Chương 209: Bút hạ du thanh xà
Chương 209: Bút hạ du thanh xàChương 209: Bút hạ du thanh xà
Từ Phượng Niên trở lại nhà trọ, không có việc gì làm liền đi vào trong phòng Khương Nê, thấy hai người một già một trẻ đang họa quỷ phù, ở trên bàn đặt hai cái chén nhỏ bằng sứ trắng, một chén đựng nước, một chén đựng rượu, ngón tay hai người đều tự chấm rượu chấm nước rồi long phi phượng vũ ngay tại trên bàn, lúc này ước chừng là Tiểu Nê Nhân ghét bỏ việc lão Kiếm Thần viết chữ vượt quá giới hạn xâm chiếm vào địa bàn của nàng, nên nàng mới phồng má trừng mắt nhìn, lão Kiếm Thần thấy vậy đành phải thu liễm hứng thú vất vả lắm mới nổi lên được, cúi đầu hít một hơi hút hết rượu trên bàn vào trong miệng.
Khương Nê thấy Từ Phượng Niên đi vào trong phòng, vội dùng cổ tay áo nhanh chóng lau sạch hết chữ trên bàn đi. Từ Phượng Niên trêu chọc nói: Cùng lão tiền bối luyện chữ sao? Còn không bằng vụng trộm đi theo luyện kiếm, thần phù cũng không thể mượn không. Để lão tiên bối tùy tiện dạy ngươi mấy tuyệt kỹ, thì không phải có thể quăng ta ra xa tận mười mấy con đường sao? Nếu không cẩn thận học thành Lưỡng Tụ Thanh Đảm, chậc chậc, trên giang hồ khẳng định sẽ phong ngươi làm nữ kiếm tiên, thật uy phong, cái Vương Tiên Chi với Đặng Thái A gì gì đó, gặp mặt cũng phải vội vàng khách sáo với ngươi. Đến lúc đó ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ việc nói với các cao thủ một câu, rằng năm đó Khương Kiếm Tiên ta đã từng làm nha hoàn cho bao cỏ Từ Phượng Niên đấy. Hắc, ngẫm lại thật là hoành tráng."
Khương Nê nổi giận đùng đùng nói: "Luyện chữ cần ngươi quản sao?! Ai làm nha hoàn cho ngươi?! Ai muốn luyện kiếm để tăng thể diện cho ngươi?!"
Từ Phượng Niên đặt mông ngồi xuống, ranh mãnh hỏi: "Sợ không chịu nổi đau khổ khi luyện kiếm sao?
Khương Nê muốn cầm lấy chén nước để đập, kết quả bị thế tử điện hạ đã sớm đoán trước cầm tú đông đao đè bàn tay nhỏ bé cùng chiếc chén sứ kia lại, cười nói: "Đừng động thủ, hôm nay không có thời gian làm ầm ï với ngươi, ta tới là tìm lão tiền bối học hỏi kinh nghiệm, ngươi muốn nghe thì ngồi một bên hóng hớt, không thích nghe thì phiền ngươi đi lên hai bước."
Khương Nê cắn răng nói: "Đây là phòng ta!"
Từ Phượng Niên không để ý đến con mèo hoang nhỏ bị giãm đuôi này, mà muốn nói với lão Kiếm Thần về hơn mười chiêu thức hắn cướp được từ trong lượng lớn bí kíp đơn giản kia, lúc đầu Lý Thuần Cương tựa hồ rất không kiên nhẫn, ông móc móc ráy tai, nhẹ nhàng bắn ra bốn phía, đến sau khi Từ Phượng Niên bắt đầu nói, lão đầu nhi tuy còn vắt chân chữ ngũ, nhưng cũng không móc ráy tai ra doạ người người nữa mà bắt đầu bưng cái chén sứ chỉ còn lại nửa lượng rượu lên, vừa uống vừa nghe, không gật đầu cũng không lắc đầu tựa như giếng cổ không một gợn sóng. Từ Phượng Niên nói xong thấy vẻ mặt buồn ngủ của lão Kiếm Thần liền không cam lòng phân tách tỉ mỉ thêm một lần nữa, đem tên sách cùng mười mấy chiêu thức căn nguyên nhắc lại một lần nữa, rồi lại đem mười mấy chiêu tự nhận là nên liên miên dung hợp như thế nào nói ra một chút. Kết quả lão Kiếm Thần lại chỉ híp mắt uống rượu, Từ Phượng Niên thấy vậy hơi nổi giận, đưa tay cầm lấy chén nhỏ dùng để luyện chữ, uống một hơi cạn sạch nước trắng trong chén. Tiểu Nê thấy vậy liền vô cùng ảo não, đáng ra trước đó nàng phải ném nửa cân thạch tín vào trong cái chén đó mới phải.
