Chương 208: Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử (2)
Chương 208: Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử (2)Chương 208: Mười ván cờ trong ngõ Vĩnh Tử (2)
Ra khỏi ngõ Vĩnh Tử, lúc giục ngựa quay về, Từ Phượng Niên tấm tắc nói: "Hẻm Vĩnh Tử nho nhỏ lại có nhân vật lợi hại như vậy."
Ngư Ấu Vi nhíu mày hỏi: "Hắn là thích khách?"
Từ Phượng Niên bật cười, căm đặt lên đầu Ngư Ấu Vi trong lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm khái kỳ lực của kỳ sĩ mù gỗ kia kinh người mà thôi, hắn tự xưng trên bàn cờ chỉ có thể quan sát hai phía là quá khiêm tốn rồi. Ta dám nói cho dù Nhị tỷ đánh mười ván với hắn thì cũng phải thua hai ba ván, chắc là hắn chưa bao giờ đánh cờ qua với quốc thủ hàng đầu, bởi vậy không biết sự lợi hại của bản thân."
Ngư Ấu Vi gật đầu nói: "Người đánh cờ này am hiểu lấy bỏ làm thủ, lấy cong làm duỗi, tầm nhìn rộng rãi. Nhưng không chỉ có như thế, trong ván thứ chín bị mấy chiêu thái quá của ngươi chọc giận thì mới triển khai khả năng tấn công trực diện của hắn. Nếu hắn thật sự là người có gia thế bình thường, sau khi mù tự học thành tài, vậy thì không thể nghi ngờ người này chính là cự tài trời sinh của kỳ đạo.
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng nói: "Hai mắt của hắn là bị đâm mù."
Ngư ấu Vi nghe vậy thì ngạc nhiên.
Từ Phượng Niên cảm khái nói: "Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, những thứ chua xót phía sau này cũng không phải là thứ bản thế tử cảm thấy hứng thú."
Ngư Ấu Vi xoa xoa đầu Võ Mị Nương, hỏi: "Không có ý định mời đến bên cạnh làm phụ tá sao?"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Đánh cờ giỏi, không có nghĩa là làm quan là có thể thuận lợi. Ta đã thua một trăm văn, sẽ không đánh nữa."
Ngư Ấu Vi chỉ cười mà không nói, vị thế tử điện hạ này kỳ lực có thể nói là tương đối khá, nói vậy nghĩa là thua liền mười ván đã là mất hết thể diện rồi, không tiện cùng kỳ sĩ mù kia tiếp xúc quá nhiều nữa.
Từ Phượng Niên không khỏi nói một câu: "Phải xem vận may của Tĩnh An vương Triệu Hành thế nào."
Từ Phượng Niên đột nhiên vẻ mặt đau khổ nói: "Xong đời, lão tử hôm nay đánh bạc kém như vậy, bên này tiêu bên kia tiêu, con rùa già Triệu Hành tám chín phần mười phải kiếm lời rồi."
Ngư Ấu Vi nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Từ Phượng Niên chỉ nỉ non chửi má nó vài câu chứ không lên tiếng.
Trong ngõ Vĩnh Tử, kỳ sĩ trẻ tuổi đang gắng sức cõng hành lý, chỉ có bàn cờ cùng hai hộp quân cờ cộng thêm mấy quyển kỳ phổ mà thôi thế mà mệt nhọc không chịu nổi, kỳ sĩ yên lặng tự giễu trăm làn mình là thư sinh vô dụng, cơ mà đi được vài bước lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười ấm áp, mười ván ở Vĩnh Tử, ước chừng kiếm đã được một trăm văn tiền, hai năm nay mình ở trong ngõ Vĩnh Tử ngoại trừ cố ý yếu thế, thì sẽ không có chân chính thua qua ván nào, người yêu cờ ở bản địa Tương Phiên đã không muốn đánh cờ với mình nữa. Trừ phi là một ít khách nhân ngoại hương đến ngõ Vĩnh Tử du ngoạn, mới có thể mắc câu, cho nên một ngày kiếm trăm văn là quang cảnh tốt khó kiếm được. Vả lại tên công tử kia cực kỳ thú vị, thân thế tất nhiên là vô cùng cao, hắn mắt mù nhưng tâm không mù, công tử ca gia thế ưu việt như vậy thế mà lại chơi được một ván cờ hay như thế, việc bản thân hao tâm phí sức khi chơi cờ trong mấy năm nay cũng đã là một việc khó khăn, lúc tuổi còn nhỏ khi học cờ lúc thắng sẽ rất vui vẻ còn khi thua lại càng vui mừng, bây giờ chỉ thắng cờ chứ không thua cờ, sở thích chơi cờ liền càng thanh giảm, sợ một ngày nào đó bản thân thực sự chỉ là vì sống qua ngày mà đi chơi cờ, sợ thật sự có một ngày nào đó kỳ đạo của mình sẽ dừng lại. Nhớ đến thân thế thảm đạm của mình, khuôn mặt kỳ sĩ mù lại trở nên lãnh đạm, tựa hồ đã quên đi bi ai như thế nào.
