Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 207 - Chương 207: Mười Ván Cờ Trong Ngõ Vĩnh Tử (1)

Chương 207: Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử (1) Chương 207: Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử (1)Chương 207: Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử (1)

Từ Phượng Niên rời khỏi Điếu Ngư Đài, mang theo Ngư Ấu Vi đi dạo trong thành, nhìn thấy một ngõ nhỏ chật ních người có không ít thanh sam phong lưu sĩ tử trẻ tuổi, đến gần nhìn, mới phát hiện là đang đánh cờ, ngồi xổm hay đứng đều có, Từ Phượng Niên lúc này mới nhớ ở Tương Phiên ngoại trừ ngõ Tương Quốc nổi tiếng với hang Tiêu Kim, còn có ngõ Vĩnh Tử có danh tiếng không nhỏ, người trong ngõ dựa vào vách mà ngôi đều là kỳ sĩ dã ngoại bày ra hộp cờ đôn, lấy sức cờ mạnh yếu của mình đặt cược số lượng bất đồng để dụ dỗ du khách ngứa nghề cùng kẻ si mê cờ vây đi mắc câu. Đánh cờ bực này, tất nhiên là khó lọt vào pháp nhãn của người trong giới cờ vây, thế nó lại có thể giúp cho người dân trên phố cùng sĩ tử bân hàn giết thời gian, hơn nữa tiền đặt cược thường thường đơn giản cũng chỉ là mấy miếng mười mấy đồng xu, xem như là cược nhỏ lấy vui.

Từ Phượng Niên cười cười, dùng sức gặm một miếng thịt bò tương bọc giấy dầu, năm đó trên người hắn không xu dính túi bụng đói kêu vang, có một đoạn thời gian phải lấy trò ra ngõ chơi cờ để kiếm tiền ăn cơm. Lấy kỳ lực được quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn dạy dỗ cùng với được Từ Vị Hùng rèn luyện của hắn thì thắng cờ không khó, chỉ là địa phương bày cờ thường thường là có những đồng nghiệp cũng phải kiếm sống qua ngày, họ đều phân rõ phải trái, nước sông không phạm nước giếng. Họ cũng không nói đạo lý mà ỷ vào bản thân là người bản địa mà đuổi thế tử điện hạ đi. Hơn nữa lại cho dù đánh thắng cờ cũng phải chú ý, không thể thắng kiểu sảng khoái dọn sạch bàn mà phải giữ chừng mực - thắng bằng mấy quân nhỏ, bằng không mà để cho đối phương đại bại đến không còn manh giáp thì rất có thể đối phương sẽ mất hứng mà không tiếp tục bỏ tiền ra đánh cờ nữa, đây đều là những đạo lý nhỏ nhặt của dân gian mà Từ Phượng Niên bị buộc phải chậm rãi ngộ ra.

Thế tử điện hạ để cho ba người Lữ Dương Thư cách xa một chút, chỉ để lại Ninh Nga My đứng ở phía sau, kéo Ngư Ấu Vi vào một ngõ đánh cờ, kỳ sĩ đặt cược là một thanh niên có bộ dáng là học sinh nghèo túng, quần áo chắp vá, đeo một đôi giày sờn rách, trên bàn cờ trống trải trước mặt hắn đặt mười quân cờ, ý tứ chính là nếu đánh cờ thua thì phải cho mười phần tiền. Bình thường đánh cờ đều là chỉ bày hai ba quân, năm quân cũng không thường thấy, có thể thấy tên kỳ sĩ dã ngoại này tương đối tự tin. Từ Phượng Niên sau khi ngồi xổm xuống, đang do dự xem định móc mấy văn tiền ra đặt cược thì ngẩng đầu thoáng nhìn lại thấy kỳ sĩ đánh cờ kia là một người mù. Thế thì chơi cờ thế nào?

Tựa hồ đối với loại tình hình này tập mãi thành thói quen, kỳ sĩ mắt mù ôn ngôn nói: "Không sao, nghe được tiếng rơi, ta liền biết rơi ở nơi nào."

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Ta đặt cược mười văn."

Người đánh cờ mù móc túi tiền ra, cân nhắc một chút, mặt có vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Vị công tử này, ta thua sẽ nợ ngươi mười sáu văn tiền, nếu công tử không chê, trong tay ta có một quyển kỳ phổ tổ truyền, hẳn là có thể đáng giá con số này."

Từ Phượng Niên cười nói: Được."