Từ Phượng Niên nói đến miệng khô lưỡi khô, sau khi uống nửa chén nước liền ngây ngốc nhìn về phía lão Kiếm Thần vẫn nửa ngày không có động tĩnh.
Dù sao Khương Nê nghe cái gì cũng không hiểu hả hê nói: "Mèo ba chân nha mèo ba chân. Không xứng, không xứng.'
Cái câu "không xứng" này, tất nhiên là đến từ câu "không xứng song tu" của Quan Âm áo trắng bên ngoài thành Tương Phiền lúc trước kia, những ngày này Khương Nê luôn lấy câu này đi trào phúng thế tử điện hạ, rất là hả giận. Lão Kiếm Thần thủy chung vẫn ở trạng thái thần du vạn dặm, cuối cùng cũng thu hồi tâm mắt, liếc mắt nhìn Từ Phượng Niên, rốt cục cũng mở miệng nói ra: "Vừa nghe ngươi lải nhải, lão phu cảm thấy rất là ôn ào, loại hành vi đầu cơ trục lợi này của ngươi là mạt lưu của võ đạo, vừa định mắng ngươi vài câu thì không khỏi nhớ tới một câu chuyện xưa của một cố nhân. Tuổi tác của tên Vương Tiên Chi kia kỳ thật không kém lão phu và Tề Huyền Khung nhiều lắm, nhưng luận thành danh thì lại chậm hơn rất nhiều năm. Năm đó hắn cũng là loại người bắt chước người khác cực kỳ lợi hại giống ngươi vậy, đi theo con đường tâm thường là lấy đá từ núi người mang đi mài ngọc*. Lúc ấy lần nào lão phu cùng một vài cao thủ ra tay đối địch, luôn có thể nhìn thấy thân ảnh tên đó đứng từ xa xa quan chiến, lão phu lúc ấy cũng dừng lại rất lâu ở cảnh giới thiên tượng bất đồng với thần tiên, thế nhưng lão tiểu tử kia thế mà lại có thể càng chiến càng mạnh, bây giờ hồi tưởng lại thì thế nhân đều nói rằng Vương Tiên Chi có ngộ tính vô song, bởi vì chỉ cần xem chiến một lần liền có thể xem qua là nhớ với võ học trong thiên hạ, cho nên sau này mới có tu vi tuyệt thế tay không bẻ gãy kiếm như thế. Thế nhưng chung quy lại cũng không chính xác lắm, Vương Tiên Chi tựa như một gã đan đỉnh luyện khí sĩ của thế gia vọng tộc vậy, bên người chỉ có một ít đan thạch nhưng lại lấy tất cả đan trong thiên hạ ném vào lò luyện đan rồi dung hợp vào trong một lò, hai tay Thanh Xà của lão phu vào trong tay hắn thế mà lại thành một tay Thanh Long. Có rất cao thủ trên thế gian muốn đối địch với Vương Tiên Chi, nhằm biến hắn thành một khối đá mài để rèn luyện tu vi bản thân, đây là chuyện tốt, thế nhưng không hiểu sao sau khi tôi luyện thì bản lĩnh có phần tăng lên nhưng vẫn luôn không đuổi kịp bước tiến của tên điểu nhân Vương Tiên Chi kia, vậy nên mới có vô số cao thủ không hẹn mà cùng than thân trách phận như đàn bà rằng "đã sinh ra ta lại còn sinh ra hắn". Từ tiểu tử, ngươi muốn làm Vương Tiên Chi thứ hai sao?”
(* Có nghĩa là lấy cái hay của người khác để sửa chữa khiếm khuyết của mình)
Từ Phượng Niên kinh ngạc không nói gì.
Lão Kiếm Thần cười nhạo khinh bỉ nói: "Nếu thật lòng muốn tập võ, ngay cả chút chí khí đuổi Vương Tiên Chi xuống bảo tọa thứ hai thiên hạ cũng không có, thế thì tiểu tử ngươi còn luyện đao cái rắm gì."
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Vương Tiên Chi tự xưng đệ nhị, nhưng có ai không xem hắn là đệ nhất nhân của võ đạo đâu."
