Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Phong Thủy (1)

Chương 216: Phong thủy (1) Chương 216: Phong thủy (1)Chương 216: Phong thủy (1)

Cỏ lau bám bờ sông hồ mà sống, một khoảnh nhỏ cỏ lau, qua thời gian thấm thoắt dễ dàng sinh sôi thành một thảm cỏ lau rộng lớn mênh mông, ngoài thành Tương Phàn thảm cỏ lau mọc cao quá đầu người, che đi tầm nhìn hoa tuyết bay bay của một vị vương phi chung tình - Tĩnh An Vương Phi khi đạp thu đón đống, thông thường cũng không như vậy khi mùa thu chỉ vừa chớm đến thảm cỏ lau ngả vàng nhanh chóng bị cắt bỏ làm chất đốt hay dùng làm bột giấy, bách tính Tương Phàn vội vàng thu hoạch thảm cỏ lau sạch sẽ, nhưng vị Bùi Vương Phi lòng dạ Bồ tát không lỡ nhìn những gốc lau trơ trụi, hàng năm đều phái người tặng cho thôn dân phụ cận một ít ngân lượng, cùng với chính nàng đại giá quang lâm muốn ngắm cảnh, có thể khiến sĩ tử văn nhân trong thành coi như là một mỹ sự lấy làm đề tài viết ra văn thơ, như là 'mỹ nhân dạo đến, những hàng lau chín cúi đầu cùng cá tôm bên hồ chào đón, trời như thấu tâm nguyện, từ hai năm trước sau khi có một vị thư pháp đại gia tức cảnh sinh tình múa bút viết xuống một tác phẩm hay, thì thường xuyên có du khách và phú thương qua lại, bách tính thêm nghề chèo thuyền giúp du khách, phú thương ngắm cảnh, lời được một khoản bạc hậu hĩnh.

Tuy nhiên Bùi Vương Phi cũng chỉ thường chỉ xuất hiện những khi du xuân, đạp thu, đợi đông ngắm hoa tuyết. Mùa thu năm nay nàng tới có hơi sớm, khi ra khỏi thành nàng vẫn luôn tiết chế không phô trương, chỉ mang theo nữ tỳ thiếp thân và một ít khinh giáp thị vệ của vương phủ. Mấy năm nay Tĩnh An Vương Triệu Hành quản lý Tương Phàn đâu ra đấy hiệu quả rất rõ ràng, lại yêu dân như con, nên có danh tiếng vô cùng tốt, thêm nữa lại nổi tiếng gân xa là một phiên vương chuyên tâm thành kính thờ phụng đạo phật, bởi vậy khi Vương phi ra khỏi thành chưa bao giờ từng nghe nói qua nàng gặp phải chuyện gì phiền lòng.

Từ trên con đường cái bằng phẳng đường cái rẽ vào một lối nhỏ, cỏ lau mọc sum xuê um tùm, Vương phi mỗi khi dạo ngắm cảnh, vẫn là một giai điệu dùng chỉ cả nghìn bài ca, khi vừa xuống xe bèn chỉ cho phép thị vệ theo sau từ phía xa xa, cũng không có người nào dám quấy nhiễu thú vui tao nhã của Vương phi, cỏ lau tuy cao hơn người nhưng lại hiểu lòng người, đan vào nhau chắn lại ngăn cách những người thị vệ kia với Vương Phi, giúp Vương phi mắt không thấy tâm không phiền, nhưng vào lúc này khi đến đây thì lạ quá, không chỉ đi sớm hơn mọi năm, xe đã đến ngã ba nhưng Vương phi lại không xuống.

Bên trong xe, Bùi Vương Phi tự mình châm đàn hương trong tiểu lô, ngồi với tư thế qụy tư (ngồi quỳ gối), bờ mông mềm đặt ở trên hai chân, vô hình trung đè ép ra một đường cong đầy đặn, đến cả hai tỳ nữ trong xe nhìn thấy còn phải động tâm, Vương phi thần thái ôn nhu nhẹ nhàng với mái tóc đen búi cao, thiếp thân tỳ nữ chải vuốt từng sợi trong tay, câm nắm tóc của Vương phi mà cảm giác mịn mượt như cầm lụa, nhịn không được tấm tắc ca ngợi vài câu từ tận đáy lòng, Vương phi nghe vậy ngắm nhìn chính mình trong một chiếc gương và mỉm cười nhẹ, thỉnh thoảng tỳ nữ sẽ giúp Vương phi tẩy rửa đôi chân ngọc như ngó sen mỗi khi Vương phi đọc sách mệt mỏi, khi đó trái tim của tỳ nữ sẽ đập thình thịch, càng thêm cảm khái Vương phi thật sự quá đẹp!

