốc Tự thắp hương một chuyến, đánh nàng một bạt tai rồi lại còn mắng chửi, quả phụ quyến rũ kia thế mà không nổi giận chút nào, chỉ cười nhạt, là cười khổ hay là châm biếm thì cũng không thể phân biệt được .

Lúc đó các sĩ tử tham gia náo nhiệt ở đấy đều động dung.

Mẫu đơn của Báo Quốc Tự là chùa có một không hai tại Giang Nam, căn cứ vào địa lý mà mọi người khảo chứng thì địa mạch của quận Hồ Đình là thích hợp nhất cho mẫu đơn, nơi đó mới có thể bồi dưỡng ra muôn hoa khoe sắc. Lúc trước quận Hồ Đình chỉ có hai loại mẫu đơn Diêu Hoàng, Ngụy Tử làm cống phẩm đưa vào kinh thành, trong hai mươi ngày hoa nở hoa tàn, kinh sư cả thành đều điên cuồng. Trong quận Báo Quốc Tự có không dưới trăm loại mẫu đơn, ngoại trừ Diêu Hoàng Ngụy Tử cùng xưng là mẫu đơn vương hậu, thì còn có rất nhiều loại như Thanh Long, Ngọa Hồ, Triệu Phấn, Nhục Phù... các loại đều là thiên kim trân phẩm.

Vị khách hành hương lớn nhất Báo Quốc Tự chính là Từ quả phụ đương thời đang bị ngàn người chỉ trích, mùng một mười lăm mỗi tháng mặc mưa mặc gió đều phải đến đây thắp hương tế bái. Nàng chỉ thích mẫu đơn "Triệu phấn", trong hậu viện chùa miếu có một gốc Triệu phấn to như cái đấu, thanh thế cực kỳ tuyệt diễm. Quận Hồ Đình bị ép bởi gia thế lừng lẫy cùng với tác phong cổ quái của nàng, thế nên phải biến gốc mẫu đơn kỳ sùng này gần như trở thành cấm địa cho nàng độc chiếm thưởng thức. Hôm nay là mười lăm tháng giêng, mùng một hôm trước chính là ngày nàng bị Lưu thê bạt tai.

Khi đi vào hậu viện, nàng mang theo một nha hoàn thiếp thân, lúc rời nhà xuất giá, nàng mang theo rất nhiều tỳ nữ hâu gái của nương gia, nhưng nàng cũng không thân cận, chỉ có mỗi một tiểu nha đầu xuất thân nghèo khổ tuổi mới dậy thì này. Nàng trị gia cực kỳ hà khắc, trong phủ ít có nô bộc không có lòng kính ý, duy chỉ có nha hoàn được nàng đặt tên là Nhị Kiều này là tri ân báo đáp, kính cẩn che chở chủ tử khắp nơi. Hôm nay khi trên đường xuống ngựa vào chùa, có vô số người âm thầm chỉ trỏ, tiểu nha hoàn thấy vậy thì tức giận, nhân lúc bốn bề không có người, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ bất bình dùm nói: "Tiểu thư, những khách hành hương này thật đáng hận, thắp hương thì thắp hương cho tốt đi, nhìn thấy tiểu thư mà còn cười trộm!"

Quả phụ chưa tới ba mươi tuổi nhéo má nha hoàn, cười quyến rũ nói: "Vẫn là cô nàng ngươi có lương tâm."

Tiểu nha đầu căm giận bất bình nói: "Tiểu thư, kia Lưu Lê Đình quá phận rồi! Những ngày trước đều là hắn bám lấy tiểu thư đến cùng giống như là cao da chó, kết quả là còn ác độc cáo trạng trước, đám thi thư sĩ tử đọc đủ thứ kia đều là mắt mù sao, sao đều nói giúp hắn vậy? !"

