Chương 210: Lão lưu manh lạc tử thập nhị (1)
Chương 210: Lão lưu manh lạc tử thập nhị (1)Chương 210: Lão lưu manh lạc tử thập nhị (1)
"Đạo không thể đạo, tham của Thiên không, nhân sinh tịch mịch như đại tuyết vỡ."
"Sư phụ, ngươi lại đa sầu đa cảm rồi."
"Đần Nam Bắc, đợi ngày nào đó ngươi có lão bà, cũng sẽ như thế"
"Ai, nhất định là sư nương lại đi chân núi mua son rồi."
"Sư phụ, mấy ngày nay ngươi luôn mài thái đao làm gì vậy?"
"Mài sắc bén, dễ chém người."
"Gì? Sư phụ ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng nha, chúng ta là người xuất gia nếu cũng nghĩ không thông, các phật môn tín đồ lên núi thắp hương nên làm thế nào? Tuy nói sư nương cùng Đông Tây cứ xài tiền bậy bạ...
"Không liên quan đến Đông Tây cùng sư nương của ngươi."
"À, như vậy cũng tốt. Đó là lại nhìn phương trượng không vừa mắt sao? Ta cảm thấy Tuệ Quang phương trượng rất thèm đòn, nhưng động đao thì không tốt lắm, sư phụ chúng ta vẫn là chiếu theo quy củ cũ trùm túi lại đánh hôn mê đi, dù sao như vậy thì không tổn thương hòa khí."
"A? Không phải Tuệ Quang phương trượng?”
"Là mài vì tên tiểu tử họ Từ kia"
"A? Vì sao, Từ Phượng Niên người rất tốt mà"
"Thằng nhóc này dám đoạt khuê nữ với ta, không chém hắn thì chém ai?"
"Sư phụ, đồ nhi muốn đi niệm kinh."
"Ngươi sợ gì chứ, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó sao, Đông Tây để cho ngươi đoạt nhiều năm như vậy cũng không thấy ngươi đoạt được. Hơn nữa, chém ngươi, ai giặt quần áo làm cơm?”
"Nam Bắc, Đông Tây có mỗi ngày ở bên tai ngươi nói tiểu tử kia như thế nào như thế nào, ngươi không có chút ý kiến gì sao?"
"Không có ạ."
"Nhận đồ đệ ngu ngốc như ngươi, thực sự là Phật tổ ngủ gật. Ngươi không sợ Đông Tây lấy chồng chạy đi? Đến khi đó đừng tìm sư phụ khóc."
"Hắc, nhất định là sư phụ khóc lợi hại hơn."
"Sư phụ, ngươi nói ta ngày nào đó lỡ như thực sự thành Phật đốt ra xá lợi rồi, Đông Tây có thể thương tâm hay không.'
"Nam Bắc a, ngươi trước đi làm cơm, chúng ta ăn no rồi bàn vấn đề này, có được hay không?"
"Dạ.
"Sư phụ, vì sao ngươi cãi nhau với sư nương, mỗi lần đều là ngươi nhận sai trước?" "Có một số việc cần phải đúng, những việc khác đều sai hết cũng không sao. Hiểu không?”
"Không hiểu ạ."
"Ví dụ như chuyện ngươi thích Đông Tây là đúng, cho nên... ."
"Sư phụ ngươi đừng nói nữa, ta đều đã hiểu."
"Hả? Lúc này sao ngươi ngộ tính còn lợi hại hơn cả sư phụ nữa?"
"Hắc, đây chính là đồ nhi tu Thiên nha."
"Nam Bắc, sau khi xuống núi ngươi có thấy cô nương nào đẹp hơn Đông Tây không? Nhớ kỹ, người xuất gia không nói dối."
"Không có!"
"Không tệ."
"Sư phụ, ngươi nhắc tới hồ lô rượu làm gì?"
"Nếu như ngươi trả lời nói có, biết là vì sao rồi."
"Sư phụ, ngoại trừ Đông Tây cùng sư nương, ngươi còn sợ ai nữa không?”
"Trong Tự chúng ta có một chủ trì sống hơn một trăm năm mươi tuổi, sư phụ chỉ sợ, sợ hắn không để cho tiền."
“Còn bên ngoài Tự thì sao?"
"Không có!?"
"Sư phụ, người xuất gia không nói dối!"
"Để sư phụ nghĩ thật kỹ, à, thật là có một người, năm đó cùng sư mẫu của ngươi đoạt lấy sư phụ ngươi, cãi nhau tám lạng nửa cân, may mắn nắm tay của sư phụ cứng rắn hơn hắn một ít, chắc chắn khắp thiên hạ, lão lưu manh kia cũng chỉ có không dám tới tự chúng ta."
"Lão lưu manh? Chờ đã, vì sao lại nói cùng sư nương đoạt lấy sư phụ? !"
"Chuyện đã qua, để nó theo gió biến mất đi."
Tương Phàn thành đều biết nữ tử quyến rũ nhất trong Thanh Châu đều sẽ ngụ ở trong Tướng Quốc Hạng, nàng rõ ràng là kỹ nữ lưu lạc hồng trần, nhưng không có ai dám coi nàng là câu lan nữ tử, nàng gọi Lý Bạch Sư, vốn tên là Lý Tiểu Như, tổ tiên là gia tộc quan lại hạng ba ở Đông Việt, chưa nói tới nước mất nhà tan, chỉ là bậc cha chú không giỏi kinh doanh, sau khi tạ thế lưu lại cái cục diện rối rắm cho hài tử còn nhỏ tuổi. Lý Bạch Sư theo nhũ mẫu đi đến bên hồ Tây Linh ở Quảng Lăng bán của cải, sản nghiệp tổ tiên lấy tiền mặt để sống, ở trong tiểu lâu Tùng Lâm, nước từ trên núi Ngu Nhạc chảy xuống, trưởng thành thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ, thân thể cực kỳ nóng bỏng, mỗi lần xuất hành, luôn luôn có rất nhiều thiếu niên đẹp trai bám theo, sau này vì tránh né để tránh sự cưỡng đoạt của một vị tướng hung dữ dưới trướng Quảng Lăng Vương, lưu lạc đến Thanh Châu Tương Phàn ngoài ngàn dặm, đầu tiên là thành một vị đạo cô, lại vào Tướng Quốc Hạng, dựa vào am hiểu âm luật ca vũ, am hiểu nghe giọng nói nhìn sắc mặt, rất nhanh trở thành danh kỹ diễm áp ba châu, nhất là am hiểu giọng quê nhà Tây Linh, được khen là "Tiếng số một thiên hạ, sắc thì số một thiên hạ ".
Lần yên chi bình này, là vị nữ tử duy nhất với thân phận kỹ nữ leo lên bảng, đối với cách nói thanh sắc đều hạng nhất càng cực kỳ chắc chắn, nhất định làm cho toàn bộ nam tử Tương Phàn bước vào thanh lâu cảm thấy cực kỳ sảng khoái, yên chi bình chung quy càng có sức thuyết phục hơn so với sĩ lâm gian bình cái gì tứ đại thập đại hoa khôi.