Thế đạo này, mù không nhìn thấy là tốt rồi. Nếu có thể gặp thêm mấy vị công tử tốt bụng đánh chục ván cờ, có lẽ mới có thể hối hận năm đó tự đâm mù hai mắt mình, thế nhưng gia đạo lại sa sút nghèo túng như chó nhà có tang thế nên cũng đành sống tạm bợ, đánh cờ mười năm thì gặp được mấy người như thế?
Đi đến góc hẻm, kỳ thủ mù bị ngăn lại.
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: "Chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi."
Kỳ thủ mù bình tĩnh nói: "Không thấy."
Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang dừng ở đó, trong xe có một nam tử ung dung trên tay cầm ghi chép về thân thế của kỳ thủ mù, trên giấy mực bút còn chưa khô cạn, rõ ràng tờ giấy này mới được viết xong, trong mười ván trong ngõ hẻm Vĩnh Tử, thì người đứng xem đánh cờ trong ngõ hẻm phải không dưới mấy trăm người. Mặc dù kỳ sĩ trẻ tuổi là người ở trong ván cờ nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng may mắn gặp được một công tử ca tâm địa thiện lành, lại không biết khi kết thúc ván đầu tiên thì tin tức đã truyền đến địa phương quyền quý nhất của Tương Phiền thành; tới ván thứ ba thì có kỳ phổ đưa tới trước cửa tòa phủ đệ có bày hùng sư kia; ván thứ năm thì người chủ trong phủ đã cho hạ nhân đi tra rõ thân phận kỳ sĩ mù mắt; khi ván thứ tám kết thúc nam tử trong xe vẫn đang do dự xử trí như thế nào; thẳng đến ván thứ chín, khi kiến thức được kỳ lực thật sự của người mù trẻ tuổi kia, thì lúc này người đó mới cười cười tự mình xuất phủ, hắn vẫn kiên nhẫn đợi đến bây giờ, đợi đến khi trên tay cầm được mấy trang ghi chép vụn vặt cuối cùng về cuộc đời đánh cờ mười năm của kỳ sĩ mù mắt. Hắn cảm thấy vẫn nên kiên nhân hơn một chút, cho nên khi thị vệ bên người ở bên ngoài xe ngựa nhẹ nhàng nói người nọ kia nói rằng không thấy, hắn cũng không tức giận việc tiểu tử kia có mắt mà không thấy Thái Sơn, hơn nữa, tiểu tử kia vốn là người mù mà.
Nam tử đốt đi mấy trang giấy mà đối với hắn mà nói chỉ đơn giản là mấy trăm chữ về một đoạn thân thế của một con kiến hôi, sau đó tự mình xuống ngựa, đi tới trước người kỳ sĩ mù mắt khí khái cực kỳ cứng rắn kia, chậm rãi nói: "Lục Hủ, nhân sĩ quận Hải Xương Thanh Châu, tổ phụ Lục Du là bậc đại nho đời trước, phụ thân Lục huynh cũng không kém, nhất môn tam kiệt, chuyên tu kinh sử, không ngờ lúc Tây Sở muốn tu soạn quốc sử đã thay người đọc sách nói vài câu công đạo rồi lại bị tiểu nhân cấu hãm, cả nhà thiếu chút nữa là mất đầu. Ngươi tự đâm mù hai mắt, tự tuyệt tiên đồ sĩ đồ, mới có thể giữ được tính mạng, mười năm này đánh cờ ở ngõ Vĩnh Tử, ban đêm đến ngõ Tương Quốc đánh đàn cho nữ tử Câu Lan, tiền kiếm đều là bạc bẩn. Thế nhưng người có biết cừu gia của ngươi đã trở thành quận thủ đại nhân của Hải Xương quận không?"