Tiếu quả phụ buồn cười, khom lưng ngắm nhìn một đóa mẫu đơn rực rỡ, dùng ngón tay vân vê một cánh hoa nhỏ bằng móng tay, ngửi ngửi, híp mắt cười nói: "Nam tử thế gian không phải phần lớn đều là đức hạnh này sao, có rất nhiêu loại tức giận, nhưng chọc giận chính mình mới là không đáng."

Tiểu nha đầu rụt rè nói: "Tiểu thư, nói gì đó đi."

Quả phụ bị chọc cười, nói ra: "Ui, suy nghĩ về tình yêu rồi hả? Nhìn trúng vị thư sinh nào? Ngươi kể đi, nếu là thật không kém thì..."

Tiểu nha đầu liều mạng lắc đầu, cắn môi, ngẩng đầu vẻ mặt kiên nghị nói: "Tiểu thư, hung phụ trong nhà Lưu Lê Đình kia rất đáng hận, nghe nói nàng thường xuyên đi Thanh Sơn Quan tế bái, nô tỳ muốn đi tát nàng, cầu tiểu thư đến lúc đó đừng thay Nhị Kiều cầu tình, nô tỳ bị đánh chết cũng được, dù gì cũng phải trút một ngụm ác khí cho tiểu thư! Nô tỳ biết tiểu thư hôm nay không như ý, cũng không cần phiền lòng vì nô tỳ nữa"

Nàng sửng sốt một chút, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt cánh hoa, bật cười nói: "Không uổng công thương ngươi. Bất quá ngươi chỉ là một cô gái nhỏ thì dính vào chuyện này làm gì, dù gì thì ta cũng bị đánh một bạt tai rồi."

Cô gái nhỏ gấp gáp đến phát khóc, mặt đầy nước mắt, nức nở nói: "Không được, nô tỳ chỉ cần nghĩ đến tiểu thư vô duyên vô cớ bị khi dễ là đã muốn liều mạng với mụ ác phụ kia rồi. Nếu không phải nô tỳ được tiểu thư cứu giúp, thì đã sớm bị ác nhân chà đạp, nô tỳ chưa từng đọc sách nên không biết chữ, nhưng lúc cha mẹ còn sống luôn được nghe phải nhớ điểm tốt của người khác, nô tỳ nhớ điểm tốt của tiểu thư nhất!

Quả phụ lau nước mắt cho tiểu nha hoàn, ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, vốn không muốn nói, nhưng nhìn ngươi như vậy, liền nói cho ngươi nghe, để cho ngươi nha đầu ngốc này yên tâm. Là ta cố ý giữ lại cái bạt tai kia, ngươi cũng biết tiểu thư ta có một đệ đệ vô pháp vô thiên, chuyến đi này của hắn rất bận rộn, ban đầu ta không chắc người đệ đệ này là đi thăm nhị tỷ hắn trước hay là tới Hồ Đình quận thăm đại tỷ ta, nếu hắn nghe nói tới cái bạt tai này, thì chẳng phải là sẽ chạy tới chỗ ta trước sao? Còn nhị tỷ thì lòng mang thiên hạ, sẽ không so đo cái này, ta thì không, luôn thích tranh giành một chút. Nhân sinh nha, hiếm khi không phải chịu tội, đây là một trong số ít lạc thú của ta."

Cô gái nhỏ dùng sức gật đầu nói: "Nô tỳ biết, đệ đệ của tiểu thư là thế tử điện hạ của Bắc Lương, hạ nhân trong phủ luôn lặng lẽ nói chút chuyện của điện hạ, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta đều im lặng."

Quả phụ sủng nịch xoa xoa lỗ tai của cô gái nhỏ, cười nói: "Có đôi thuận phong nhĩ này của ngươi, quý phủ nào dám vạ miệng nữa, một khi bị ta biết, còn không phải bị lột da rút gân hay sao?”

Tiểu nha đầu rốt cục cũng nín khóc mà mỉm cười.

Tiểu thư nhà mình tựa như mỗi lần nói đến vị điện hạ kia, tâm tình liền vô cùng tốt.