Kỳ phổ gì gì đó, Từ Phượng Niên cũng không để ý, nghe nói kỳ phổ trong Triều đình có thể làm cho danh sĩ kỳ đàn si mê nhiều đến vô số kể, ««Đào Hoa Tuyền Dịch Phổ»»««Nam Hải Linh Lung Cục»»««Tiên Nhân Thụ Tử Phổ›»... thế tử điện hạ có thể chất ra cho ngươi một tòa núi nhỏ, huống chỉ hiện giờ mười năm đường ngang dọc của bàn cờ đã biến thành mười chín đường, thế nên là kỳ phổ càng cổ lại càng không đáng giá. Lực lượng gân tay từ cổ chí kim của kỳ sĩ chung quy lại mà nói thì đời sau càng mạnh hơn đời trước. Dưới đầu gối của kỳ sĩ đang khoanh chân dựa vào tường có một hộp đen, lúc này kỳ sĩ đang duỗi tay ra mời, ý bảo Từ Phượng Niên cầm quân cờ màu trắng đi trước. Tên dã kỳ sĩ này mặc dù ăn mặc keo kiệt nhưng khí thái cũng không thể khinh thường, giơ tay nhấc chân đều lộ ra cổ phong nho nhã chân chính của thế gia tử.

Trước khi chính thức so tài, song phương mỗi bên đều đặt hai quân cờ vào góc đối diện nhau, gọi là thế, đây chính là tọa tử cổ kỳ, hạn chế ưu thế đi trước rất lớn, hơn nữa còn giúp cho việc chiến đấu ở giữa bàn nhất định sẽ rất kịch liệt. Từ Phượng Niên đưa miếng thịt bò sốt tương trên tay cho Ngư Ấu Vi, bắt đầu hạ cờ từ điểm ba sáu, góc treo này được Hoàng Long Sĩ tự xưng là đại quốc thủ của Hoàng Tam Giáp bình luận là góc nhập trận tốt nhất. Vẻ mặt của kỳ sĩ trẻ tuổi vẫn rất yên tĩnh, quả thật có thể nghe thanh âm để phân biệt vị trí, sau đó kỳ sĩ trẻ tuổi liền vươn tay hạ quân màu đen xuống vị trí chín ba, phân thành thế giằng co cùng với cờ trắng. Ngư Ấu Vi đứng ngoài quan chiến, phụ thân nàng từng là người hiển hách trong kỳ đàn Tây Sở, lúc đi học ở Thượng Âm Học Cung cũng chỉ bại bởi người được xưng là chiến lực vô song - Hoàng Long Sĩ, từ nhỏ nàng đã được rèn giũa thế nên là rất có phong phạm của phụ thân, tất nhiên là cũng tinh thông đánh cờ, ngay cả tiểu quốc thủ Bắc Lương trong Ngô Đồng Uyển kiến xanh chỉ sợ cũng không dám nói là thắng chắc được Ngư Ấu Vi. Đứng nhìn thập thủ qua lại, Ngư Ấu Vi có chút thất vọng.

Nhưng quân cờ trắng tại vị trí mười một của Từ Phượng Niên lại làm cho hai mắt Ngư Ấu Vi tỏa sáng. Kỳ sĩ mù kia cũng có chút hơi ngưng trệ, cũng không hạ cờ thần tốc nữa mà hơi cân nhắc rồi mới hạ cờ. Cổ ngữ có câu kỳ từ đoạn xử sinh, mấy quân cờ của Từ Phượng Niên đều là vừa đoạn vừa sinh, không thể nói là không nổi bật. Kỳ sĩ mù vân luôn ẩn nhẫn, rốt cục dưới tình huống cờ đen giác bộ ở vị trí mười tám còn chưa yên ổn đã giành công kích trước, phi công đến vị trí năm sáu, Ngư Ấu Vi thấy vậy liền nhíu mày ngưng thần suy nghĩ sâu xa một phen, loại này lại có tận đến bốn mươi bốn biến. Nàng theo bản năng nhìn về phía Từ Phượng Niên, hắn vẫn bất động thanh sắc, tốc độ hạ cờ thủy chung trước sau như một, quân trắng tại điểm bốn mươi ba nhẹ nhàng lộ ra, trên bàn cờ trong phút chốc trở thành sát cơ bốn phía, Ngư Ấu Vi nhìn mà hết hồn hết vía, một chiêu này thật sự là quá hung liệt, cờ trắng phi bổ năm mươi chín cùng tiêm tám mươi ba, khí thế đều là hung hãn. Không ngờ kỳ sĩ mù dưới cục diện như một chiếc thuyền con phiếm hải lung lay lắc lư mà hết lần này tới lần khác lại không ngã, sau khi đánh hết một trăm tám mươi quân là đã ổn định được cục diện, thuận lợi giành được chiến thắng, Từ Phượng Niên cũng rất bình tĩnh hạ quân nhận thua.

Từ Phượng Niên lại móc ra mười đồng tiền, nói tiếp: "Vẫn là mười văn."

