Chương 213: Địa phương tốt (1)
Chương 213: Địa phương tốt (1)Chương 213: Địa phương tốt (1)
Ngày hôm nay, Vương phi ra khỏi thành ngắm cảnh, Tĩnh An Vương thế tử điện hạ Triệu Tuần đích thân đưa đến cổng thành Tương Phàn, lên Điếu Ngư Đài đưa mắt nhìn người đi xa. Lúc này chỉ dẫn theo một tên hỗ tòng, ngoằn ngoèo đi vòng qua tư trạch tư trạch Kim Ngọc Mãn Đường giấu giai nhân, trong tư trạch này ngoại trừ con chim hoàng yến, kia chỉ có một nha hoàn cùng hai lão ma ma, không có ai không có phận sự, càng không có nửa bóng đàn ông, Triệu Tuần đẩy cửa bước vào, lập tức cảm thấy vui vẻ thoải mái, nơi đây kém xa Tĩnh An Vương phủ rộng rãi khí phái, chỉ là tiểu viện có hai lối vào, nhưng ở trong mắt của thế tử, lại là tiên cảnh nhân gian vất vả lắm mới tìm được. Tòa Vương phủ quy củ sâm nghiêm kia, Phật Đường cung phụng Địa Tàng Vương Bồ tát, từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng viên ngói một, đều lộ ra cổ âm khí khiến hắn càng lớn tuổi càng không cách nào nhịn được, khiến người ta hít thở không thông, nam nhân chí thân kia, càng tâm cơ thâm trầm đến ngay cả Triệu Tuân làm con trai cũng không dám suy đoán, Triệu Tuần oán hận người đàn ông này năm đó vì sao không dứt khoát hạ sát thủ, ngồi trên long ỷ mặc vào long bào, càng sợ hãi bóng lưng trầm mặc của người đàn ông ăn chay niệm phật xoay tràng hạt này, nhưng khiến cho thế tử điện hạ lo lắng, cũng là người đàn ông này vì sao cưới nàng trở về, cưới vê cũng không biết yêu thương, phu thê ở chung chỉ tương kính như băng, có việc thậm chí tương kính như binh, thực sự là trò hề lớn bằng trời.
Triệu Tuần hít thật sâu khí tức tươi mát đặc trưng của tiểu viện, nơi đây bày đây hoa lan, đây là loại hoa nàng thích nhất, vị Vương phi cao quý này ngay cả kỹ nữ Tướng Quốc Hạng cũng không bằng, cả năm chỉ có hai lần cơ hội ra khỏi thành, đều là nhìn bãi sậy kia, xuân xem non lô lục mầm bao vây, Thu xem lão lô gió nổi lên như tuyết bay, Bùi Nam Vĩ Bùi Nam Vĩ, chỉ là trong tên trung mang theo chữ Vĩ, liên thích nhìn cỏ lau không thú vị nhất chán nhất phiêu linh nhu nhược sao?
Nữ tử bị thế tử điện hạ nuôi như tiểu miêu tiểu cẩu ở trong viện, từ ngày đầu tiên tiến vào đã bị đổi tên, Triệu Tuần đương nhiên thích thân thể như dương chỉ noãn ngọc của nàng, ôm vào trong ngực liền có xúc cảm đông ấm hạ mát, nhưng chân chính đánh nát sự si mê điên cuồng, chính là thần thái của nàng, giống như lúc này sau khi Triệu Tuần nhìn thấy nàng lập tức cung kính nói Tuần nhi đến thỉnh an, nàng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, đầu khớp xương của Triệu Tuần lập tức nhẹ đi mấy lượng, quá giống. Triệu Tuần nhe răng cười, mắng Bùi Nam Vĩ đồ kỹ nữ, cho ngươi giả vờ thanh cao trước mặt bản thế tử! Sau đó không nói hai lời lập tức xông lên xé nát xiêm y không khác gì Bùi Nam Vĩ hay mặc, ôm đến trên giường lớn, giập dữ dội. Sau cuộc mây mưa, Triệu Tuần khôi phục thái độ bình thường, nằm ở trên giường hí mắt hưởng thụ ngụy Vương phi nhào nặn nắn bóp bả vai, tiếc nuối nói: "Da cùng tư thái vẫn kém một chút, bình thường giọng nói vẫn có thể đánh tráo, chỉ khi nào lên giường, chung quy vẫn không được hoàn mỹ, lần sau chú ý chút, nếu nhiều lần lâm hạnh, ngươi như vậy sẽ lộ tẩy..."
Cô gái ngồi trên trên giường dùng giọng mũi nũng nịu ừ một tiếng. Triệu Tuân ngẩng đầu liếc nhìn, túm lại mái tóc đen mượt của nàng, đè đầu của nàng vào trong quần, hung ác thô bạo nói: "Vĩ nhi ngoan, bản thế tử muốn miệng nhỏ của ngươi nhi sắp điên rồi!"
Sau hai lần phịch nhau, Triệu Tuần khoác một chiếc ngoại bào trực tiếp nằm trên sàn gỗ làm bằng gỗ đàn hương bên dưới mái hiên, an tĩnh nhìn một chuỗi chuông gió không gió không động. Lúc này Tĩnh An Vương thế tử ngược lại thật giống như một công tử hiền lành, không tranh quyền thế, vô hại, khí chất nho nhã, ngụy Vương phi quỳ ngồi xổm ở bên người Triệu Tuần, cùng tên điên này cùng nhau nhìn chuông gió. Thật ra lúc Triệu Tuần yên tĩnh không nói, là một nam tử trẻ tuổi tương đối khiến người thích, nàng thấy gã suy nghĩ xuất thân, mới có cơ hội đi đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ có người nói có chín phần tương tự Tĩnh An Vương. Triệu Tuần nhìn chằm chằm chiếc chuông gió thanh nhã được làm từ những mảnh vỡ của một chuỗi ngọc vỡ nối thành, ôn nhu cười nói: "Đẹp không? Nàng ấy đời này chắc là sẽ không liếc ta như vậy, nàng ấy ngay cả phụ vương ta cũng không lọt nổi mắt xanh, càng chưa nói một tên thế tử thế ngay cả thừa kế tước vị cũng không có như ta."
Tĩnh An Vương thế tử điện hạ nhắm mắt lại rù rì nói: "Thật ước ao được như bách tính nhân gia nha” Triệu Tuần đi, trước khi đi tát nàng một bạt tai, lý do là vài lần nhìn lén dưới mái hiên kia. Ngụy Vương phi với một bên gương mặt sưng đỏ cẩn thận nằm xuống nơi mà thế tử từng nằm, cũng không hề ghi hận, chẳng qua là ngửa đầu nhìn chuông gió, gió khiến chuông reo, không linh dễ nghe. Nàng đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía một vị lão nhân không biết khi nào ngồi trên lan can, phát ra âm thanh sợ hãi từ phế phủ. Nàng bị Tĩnh An Vương thế tử hành hạ giày vò, mới vào tiểu viện không thiếu bị roi da quật qua, có chút không đúng liền bị tát đến rát cả mặt, lên trên giường càng chịu đủ mọi nhục nhã, nhưng những điều này nàng còn không sợ, thậm chí có đôi khi trời tối vắng người, lúc nàng ôm vị thế tử điện hạ kia nghe gã nghẹn ngào, cũng cảm thấy đồng cảm. Duy chỉ có trước mặt lão giả chưa từng đánh mình kia, lại khiến cho nàng e ngại đến tận xương tủy.