Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 215 - Chương 215: (3)

Chương 215: (3) Chương 215: (3)Chương 215: (3)

Sư thúc tổ trẻ tuổi vỗ vỗ lưng con trâu xanh lớn, nhỏ giọng thì thầm: "Khí lượng còn không bằng Từ Phượng Niên."

Phất trân màu trắng trước người Tề Tiên Hiệp giật mạnh.

Hồng Tẩy Tượng đau khổ nói rằng: "Sợ ngươi rồi, Long Hổ Sơn các ngươi thật không giống người tu đạo, sao lại háo thắng dữ vậy."

Tề Tiên Hiệp cười khẩy nói: "Võ Đang các ngươi nếu không có lòng háo thắng, vì sao dựng đền thờ Huyền Võ Đương Hưng ở dưới chân núi?"

Hồng Tẩy Tượng cười nói: "Cho có khí thế thôi, mặc bảo của Lữ Tổ rất được yêu thích”

Tề Tiên Hiệp khinh bỉ hừ lạnh, nói chuyện đàng hoàng với đạo sĩ này, thật sự là đàn gảy tai trâu.

Hồng Tẩy Tượng nhỏ giọng nói: "Học đạo Tu giáo triệt cốt bần, trong túi chỉ có vài ba văn. Đây chính là cảnh thế danh ngôn mà Lữ Tổ lưu lại, lại nhìn Long Hổ Sơn các ngươi, Hoàng Tam Giáp năm đó chê cười các ngươi nên trong túi chỉ có nghìn vạn văn tài."

Tề Tiên Hiệp nghe nói như thế thì không giận không hờn.

Trên giang hồ cùng giữa miếu đường thường cách một đoạn thời gian đều sẽ lưu truyên một số câu chuyện thú vị, thường thường là văn nhân thô tục mãng phu nho nhã, sinh động nhất. Việc Hoàng Long sĩ chế nhạo thiên sư phủ tu đạo không tu tâm là một ví dụ, lúc này Bắc Lương Vương Từ Kiêu vào kinh gặp vua, sau khi tan triều ở ngoài điện đánh quan to tam phẩm, liền mắng to một câu "Thằng nhãi ngươi nếu không phải là đũng quần mọc thêm một con chim, ngực ít đi hai đống thịt, thì đúng là đồ đàn bà!" Thượng Âm Học Cung Đại Tế Tửu vừa nhậm chức thì có danh ngôn truyên khắp thiên hạ, là hắn khi còn trẻ chế giễu một vị tiền bối đại nho Giang Nam, nói: 'Ăn ngon không qua bánh chẻo, tốt không chơi thắng tẩu tử". Trước đây Phái Không Động từng có một vị kiếm sĩ cùng võ lâm đồng đạo bao vây tiễu trừ ma đầu, trước lúc lâm địch trong lòng sinh ra sợ hãi, vạn bất đắc dĩ tìm một lý do sứt sẹo nói "Vừa nãy nghe nói lão bà mang thai, ta về trước", làm người ta ôm bụng cười.

Hồng Tẩy Tượng dắt trâu xanh lớn, trước khi đi nói rằng: "Ngươi ở thì ở, nói không chừng sau ày có thể cùng ta xuống núi. Có người đi cùng, ta cũng lớn gan hơn chút."

Đi ra ngoài mấy bước, vị chưởng giáo này xoay người mặt dày cười nói: "Nè nè, đừng dễ giận như vậy, cho ta nói chút sự chuyện của Hồ Đình quận."

Tề Tiên Hiệp tự tay muốn nắm phất trần đuôi ngựa.

Hồng Tẩy Tượng cưỡi trâu, chạy trốn.

Tề Tiên Hiệp không cười nói tuỳ tiện, lại nhếch miệng lên.

Trong nháy mắt không còn muốn đánh nhau nữa.

Đây chính là Võ Đang Sơn nha.

Mặc cho ngươi là ai tới, cũng sẽ hoà khí.

Hòa khí sinh tiên khí.

Lưỡng Thiền Tự.