Kỳ sĩ mù chấp cờ trắng đi trước, ván này vẫn là Từ Phượng Niên sớm bốc khói thuốc súng, còn kỳ sĩ mù vẫn bình tĩnh ứng đối. Ngư Ấu Vi mơ hồ đã nhìn ra manh mối, Từ Phượng Niên công kích rất mạnh, còn kỳ sĩ mù kia cũng không giống với phần lớn thế nhân, nặng về địa thế ngưng hình, thi thoảng hạ cờ lại nhìn như là tiện tay hạ ác thủ, thậm chí luôn luôn có thể ở trung bàn* thu quan hô ứng lẫn nhau, mười phần sắc sảo, nếu không phải Từ Phượng Niên dựa vào thế cờ tâng tầng lớp lớp đa dạng để cứng rắn tạo rồi một hồi chém giết đến thái qúa, thì hai ván cờ này cũng không thể kéo được đến hai trăm lượt đánh. Ngay từ khi nữ tử chính trực đại tài Từ Vị Hùng sửa mười lăm biến thành mười chín biến cùng với việc Dịch Lâm bài trừ tọa tử chế thì ngàn năm qua cũng không có biến cục, từ góc độ của Ngư Ấu Vi mà nhìn, kỳ sĩ mù có kỳ lực thắng được thế tử điện hạ một bậc nhất định sẽ đột nhiên nổi tiếng, huống hồ tên kỳ sĩ này có giấu diếm thực lực hay không thì cũng khó mà nói, quả nhiên là thành thị tàng long còn ngõ hẻm ngọa hổ.

(*Trung bàn: Thuật ngữ trong cờ vây, ý chỉ ở giai đoạn giữa trận. )

"Lại tiếp."

Từ Phượng Niên liên tục bại hai ván vẫn nhẹ giọng cười nói, lần này chấp cờ trắng để lấy song phi yến khai cuộc, cách đánh cờ này cũng đã từng lưu truyền rộng rãi, chỉ là gân năm mươi năm qua các quốc thủ đỉnh phong xuất sắc nhất trong lúc kịch chiến cũng đã vứt bỏ nó đi mà không dùng, hơn nữa Hoàng Long Sĩ cũng đã từng nói khai cuộc bằng song phi không phải là quá chặt chẽ, mất đi thuần vị, xem như là đã phán tử hình cho cách khai cuộc kinh điển này.

Từ Phượng Niên dứt khoát ngồi luôn dưới đất, kết quả là thay đổi được tư thế thoải mái hơn một chút thì binh bại như núi trên bàn cờ lại càng bại nhanh hơn. Thoải mái thắng ba ván liên tiếp, trước người kỳ sĩ mù đã có ba mươi đồng xu chất thành đống. Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn xuyên qua mái hiên ngõ Vĩnh Tử để nhìn sắc trời, giờ đã là giờ ăn tối, nhưng gặp được kỳ sĩ dã chiến có kỳ lực cao minh như vậy cũng là việc khó, thế nên hắn liền vẫy tay gọi Thư Hổ đến bên người, bảo nàng đến quán rượu chuẩn bị chút đồ ăn. Chẳng mấy chốc Thư Hổ đã bưng một hộp thức ăn lớn lớn, kèm theo bốn đôi bát đũa, chờ cho Dương Thanh Phong thử qua không độc Thư Hổ mới dám đặt ở trước người Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên cười hỏi: "Ta cũng không định đi trong nhất thời nửa khắc, nếu không thì ngươi cũng ăn một chút đi?"

Kỳ sĩ mù mắt không câu nệ tiểu tiết, cười cười gật đầu. Ngư Ấu Vi vốn là nữ tử yếu ớt sống an nhàn sung sướng, nhưng cùng Từ Phượng Niên ngồi ăn cơm cũng không cảm thấy thất thố, còn Đại Kích Ninh Nga My thì đứng ăn chỉ vài ngụm đã ăn hết một một bữa cơm nhanh tựa như là gió cuốn mây tan. Lúc dã kỳ sĩ thong thả ăn cơm, hắn thận chí còn chủ động nói chuyện cùng với Từ Phượng Niên về được mất của ba ván cờ đại bại kia, khi nói đến diệu thủ cường thủ của Từ Phượng Niên thì hắn tán thưởng không chút che dấu, còn khi nhắc tới mấy chiêu tiện tay đến thái quá của Từ Phượng Niên thì cũng nói thẳng ra là chưa tới. Từ Phượng Niên gật đầu liên tục, ba ván này hắn cũng được lợi không nhỏ, nên nói chuyện đến tận hoan, Từ Phượng Niên cười hỏi kỳ sĩ rằng có phải hắn đã từng tòng sư danh gia kỳ đàn hay không, kỳ sĩ mù mắt lắc đầu nói rằng gia thế hắn rất bình thường, hồi còn nhỏ trước khi mù thì vừa mới bắt đầu tiếp xúc cờ vây, sau khi mù thì không có chỗ dựa, đành phải cùng cờ làm bạn, đánh cờ ở ngõ Vĩnh Tử này đã gần mười năm, tiền kiếm được chỉ đủ no, có thời gian rảnh rỗi thì đi mua kỳ phổ của danh sĩ, nên cũng không tiết kiệm được chút bạc nào. Trong lúc nói chuyện người mù vỗ đầu một cái, rút từ trong bọc hành lý ra mấy quyển Nho gia điển tịch rồi đưa cho Từ Phượng Niên đang đặt mông trần dưới nên gạch, khẽ cười nói: "Để lót chỗ ngồi."