Lão Kiếm Thần lắc đầu cười nhạt nói: "Đệ nhất? Lão phu cũng không cho là như vậy, Vương Tiên Chỉ nói mình thứ hai, chỉ có một nửa là ngạo khí, còn có một nửa chính là gia hỏa kia cũng tự mình hiểu, rằng trên đời sẽ luôn thoát ra một hai kẻ quái thai không thể theo lý luận thông thường, về phần những quái thai này là xuất thân từ Phật môn hay là Đạo giáo hoặc là Giang Hải Sơn Lâm, thì cũng chỉ có trời mới biết. Vương Tiên Chi, kẻ đã khiêu chiến thiên hạ ở Vũ Đế thành tất nhiên cũng tự hiểu được điều đó. Lúc ấy sau khi Tê Huyền Khung chết, lão phu vốn tưởng rằng Vương Tiên Chi cuối cùng cũng có thể vênh váo được rồi, thế nhưng không ngờ đến đến nay vẫn là thiên hạ đệ nhị, nói vậy thì sau khi Tê Huyền Khung chết thì đã xuất hiện vị thần tiên lục địa nào đó mà đến cả Vương Tiên Chi cũng phải kiêng kị, nếu không với tính tình của Vương Tiên Chi thì cũng không đến mức làm bộ như vậy. Lão phu cảm thấy cuộc chính bình của võ bình năm nay rất là rác rưởi, cơ mà phó bình lại không tâm thường, bốn người trên bảng đều có hi vọng cho giang hồ một hồi kinh hỉ trước khi Vương Tiên Chi chết già. Nhất là một trận vừa đánh trên núi Võ Đang kia, tân chưởng giáo của Võ Đang thiếu chút nữa hủy được cả Chân Vũ đại đế cùng Long Hổ Tề tiên hiệp, tên đó cũng có phong phạm lão phu năm đó, kẻ cưỡi trâu trong miệng ngươi ấy, giống như Tề Huyền Khung vậy, bình thường không rên một tiếng nhưng đánh rắm liền khiến khắp thiên hạ đều phải bóp mũi. Về phần tên tiểu tử ngươi, ngược lại rất giống Vương Tiên Chi, đáng tiếc tên Vương Tiên Chi mặc kệ có tài nhưng thành muộn như thế nào thì ở tuổi ngươi cũng có thể tùy tiện giơ tay đánh chết mấy chục tên như Từ Phượng Niên."
Khương Nê ở một bên ha hả cười nói: "Thật lợi hại, rất giống Vương Tiên Chi ư, thế thì chẳng phải là đến tuổi Vương Tiên Chi, hắn có thể xếp hạng cao thủ thứ hai trăm trong thiên hạ rồi sao?"
Từ Phượng Niên bị thuyết pháp của Khương Nê chọc cho ôm bụng cười to, quay đầu nói: "Nhờ cát ngôn của ngươi, bản thế tử nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thể nào cũng phải sống đến tuổi của Vương Tiên Chỉ."
Khương Nê ảo não không lên tiếng nữa.
Từ Phượng Niên ha ha cười nói: "Về sau bản thế tử xông pha giang hồ, khi gặp phải cao thủ không vừa mắt thì câu nói đầu tiên sẽ hỏi hắn rằng có phải là cao thủ cao thứ hai trăm trong thiên hạ hay không!"
Lão Kiếm Thần phất tay nói: "Đi đi, lão phu còn phải bồi Khương nha đầu luyện chữ” Từ Phượng Niên cứ như vậy bị đuổi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa hắn còn không quên vươn hai tay về phía Khương Nê, một tay dựng thẳng một ngón ngụ ý là sống đến một trăm tuổi, tay kia thì dựng hai ngón, ý tứ là cao thủ thứ hai trăm trong thiên hạ, Khương Nê nổi trận lôi đình, sau khi đóng cửa liền giận dỗi nói: 'Không luyện chữ nữa!"
Gặp tai bay vạ gió lão Kiếm Thần ngạc nhiên nói: "Vì sao không luyện chữ?"
Khương Nê tức giận nói: "Không có tâm trạng."
Lão nhân lộ ra vẻ mặt quỷ quyệt, nhẹ giọng giật dây nói: "Khương nha đầu, ngươi cứ coi mặt bàn này chính là khuôn mặt tươi cười của Từ tiểu tử kia xem”"
Khương Nê do dự một chút, sau đó ánh mắt liền sáng lên rồi vội vã đi rót thêm một chén nước, tiếp theo việc luyện chữ quả thực chính là từng chữ đều là thiết họa ngân câu*, từng chữ đều là nhập mộc tam phân**.