Hai vị nữ tử du sơn, dọc theo đường đi các hòa thượng đều chào hỏi, một ít tiểu hòa thượng định lực không tốt đều đưa lưng về phía phương trượng nhăn mặt cười trộm về phía một vị tiểu cô nương.

Tiểu cô nương thì không để ý tới. Đầu trọc, đầu trọc, khắp núi đều là đầu trọc! Ai thích xem chứt

"Nương, ngươi để ta xuống núi thôi. Ở trên núi tổng cứ nhìn hai cái đầu trọc của cha và Đần Nam Bắc, thiệt buồn chán."

"Khuê nữ, đầu trọc rất tốt, buổi tối cũng không cần đốt đèn."

“Nương, không cho phép chọc ta cười, vậy không thục nữ!"

"Đâu phải nói giỡn, nương đang tận tình khuyên ngươi đạo lý lớn đấy, nếu không với dung mạo xinh đẹp của nương, sẽ để ý cha ngươi sao?"

"Nương, nữ tử dưới núi đẹp hơn ngươi nhiều lắm luôn, thật không biết tại sao cha muốn sống qua ngày với ngươi."

"Nha đầu chết tiệt kia, không có mẹ có thể có ngươi? Còn nữa, ngươi kiểm tra ngực mình nói câu thật lòng xem, mẹ ngươi khó coi sao? !'

"Ai, khuê nữ, chờ ngươi lớn một chút, sẽ hiểu chỉ cần đẹp ở trong lòng một nam nhân, ngươi chính là cô nương đẹp nhất thiên hạ."

"A? Nhưng Từ Phượng Niên nói ta dáng dấp thông thường đó, tiêu rồi!"

"Khuê nữ thực sự đã trưởng thành, nương rất vui mừng. Khuê nữ, nương thật không dễ nhìn sao? Không được, xuống núi lần nữa, còn phải mua chút son phấn, đánh thêm trên mặt sẽ dễ nhìn hơn”

"Nương ngươi lại xài tiền bậy bạ, cha nhất định sẽ cùng Đần Nam Bắc ngồi chồm hổm trong góc nhà lải nhải, bọn họ cùng cằn nhẳn lẩm bẩm, rất phiên."

"Để cho bọn họ lải nhải đi. Ngày nào đó không lải nhải nữa mới không tốt."

Hai mẹ con này, dường như rất tục khí.

Mất đi đầu trọc từ sau lưng ái mộ hai người bọn họ, là phật khí vậy.

Ngoài thành Tương Phàn ba mươi dặm, một bãi sậy mênh mông vô ngần sinh cơ bừng bừng, chẳng biết tại sao hôm nay không có sức sống.

Vùng đất trung ương, một tên công tử ca phú quý ngồi ở trên đền thờ "Thiên ba khai kính" trong bãi sậy, dưới chân là bốn tôn Phù tướng Hồng giáp.

Đông bắc, đứng một vị nam tử tráng niên có tướng mạo xấu xí như anh nông dân, bên hông quấn quanh một mớ nhuyễn kiếm màu vàng kim.

Có người nói thiên hạ có một đệ thập nhất cao thủ liên tục hai giới võ bình, các kiểu kỹ năng đao kiếm thương mâu, tinh thông mọi thứ, nho thích đạo tam giáo cửu lưu, môn môn đọc lướt qua. Gã thông minh quá tạp, thế cho nên không biết lựa chọn loại binh khí nào tiện tay, cuối cùng đành phải lấy một thanh nhuyễn kiếm, sau khi truyền vào chân khí, có thể đao có thể thương có thể tiễn.

Tây nam, một tên thanh sam khách dùng hai tay khiêng một cây gậy trúc, chậm rãi đi tới.

Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa vang lên.

Trong bãi sậy hàng vạn hàng nghìn phi điểu lướt trên bầu trời.

Ngụy Vương phi được huấn luyện ra cùng lão nhân Lý Song Giáp cùng người đánh cá bên bờ lau sậy xin một hũ rượu gạo rẻ tiền, nheo mắt lắng nghe tiếng giã gạo, nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm: "Thật là một địa phương tốt để người chết."
Bình Luận (0)
Comment