Từ Phượng Niên nhận lấy sách, rút ra hai quyển giao cho Ngư Ấu Vi giờ đã tê dại hai chân, cười nói: "Không ổn đâu, làm nhục học thuyết thánh nhân”"

Kỳ sĩ mù mỉm cười lắc đầu nói: 'Lễ nghĩa liêm sỉ cũng không nằm trong sách."

Từ Phượng Niên cũng không già mồm cãi láo, sau khi ăn uống no đủ cùng kỳ sĩ đã thắng hắn ba mươi văn trước mắt thì lại bắt đầu nổi khói thuốc súng trên mười chín đường, Từ Phượng Niên chiến bại nhiều lần cũng không biết mệt mỏi, còn kỳ sĩ mù thì binh đến tướng chắn nước đến đất chặn, hạ cờ rất là thanh thúy, thân thái tự nhiên.

Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử, giết đến thiên hôn địa ám, đánh từ giữa trưa đến hoàng hôn rồi lại đến khi trăng lên mới kết thúc, Từ Phượng Niên thua một mạch mười ván, mất nguyên một trăm văn. Những kỳ sĩ dã chiến trong ngõ Vĩnh Tử đều đã cất bàn, còn Từ Phượng Niên vẫn khoanh chân ngồi trên một quyển Nho gia kinh điển mà nhìn bại cục trên bàn cờ, nặng nề thở dài nói: "Ngươi có thể so tài cao thấp với Từ Vị Hùng của Âm Học Cung rồi đấy."

Dã cờ sĩ lắc đầu nói: "Người đánh cờ bình thường đại khái là có thể quan sát một phía, ta miễn cưỡng có thể quan sát được hai phía, đương kim danh gia của kỳ đàn có thể chiếu cố đến ba phía, còn tiên sinh Vị Hùng cùng Hoàng Tam Giáp là hai người độc cờ có thể chiếu cố đến tứ phía, ta nào dám đi kiến càng lay đại thụ. Bất quá cuộc đời này nếu có thể cùng tiên sinh Vị Hùng đánh một ván, thì chết cũng không tiếc."

Từ Phượng Niên giúp kỳ sĩ mù thu quân cờ vào hộp xong mới đứng dậy nói đùa: "Ta cũng không có loại cảnh giới sáng nghe đạo tịch chiêu có thể chết như ngươi, bại bởi ngươi không oan uổng, lần đánh cuộc này nguyện chịu thua. Hắc hắn, Thượng Âm Học Cung có mười ván cờ ở Đương Hồ danh động tứ phương, chúng †a coi như cũng có mười ván cờ ở Vĩnh Tử. Giờ xin từ biệt."

Kỳ sĩ mù mắt cười cười nói: 'Mấy quyển sách này xin tặng cho công tử”

Từ Phượng Niên gật đầu hiểu ý, trong mấy quyển sách kia có hai quyển sách lót dưới mông Ngư Ấu Vi hồi lâu, chắc hẳn kỳ sĩ này đã sớm nghe tiếng ngửi mùi biết rằng nàng chính là "gia quyến" mình mang theo, đòi lại trở về sẽ không thích hợp. Để tránh hiềm nghi, Từ Phượng Niên lại móc mười văn tiền ra, sau khi đứng dậy liền giao cho kỳ sĩ dáng người gầy gò kia rồi trêu ghẹo: "Mười văn tiên cuối cùng này, coi như mua thêm hai cân lễ nghĩa liêm sỉ từ bên ngươi là được rồi."

Kỳ sĩ do dự một chút rồi vẫn nhận lấy, ôn nhã cười nói: 'Công tử cũng không thiếu những thứ này."

Từ Phượng Niên cười to mà đi.

Kỳ sĩ mù thu thập xong hành lý rồi đứng yên trong ngõ hẻm yên tĩnh không người, hướng mặt về phía đầu ngõ khom lưng thật sâu, vái chào đến cùng.
Bình Luận (0)
Comment