Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 217 - Chương 217: Phong Thủy (2)

Chương 217: Phong thủy (2) Chương 217: Phong thủy (2)Chương 217: Phong thủy (2)

Bùi Nam Vĩ nhớ lại thủa còn tấm bé vô ưu vô lo, nhớ lại phong cảnh lừng lẫy lúc mới vào vương phủ, nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của Vương phi năm đó, nhớ lại Triệu thế tử đang nghe những lời dăn dạy âm trầm từ Triệu Hành, nhớ lại hành động hoang đường lúc ra khỏi khách sạn ven hồ Sấu Dương, đúng lúc này nàng nghe được tiếng móng ngựa ầm vang, cuối cùng nhớ ra còn phong mật thư, nhớ lại phu thê tương cứu trong lúc hoạn nạn bạc đầu giai lão Tĩnh An Vương, khi sắp chia tay nói những lời phúng điếu, Bùi Nam Vĩ vẻ sợ hãi cả kinh, vô tình buông tay làm rơi chuỗi hạt, sắc mặt như một mảnh mùa đông thê lương hạt tuyết phủ trắng cỏ lau.

Nơi nào là tống quân thiên lý, rõ ràng là đưa tới đến hoàng tuyền!

Một người thanh niên nằm bên bờ, mây trời trắng phau bay ngang trên đầu, gió nhẹ thổi lay động bãi sậy, nhẹ nhàng phất bay những sợi tóc của hắn, nhìn vô cùng nhàn hạ và thoải mái.

Hắn tự nhận mình là một người trẻ tuổi lạc quan, chẳng bao giờ oán trời trách đất, tuổi nhỏ cơ hàn cùng mẫu thân gắn bó, nhận hết những ánh mắt săm soi, đến khi nàng bệnh nặng khô gầy củi mục, hắn chỉ mới có chín tuổi, mẫu thân trước khi chết nói rất nhiều điêu mà khi đó hắn nghe không hiểu, đại khái biểu đạt ý là từ khi sinh ra cho đến lúc sắp chết nàng không hối hận, lại càng không ghi hận người phụ thân mà hắn chưa từng gặp mặt qua, sau đó đích thân hắn đào mộ chôn người mẫu thân đến chết không nhắm mắt đó, hắn tuy nhỏ nhưng hiểu được, nàng hẳn đã ước ao có thể nhìn thấy người nọ một lần cuối cùng, dù cho chỉ là liếc mắt qua cũng tốt, còn hơn là không thấy gì.

Khi hắn nằm bên phần mộ của mẫu thân đang nghĩ xem nên làm gì để không bị chết đói, thì vang lên một giọng nói the thé của một nam tử khôi ngô, giọng nói tương phản với thân hình, mặc một thân quần áo phú quý mà hắn chẳng bao giờ nhìn thấy qua, nhìn đẹp tột cùng.

Còn nhỏ tuổi nhưng hắn đã cảm thấy là người này giống ác quỷ ăn thịt người, tên nam tử đó đưa tay ra, nói là muốn dẫn hắn về nhà.

Nhà sao?

Nương đã mất, nhà là nơi nào?

Sau đó hắn bị dẫn tới một tòa thành có tường thành rất cao, đôi mắt hắn trợn tròn nhìn xuyên qua rèm xe. Xuống xe ngựa, dọc theo đường đi cũng không có ai nói chuyện cùng hắn, phảng phất đã đi qua vô số cửa thành, rốt cục đi tới một cái Hồ, bên hồ, một nam tử đứng thẳng nhìn thế nào cũng thấy giống hắn, một thân áo bào vàng óng ánh, thêu đầy rắn.

Sau đó, hắn rốt cuộc biết đó không phải là rắn, mà là rồng. Mà nam tử mặc long bao kia sau khi gặp mặt hắn cũng không nói gì và không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì. Về sau, hắn có hai vị sư phụ tiện nghi, ngoại trừ gia hỏa mang theo hắn "Về nhà", còn một lão hòa thượng không thích cười, người trước tính khí vô cùng tốt, ở bên hồ mới nhìn thấy nam tử mặc long bào kia hắn đã sợ quá bật khóc, gia hỏa dẫn hắn về, người sau này trở thành đại sư phụ bèn ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng nói 'đừng sợ'. Sau khi lớn lên, trong trí nhớ của hắn, Hàn đại sư phụ không bao giờ nghiêm khắc quản giáo hắn, cho dù nghịch ngợm gây sự đến như thế nào, đều chỉ mỉm cười đối với hắn, dường như ngoại trừ cười sẽ không làm chuyện gi khác, không có ai quản giáo, lớn lên ai nhìn thấy hắn cũng sợ muốn chết. Trung thu năm hắn mười hai tuổi, len lén leo lên Võ Anh Điện ngắm trăng, bị bắt suýt chút nữa thì bị chặt đầu, là đại sư phụ qùy trước mặt của nam tử kia cầu tình, lúc đó hắn mới biết được đại sư phụ không chỉ biết cười không, mỗi lần hắn sai phạm nghiêm trọng đều quỳ lạy cầu xin cho hắn mà hắn không biết, sau này, cũng không còn có ai ngăn hắn xôn vào đại điện hay leo lên nóc Võ Anh Điện và điện Văn Hoa.

Nhị sư phụ tính khí kém hơn rất nhiều, luôn luôn nói không được là dùng chổi lông gà, bắt hắn tụng phật hiệu, đúng cũng bị đánh, sai cũng bị đánh, nhưng có một lần thừa dịp nhị sư phụ đờ ra, hắn sờ soạng đầu trọc của nhị sư phụ, y vậy mà không tức giận. Thật ra chân tướng hắn đã sớm tra ra manh mối, chỉ là hắn cũng không nguyện ý đi cạnh tranh, huống chi cạnh tranh cũng chưa chắc đã được, cha đẻ là người nọ thì như thế nào? Ở trong một cái nhà người người đều là bằng mặt không băng lòng, thật sự là chán ngán đến ngây người, cộng thêm nha đầu bướng bỉnh kia lại càng không hợp nhãn, cứ hai, ba ngày lại gây lộn đánh mắng nhau, sau dứt khoát chạy đến Thượng Âm Học Cung tiêu dao khoái hoạt, nữ tử trên thế gian, hắn chỉ thích nữ nhân có dung mạo không đẹp nhưng lại hết sức dễ nhìn, giống mẹ ruột của hắn, cho dù bệnh tình nguy kịch, bộ dạng khó coi, ánh mắt kia vẫn như ban đầu luôn cho hắn cảm giác thân mật gần gũi nhất, rốt cục có cơ hội đi nhìn tận mắt một cô nương danh tiếng rất lớn nhưng tính khí rất kém, lật - tường vào tiểu lâu, vừa vào đã bị một kiếm đâm tới, sau mười ván đối đầu chưa từng ước định, thua liền thua, người nào quy định nam tử nhất định phải thắng được nữ tử?
Bình Luận (0)
Comment