Bùi Vương Phi cầm trên tay một phong thư, là vật trước khi xuất phủ Tĩnh An Vương Triệu Hành đã giao cho nàng, dặn nàng tự tay chuyển cho tên Thế tử Bắc Lương kia ở bên cạnh bãi cỏ lau, nếu không hôm nay nàng cũng không có mặt tại đây. Bùi Vương Phi đang do dự có nên mở phong thư này ra hay không, phong thư không hề được dán lại, không có người nào trên đời có thể hiểu Tĩnh An Vương Triệu Hành như nàng, y nói cái gì cũng không bao giờ nói rõ làm chuyện gì cũng không làm quá tuyệt, luôn lưu lại đoán ý, đối với ai cũng là như vậy, Triệu thế tử tính cách kỳ quái, dù cho bị vị phụ vương đối xử vô cùng cứng rắn, Triệu thế tử này vẫn có nhãn thần làm trái nhân luân, xuất phát từ trực giác của nữ tử, nàng cũng không phải là một thiếu nữ ngây thơ sao lại không biết? Đứa bé kia hơn phân nửa là hận nàng, tuy nói năm đó tiến nhập Vương phủ thành Tĩnh An Vương Phi, nàng cũng không có tâm tư tranh cường đấu thắng, nhưng ngay lúc đó Vương phi lúc đó tức mẹ đẻ của Triệu thế tử chẳng biết tại sao vội bị bệnh chết, món nợ này, mặc kệ như thế nào, cũng ghi tạc trên đầu của nàng, vì vậy mấy năm nay đối mặt Triệu thế tử, tuy gã có nhãn thần phức tạp không hợp lễ nghi quy củ, cũng chưa từng nói toạc ra, chẳng bao giờ lên tiếng răn dạy, càng không có lời lẽ nói xấu gì gã ở trước mặt Tĩnh An Vương, Triệu Hành chú trọng dưỡng sinh, đến khi Tĩnh An Vương mất để Triệu thế tử thế tập tước vị muốn nhanh cũng phải khoảng hai mươi năm nữa, nói vậy khi đó Triệu thế tử có trở thành Tĩnh An Hầu không còn sinh lòng tơ tưởng với người phụ nữ mang phận hoa tàn là mình.

Vương phi Bùi Nam Vĩ ngoại trừ phong mật thư trên tay, cạnh bên chân còn có một hộp hương trong đó có một chuỗi tràng hạt, nàng rất thích hộp hương có hoa văn trang trí cầu kì này, hộp này chưa từng được mở qua, bởi vì nàng biết càng là thứ mà mình để ý, Triệu Hành càng căm hận, huống hồ hộp hương này như cái gai trong mắt của Triệu Hành? Nàng sợ một ngày nào đó mở ra, bị y biết được, chuỗi tràng hạt và hộp hương sẽ bị đoạt mất.

Bùi Vương Phi ôn nhu nói: "Các ngươi đi xuống xem một chút thế tử điện hạ Bắc Lương có ở gần đây hay không."

Hai tỳ nữ này ngay cả Vương phi một ngày ba bữa ăn cái gì đều phải bẩm báo lại với Tĩnh An Vương, hai người xin cáo lui một tiếng, rồi khoan thai nâng váy xuống xe.

Bùi Vương Phi dùng hai ngón tay mở ra phong mật thư, là thư Tĩnh An Vương tự tay viết: "Tống điệt thiên lý" (tiên cháu nghìn dặm)

Bùi Vương Phi nhíu mày một cái, lẩm bẩm nói: "Ngụ ý tống điệt thiên lý là từ biệt sao? Sao không tự mình đưa tiễn?"

Bùi Vương Phi lắc đầu, dường như đoán không ra trọng điểm của bốn chữ này. Từ sau năm đó, Triệu Hành đoạt Hoàng quyền thất bại, mặc dù trong vương triều giới quyên quý đánh giá y không cao, thậm chí bị vương khác họ là Từ Kiêu và các phiên vương khác trào phúng, nhưng nàng biết y vẫn là một nam tử rất có dã tâm, ngày nào còn chưa rửa được mối nhục nhã năm đó, sẽ nhất định không trở về tòa thành kia, một phiên vương dã tâm bừng bừng giống như gió táp mưa sa không ngừng ập xuống thảm cỏ lau bên cửa sổ xe, vậy mà Triệu thế tử bị đánh, lại nhẫn nại đích thân đăng môn thỉnh tội, thực sự là vò đã mẻ lại thêm sứt, lần thứ hai tự hạ mình gửi một phong thư cho hậu bối biểu đạt tình cảm ly biệt, Bùi Nam Vĩ bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc xuất phủ, y đứng ở trên bậc thang cao nhất nhìn xuống, tay vân vê hạt châu, mỉm cười nói một câu: "Duyên phận phu thê ta thay ngươi cầu phúc trăm vạn lần, bản vương đã không thẹn với lương tâm."

Bùi Nam Vĩ gấp lại phong mật thư, cúi đầu nhìn thoáng qua hộp hương, vén mành cửa sổ nhìn hai tỳ nữ vẫn đang nhón chân vươn cổ ở trên đường ngóng đợi tên thế tử kia, nàng vô ý thức xoa tay lên hộp hương, vừa mới chạm nhẹ bèn giật nẩy mình rụt tay về, Vương phi sinh lòng ảo não, giận dỗi ném mạnh hộp hương vào vách khoang, hộp hương rớt xuống đất, rơi ra một chuỗi tràng hạt cổ kính, Bùi Nam Vĩ không tin phật lại càng không tin Hoàng lão học thuyết, chỉ là do có xuất thân danh môn sĩ tộc, mấy năm nay lại ở trong Tĩnh An Vương Phủ thường xuyên học tập kiến thức, vừa nhìn chuỗi vòng "Viên mãn" đã thích ngay, nữ tử hay thay đổi, quên đi hộp hương, ánh mắt thương tiếc nhặt lên chuỗi hạt trên mặt đất, dựa người vào thành xe, khẽ cầm một viên hạt màu trắng ngà voi êm dịu giơ lên nhìn mà si ngốc. Trong mắt thế nhân, địa vị Vương phi hay cả Thanh Châu, Tương Phàn và thảm cỏ lau ngoài kia đều thuộc về nàng, nhưng thực tế thì thế nào, giống như thường dân bách tính cả đời không biết nội bộ triều đình lục đục với nhau, những thứ này thật ra chẳng có gì thuộc về nàng.
Bình Luận (0)
Comment