Kỳ sĩ mù bình tĩnh nói: "Bạc này, không bẩn."
Trung niên nam tử cười hỏi: 'Không luận bạc có bẩn hay không, ta hỏi ngươi, có muốn triển khai tài hoa mà không phải luồn cúi cầu sinh ở trong hai cái hẻm nhỏ kia hay không?”
Kỳ sĩ trẻ tuổi cười nói: "Tuy lúc này đã là buổi tối, nhưng Lục Hủ vẫn không muốn nằm mơ”
Nam tử cười ha ha nói: "Nghe nói ngươi từng nói qua một câu: Đời ta bụng có ngàn cân thư vạn cân tài, muốn bán lại chỉ bán cho đế vương gia."
Kỳ sĩ mù nhíu mày nói: "Đọc sách mấy ngày liên không biết cuồng ngôn bịa chuyện mà thôi, không thể coi là thật.
Nam tử trầm giọng nói: "Ta lại muốn làm thật một lần!"
Kỳ sĩ mù cười khổ nói: "Chuyện cho tới bây giờ, còn không chịu buông tha Lục gia sao?"
Nam tử trên tay đeo một chuỗi niệm châu bình thản nói: "Ta họ Triệu tên Hành. Đế vương gia sao, như thế nào mới tính là đế vương gia? Một Tĩnh An vương đủ chưa?!"
Trong Tĩnh An vương phủ, thế tử Triệu Tuần đầu đầy sương mù tìm thấy phụ vương đang sao chép kinh Phật trong thư phòng, nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói phụ vương mang theo một kỳ sĩ mù khiêng đàn về phủ? Có gì thâm ý gì sao?" Tĩnh An Vương cười nói: "Kẻ này là người cuối cùng của Lục gia quận Hải Xương, nếu chỉ xét về cờ, không ai trong quý phủ có thể thắng được hắn, giao cho ngươi nuôi là được, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nếu chỉ là mặt hàng lý luận kinh vĩ trên bàn cờ, thì coi như là nuôi một con chó không biết cắn người, nếu quả thật có chút tài hoa, liên thu vào làm phụ tá của vương phủ để tạo hình một phen, sau này ngươi lại thu thập thái thú quận Hải Xương Du Hán Lương một phen trước mặt hắn, thì hắn sẽ thành tâm chân chính bày mưu tính kế cho ngươi." Sĩ chết vì người tri kỷ, Tuân nhi, chút đạo lý ấy cổ nhân đã nói nát rồi, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng. Hơn nữa để ở chung với những sĩ tử như vậy, con phải thu hồi cái bộ dạng thổ lộ tâm tình với đám công tử bột Vị Vĩ kia đi, đừng dựa vào thân phận để áp bức người khác, người đọc sách trong thiên hạ không phải đều là kẻ ngốc mà là người tâm tư tỉnh tế nhất, có lẽ đọc không ra đại nghĩa nhưng đọc ra tính cách không thể phân biệt được là tự phụ hay là tự ti thì cũng không phải là chuyện khó. Tuần nhi, phụ vương dạy con một chuyện, đối phó với những tài tử sĩ tộc này, con coi bọn họ như thế tử điện hạ Tĩnh An vương, bọn họ cũng coi con như vậy."
Triệu Tuần cười nói: "Biết rồi, phụ vương suy bụng ta ra bụng người, sớm đã là Phật tâm rồi."
Tĩnh An vương Triệu Hành híp mắt cười nói: "Không cần ngươi nịnh nọt."
Triệu Tuần cẩn thận rời khỏi thư phòng.
Triệu Hành tiếp tục dùng một cây bút lông mềm sao chép kinh Phật, sao chép xong, lạnh lùng nói: "Lục Hủ, bổn vương giữ ngươi lại đơn giản là muốn vài ngày cùng ngươi kể một đoạn chuyện xưa. Bản vương đưa ra đại thủ bút như vậy, nếu không có tri âm không liên quan đến đại cục thì rất không thú vị-