Chân mày quả phụ quả thật giãn ra vài phần, khóe miệng nở nụ cười nói: "Đệ đệ của ta từ nhỏ đã xinh đẹp, trong nhà trông mẫu đơn không nhiều lắm, nên mỗi lần hoa nở, ta đều lôi kéo nó đi ngắm hoa, sau đó sẽ hái xuống đội lên đầu nó, so với cô nương trông còn xinh đẹp hơn. Đáng tiếc qua vài ngày nữa trời sẽ mưa, không biết có còn kịp nở hoa hay không."

Tiểu nha đầu lấy tay áo lau mặt, ngây thơ nói: "Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ tiểu thư cho trời không mưa."

Quả phụ nhẹ giọng nỉ non nói: "Tiểu nha đầu ngươi nào biết nỗi khổ mưa gió vô tình đánh tan hữu tình phong lưu."

Tiểu cô nương nghe không rõ tò mò hỏi: "Tiểu thư nói gì vậy?"

Quả phụ trêu chọc nói: "Nói ngươi cũng không hiểu."

Tựa hồ sợ tiểu nha hoàn này còn có thể làm chuyện ngu ngốc, quả phụ ôn nhu nói: "Chờ đệ đệ ta tới Giang Nam đạo, ngươi sẽ biết những cao môn sĩ tử đệ tử nhà giàu ngày thường mắt cao hơn đầu kia biến thành cái đồ chơi như thế nào."

Đỉnh núi là phủ Thiên Sư nơi quý nhân tụ tập, nhưng dưới chân núi chỉ có một đôi thầy trò nương tựa lẫn nhau lại một đạo quan cũ kỹ rách nát.

Lão đạo nhân làm sư phụ này vì có thể giúp đệ tử bế quan tiến bộ mà có thể nói là đã mài rách mồm mép, lúc đầu tên đồ nhi kia làm sao cũng không chịu học tuyệt kỹ áp rương Đại Mộng Xuân Thu mà ngay cả tứ đại thiên sư cũng không được truyên thụ bí thuật đạo thống của lão đạo sĩ, nghe cũng không muốn nghe, mãi đến một ngày lão đạo sĩ lại đột nhiên tỉnh ngộ, cầm thư lấy của thế tử điện hạ Bắc Lương rồi cố ý nói là Từ Phượng Niên nói trong thư rằng hy vọng Hoàng Man Nhi học được môn Xuân Thu đạo pháp có thể ngủ năm trăm năm này. Kết quả thực sự là đánh bậy đánh bạ mà thành, đồ đệ si nhi lúc ấy liên vểnh tai lên, chân chính dụng tâm đi học "Mộng Xuân Thu”.

Đọc thuộc lòng khẩu quyết pháp môn này không khó, khó ở chỗ vận chuyển khí cơ như thế nào, Đại Hoàng Đình cầu hậu, đạo hạnh của Mộng Xuân Thu lại là ngược lại là cầu bạc, luyện tới đỉnh cao huyền diệu thì trong cơ thể gần như hoàn toàn không có khí cơ, chỉ còn "Nhất Khí". Lão đạo sĩ sở dĩ coi trọng đồ đệ Từ Long Tượng, không ngại ngàn dặm xa xôi hạ giọng đi cầu Bắc Lương Vương, chính là bởi vì Từ Long Tượng trời sinh thân lực, sinh ra đã là cảnh giới Kim Cương khủng bố. Nếu học thành Mộng Xuân Thu, thì sẽ chính là âm dương hỗ trợ lẫn nhau, như hổ thêm cánh. Lão đạo Long Hổ Triệu Hi Đoàn không hy vọng trên núi xuất hiện Tề tiên nhân thứ hai ư? Về phần Từ Long Tượng có xuất thân từ phủ Thiên Sư hay không thì Triệu Hi Đoàn hoàn toàn không ngại, đời này người trong phủ Thiên Sư nói hắn là ly kinh phản đạo ở trước mặt hoặc sau lưng còn ít sao?