(* Mô tả thư pháp mạnh mẽ nhưng mềm mại
** Thành ngữ trung quốc, ý chỉ lập luận sắc sảo)
Lão Kiếm Thần lúc này mới có chút minh bạch vì sao Từ tiểu tử lại thích trêu chọc nha đầu trước mắt như vậy.
Lý Thuần Cương nâng chén uống một ngụm rượu lớn, trong lòng càng kiên định hơn về việc muốn làm một cuộc giao dịch cùng Từ tiểu tử.
Rồi lại nhìn Khương Nê luyện chữ liền nhẹ giọng nỉ non, thiện ý nhắc nhở: "Kiếm và chữ giống nhau, nặng nhất là liền mạch lưu loát. Tiểu nê nhân, đến đây, lão phu viết chữ cho ngươi đọc."
Khương Nê ồ rồi một tiếng, nhìn lấy lão đầu nhi ngón tay, mặc niệm nói: "Triêu du đông hải mộ tây sơn, tụ trung thanh xà dũng khí thô. Nhất ngộ bất bình liền bỏ chén, rút kiếm giữa trời khí vân sai. Uống liền ba hồi gấp gấp đi, chỉ thấy trên không đầu rơi xuống. Thế nhân nói ta đã lên giai, sớm qua lồng lộng lầu 18... *"
(* Tại hạ đã bỏ thơ từ lâu, dịch thơ có chút không được suôn sẻ, mong mọi người lượng thứ)
Lúc lão Kiếm Thần thoải mái viết chữ thì thoáng nhìn sang thì thấy Khương Nê không chỉ đang đọc mà nha đầu này lại còn không làm chủ được cảm xúc mà dùng ngón tay viết theo lên bàn, những câu thơ viết trên bàn kia không chỉ giống về hình thức mà còn giống cả về tinh thần nữa.
Ta không đi luyện kiếm, kiếm ý tự nhiên đủ. Song tụ mặc dù không có kiếm, những Thanh Xà vẫn dũng khí thô.
Sau khi lão Kiếm Thần dùng tư thái cụt tay nhập thế, đây là lần đầu tiên uống rượu không được bao nhiêu lại say như chất.
Trong phòng hiện lên kiếm ý lành lạnh, không phân biệt được xuất phát từ tay ai.
Ngư Ấu Vi lười biếng nằm trên bàn, con mèo trắng ngồi xổm trước mặt nàng rồi cuộn tròn lại, trông như một khối tuyết.
Ngư Ấu Vi vươn một ngón tay ra, Võ Mị Nương thấy vậy liền vươn hai trảo ôm lấy, dáng điệu ngây thơ đáng yêu.
Nữ tử sớm đã không phải là hoa khôi số một Lương Châu cười nói: "Vẫn là Mị Nương của ta tốt hơn, ngoại trừ ăn chính là ngủ, vô ưu vô lự, lúc muốn gặp ngươi ngươi đều ở bên người, không muốn gặp ngươi thì sẽ không gặp ngươi nữa, cũng không sợ ngươi mang thù."
Nàng cũng càng không phải là thiếu nữ từng bị gọi là Ngư Huyền Cơ kia nữa, gương mặt nàng giờ đang dán trên mặt bàn lành lạnh, vươn tay xoa xoa cái đầu xù lông của sủng vật, nói một mình: "Ngươi có muốn rời khỏi ta để tự mình sinh sống hay không?” Biết rõ Võ Mị Nương nhất định không có cách nào mở miệng nói chuyện, thế nên nàng liền tự hỏi tự đáp: "Mặc dù ngay từ đầu sẽ muốn, nhưng thành thói quen rồi sẽ không muốn nữa đúng không? Biết rõ như thế này không rất đúng, nhưng trốn hết lần này tới lần khác cũng không thoát nổi, đúng không?”
"Ngươi nha, chính là một cái bình hoa, hơn nữa cũng không được coi là loại đẹp mắt. Có thể sống, còn không biết đủ sao?"
"Ngươi không sánh bằng bọn nha hoàn trong viện, không sánh bằng đám nữ hiệp một mình hành tẩu giang hồ, không sánh bằng một hài tử cầm chủy thủ dám hận người, ai cũng không thể sánh bằng. Ngay cả cha mẹ ngươi cũng đã quên, ngay cả tên cũng đã quên, ngươi có thể so với ai? Ngươi như vậy, đáng giá để ai nói thêm vài câu chứ?”
"Ngươi rồi sẽ già đi.". ..
Bên ngoài, thế tử điện hạ dựa vào cửa phòng im lặng không lên tiếng.