Chương 214: (2)
Chương 214: (2)Chương 214: (2)
Mấy năm nay lão nhân luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thích kẻ đáng thương sống ở nhà vương hầu rồi?"
Ngụy Vương phi nằm sấp trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy.
Lão nhân nhẹ cười nhạt nói: "Không sao cả, Triệu Tuần cũng không phải ngu xuẩn, nếu ngươi không trả một điểm chân tình, hắn sớm đã chán ghét ngươi."
Nàng đang quỳ dưới đất, rốt cục có thể thở rồi, ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía lão giả đối với nàng chính là Bán Tiên Bán Ma, nói lão là thần tiên, cũng không sai. Hầu như mỗi một bước đi của Triệu Tuần đều ở dự liệu trong của lão nhân, nhưng càng như vậy, nàng càng cảm thấy đáng sợ, nàng vốn đã học được cách giống y hệt Bùi vương Phi, lão nhân lại không cho phép, chỉ để cho nàng mỗi một lần biểu hiện càng thành thạo hơn một chút là được. Lúc này nghĩ lại, nàng rốt cuộc hiểu nếu như ngay từ đầu đã tận thiện tận mỹ, Tĩnh An Vương thế tử sẽ không thường xuyên thích tới nơi này. Bản lĩnh hiểu rõ tâm lý phức tạp của con người này của lão nhân có phải đã thành ma hay không? Người như thế nào lại sẽ trăm phương ngàn kế tính kế một vị phiên vương như thế?
Lão nhân nhìn sang chiếc chuông gió làm từ chuỗi ngọc vỡ, là lão muốn ngụy Vương phi đi treo, quả nhiên Triệu Tuần vô cùng thích, thích vượt quá tưởng tượng.
Lão nhân nhẹ giọng cười nói: "Trên dưới trái phải ta ánh sáng, mặc kệ đông tây nam bắc gió, giống nhau làm người nói Bàn Nhược, leng keng thùng thùng leng keng đông."
Ngụy Vương phi không dám nói lời nào.
Lão nhân đứng dậy cười nói: "Vận khí của ngươi và Liên Nhi đáng thương tốt hay không tốt, vậy thì phải xem hôm nay rồi. Đáng tiếc các ngươi không nhìn thấy."
Trước khi lão nhân chắp tay rời đi lạnh lùng lưu lại một câu lời tiên tri vậy: "Sau này thấy Tĩnh An Vương nổi cơn thịnh nộ, chỉ nên liều mạng nói tốt thay Triệu Tuần, rất có thể sẽ bảo vệ ngươi một mạng”"
Ngụy Vương phi thì vẻ mặt đờ đẫn.
Gió lại khiến chuông vang lên.
Leng keng thùng thùng leng keng đông.
Đã không có ý tứ hàm xúc xuất trần, chỉ có sát khí.
Trên Võ Đang sơn náo nhiệt, bởi vì tới tên khốn kiếp.
Tên khốn kiếp này đến từ Long Hổ Sơn nên cũng đành nhịn, lại vẫn cùng chưởng giáo trẻ tuổi sư thúc tổ cùng mục đích chung đánh nhau tàn nhẫn, thế nào, bị đánh sao !?
Các đạo sĩ lớn nhỏ tại mấy chục toà cung quan trên núi đều đang nghị luận vấn đề này, những đạo sĩ đã có tuổi thì khá là lo lắng, người kia dù sao cũng là Tiểu Lữ Tổ trên võ bình, là một trong ba vị Tiểu Thiên Sư của Long Hổ - Tề Tiên Hiệp, một thân tu vi kiếm đạo xuất trần không phải chém gió. Đám đạo đồng có bối phận nhỏ không nhịn được bắt đầu giận chân mắng to, hận không thể xăn tay áo lên nói phải trái với vị Tiểu Lữ Tổ tạm thời ở trong nhà tre tại Đại Liên Hoa phong kia, các tiểu đạo sĩ vẫn chưa được thấy khí phách tiên nhân của Tề Tiên Hiệp dùng phất trần làm kiếm chém trúc tía, thực ra trên núi cũng có chưởng giáo cưỡi trâu ở một bên trông coi, bản ý là phụ một tay giúp đỡ để tẫn tình chủ nhà, thế mà Tiểu Thiên Sư không cảm kích, đồng thời còn đánh một trận ngoài điện, chưởng giáo trẻ tuổi dùng một tay đoạt phất trần, sau đó kiếm khí của Tề Tiên Hiệp làm cho pho tượng Chân Vũ đại đế lắc lư nửa ngày, một gốc cây nhãn già nghìn năm cũng bị Tiểu Lữ Tổ nhổ toàn bộ lên, nếu không có chưởng giáo trẻ tuổi thuận tay xách lư hương nặng nghìn cân cản vài cái, bộ đạo bào mới tinh trên người coi nhu bỏ. Mấy vị giáo sư huynh của chưởng nghe động tĩnh chạy tới, ở ngoài cửa vui vẻ quan sát, không hề đau lòng cây nhãn già bị nhổ lư hương bị tổn hại, chỉ thiếu nước phất cờ hò reo, bu lại bình luận giao thủ song phương chiêu thức cao thấp.
Trước nhà tre, Tề Tiên Hiệp ngồi trên một bồ đoàn cỏ hô hấp thổ nạp.
Cách đó không xa, một đạo sĩ trẻ tuổi trong tay cầm cỏ đang đút cho trâu ăn, có chút ngại ngùng nói rằng: "Mấy vị sư huynh kia của tiểu đạo thật không giống như đồn đại, phong phạm cao thủ không bằng Long Hổ thiên sư phủ các ngươi. Các sư huynh quen xem ta chật vật, ngươi thứ lỗi nhé."
Tề Tiên Hiệp thực sự mặc kệ tên âm hồn bất tán này.
Đạo sĩ trẻ tuổi cưỡi trâu lớn lên ha hả cười nói: "Ngươi thật dự định ở Võ Đang Sơn sao? Lữ Tổ cổ kiếm treo ở trên mái cong Thái Hư Cung, ngươi thật muốn, cầm được thì cứ lấy đi, ta sẽ làm như không nhìn thấy, dù sao ta từ nhỏ đã cảm thấy thanh kiếm kia quá đáng thương, có người dùng nó là tốt nhất"
Tề Tiên Hiệp trợn mắt trợn mắt nói rằng: "Di vật của Lữ Tổ, há có thể bị đùa bỡn!"
Sư thúc tổ trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi cứ tìm ta đánh lộn cũng không phải vì chuyện này à."
Tề Tiên Hiệp cười lạnh nói: "Dù sao vẫn phải phân ra thắng bại thì ta mới có thể xuống núi."