Trước kia là Từ Long Tượng không chịu học làm sư phụ lão đạo sĩ rất đau đầu, nhưng hiện tại Triệu lão đạo vẫn đau đầu. Tiểu tử kia tựa như là tẩu hỏa nhập ma, một ngày có mười hai canh giờ thì đều nửa ngủ nửa tỉnh, bí thuật "Xuân Thu đại mộng" này quả thực chính là tổ sư gia đo thân chế tạo cho Từ Long Tượng. Trước đây lão đạo sĩ vốn còn có thể cùng đồ đệ ngồi xổm xem kiến hoặc là xem nước chảy trong suối, mặc dù có chút nhàm chán nhưng tốt xấu gì cũng coi như có một người bạn nghe hắn lải nhải, hiện giờ lão đạo nhân hoàn toàn không có việc gì để làm, quá nhàm chán, chỉ đành bấm ngón tay tính toán vị thế tử điện hạ kia có thể đến Long Hổ Sơn vào ngày nào.

Lão đạo nhân có bối phận cực cao nhưng tính tình cực kỳ cổ quái ở Long Hổ Sơn kia giờ đang ngồi xổm ngẩn người bên dòng suối Thanh Long, râu rĩ tự hỏi sao lại không nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp ngồi bè ngắm cảnh chứ.

Đồ đệ chưa bao giờ nói chuyện kia phá lệ đi ra đạo quán, ngồi xổm ở một bên.

Lão đạo sĩ vô cùng vui mừng cười hắc hắc nói: "Đồ nhi a, rốt cục đi ra hít thở một hơi sao?"

Bên kia cũng không có đáp lại như trong dự liệu.

Lão đạo nhân rất phối hợp nói một mình: "Chúng ta cầu đạo cả đời, nhìn không rõ lắm, cảm thấy mây che sương nhiễu, cuối cùng đến thăm ngươi, mới biết đạo này không thể nói nha."

Từ Long Tượng chỉ là hai mắt vô thần nhìn về phía dòng suối.

Lão đạo sĩ cảm khái nói: "Ngày nào đó trước khi xuống núi, vi sư sẽ dẫn ngươi đi gặp một lão tiền bối, ngươi nếu có thể chống đỡ một trăm chiêu vậy là đủ rồi." Hoàng Man Nhi chẳng biết từ lúc nào đã hái một cái lá cây, đưa cho sư phụ.

Lão đạo sĩ nhận lấy lá cây, lại cười khổ nói: "Tên đồ nhi này, vi sư cũng sẽ không thổi còi đâu. Hoàng Man Nhị, lại nhớ ca ca sao?

Từ Long Tượng ngốc nghếch gật đầu cười.

Lão đạo trong lòng hơi buồn bã: "Khi nào trên núi sắp có sơn tra, là lúc ca ca của ngươi sẽ đến."

Lão đạo này tuy đã tiếp thu lời khuyên bảo của thế tử Bắc Lương, lúc nào xuống núi cũng phải trang điểm thật tốt một phen, còn cố ý mượn một thanh Chung Quỳ đào mộc kiếm gì gì đó của đồ tử đồ tôn để đeo, thế nhưng ở trên núi vẫn lôi thôi đến rối tinh rối mù, đôi giày rơm vẫn là tự mình bện, đạo bào trên người càng rách rưới không chịu nổi, dính vô số bụi đất.

Lúc này, Hoàng Man Nhi lại cúi đầu, vươn cánh tay khô vàng của mình vỗ vỗ bụi đất trên người lão đạo sĩ cho rơi bớt xuống.

Lão đạo sĩ cả đời vì một chữ đạo, không vợ, không con, càng không cháu lập tức sững sờ tại chỗ.

Trong nháy mắt nước mắt tuôn đầy mặt.
Bình Luận (0)
Comment