Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 220 - Chương 220: Phong Thủy (5)

Chương 220: Phong thủy (5) Chương 220: Phong thủy (5)Chương 220: Phong thủy (5)

Mười năm ác chiến tại Tương Phàn, đối với người chuyên tâm học võ như hắn mà nói, không có đúng sai, cho dù là Vương Minh Dương chết ở Điếu Ngư Đài, gã cũng không đi tính toán gì với Từ Kiêu. Hắn không phải là không từng nỗ lực khuyên bảo Vương Minh Dương ly khai Tương Phàn, thậm chí chính mồm đã nói qua dù cho thủ thành thành công, nửa bên đông nam đại hạ tương khuynh, sức một mình có thể làm gì? Nhưng người nọ không nghe, cuối cùng lấy hai trăm ngàn huyết nhục trong thành Tương Phàn thành toàn cho danh tiết một người, tạo nên hành vi thô bạo thảm tuyệt nhân gian, cùng kẻ tàn sát phía đối địch chẳng khác gì nhau? Liệu có đạo đức không? Nghe nói kết quả thảm liệt diễn ra khi hắn đang ở Bắc Mãng, không tới Bắc Lương trả thù, chỉ nói một câu không cho phép người nhà họ Từ vào thành Tương Phàn.

Gã nói được thì làm được.

Huống hồ Tĩnh An Vương Triệu Hành còn giao phó cho gã một cái hộp đựng con mắt của Vương Minh Dương, gã chỉ là một gã vũ phu, hai đại phiên vương ân oán, không muốn dính vào, nhưng nếu Thế tử của Bắc Lương Vương dám đến Tương Phàn, gã sẽ thực hiện lời hứa năm đó.

Bởi vì Vương Minh Dương và gã là huynh đệ cùng cha cùng mẹ.

Hai gã nữ tỳ kiêng gót chân gần nửa ngày rốt cuộc nhìn thấy Thế tử Bắc Lương ác danh như sấm bên tai, hắn cũng không đứng ở trong buồng xe, cùng một lão nhân tiên phong đạo cốt cưỡi ngựa mà đến, các nàng không hẹn mà cùng buồn bực vị thế tử điện hạ này không sợ bụi bặm dính đầy người sao? Cho dù thuật cưỡi ngựa có tốt, chung quy là xóc nảy khó nhịn, đâu có thích như ngồi trên xe? Các nàng chạy chậm trở về mã xa của Vương phi, báo lại thế tử đến rồi. Bùi Vương Phi chậm rãi xuống ngựa, rất nhanh gấp lại phong ấn mật thư, một tay cầm chuỗi hạt "Viên Mãn", sắc mặt như thường, nàng vẫn lộ ra một khí chất xuất sắc đại phú quý nữ tử có cuộc sống xa hoa của vương hầu bên trong tường cao, duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh xe, nhìn về phía tên hậu bối không biết là đáng trách hay là nực cười hoặc là đáng thương, đồ dâm dê, đang chậm rãi đến gần, chẳng biết tại sao, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

Từ Phượng Niên sớm nhìn thấy đoàn xe chỗ bãi cỏ lau, còn cách một đoạn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhẹ giọng hỏi: "Ngụy gia gia, kiếm gỗ đào đều đem ra hết? Có đủ dùng hay không?"

Hai ngày này, Cửu Đấu Mễ lão đạo Ngụy Thúc Dương không thấy tăm hơi đâu, vuốt râu mỉm cười nói: "Gỗ đào ba mươi sáu kiếm trận đã chuẩn bị thỏa đáng."

Từ Phượng Niên gật đầu, âm trâm nói: "Lộc Cầu Nhi trong thư có nói đệ đệ của Vương Minh Dương cũng tới Tương Phàn, ta không rõ năm đó Tương Phàn công thủ chiến trọn mười năm, gã chưa từng giúp đỡ, vì sao hôm nay lại tới góp vui? Áy náy lương tâm sao?"

Thần sắc của Ngụy Thúc Dương trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Lão đạo cũng không dám vọng ngôn, chỉ biết người này tu vi võ đạo cực kỳ thâm hậu, bằng không cũng không lọt bảng đánh giá võ công liên tiếp hai lần, liên tục trong hai mươi năm làm thiên hạ đệ thập nhất cao thủ, người thường xem náo nhiệt, cảm thấy tên này nực cười, lão đạo thực sự là nửa điểm cũng cười không nổi."

Từ Phượng Niên không phải cầm cương ngựa, đôi tay đè chặt Tú Đông Xuân Lôi lưỡng đao, híp mắt nhìn Vương Phủ thị vệ và hai nữ tỳ xinh đẹp nữ tỳ, nếu nói là họ Vương đệ thập nhất tới ngoài thành "Đãi khách", thuộc về trong dự liệu, ở trên đường đã nghe thấy tin tức Bùi Vương Phi ra khỏi thành, cũng có chút không giải thích được, Tĩnh An Vương Triệu Hành, cái lão ô quy này, điên rồi phải không, muốn đặt một thân Vương phi ở đây cơ hồ có thể gọi là sẽ phải chết? Muốn dân quân vào cuộc có thể lý giải, có cần phải bỏ ra cái giá cao thảm trọng vậy sao? Dầu gì cũng là một vị người ngọc kiêu my Vương phi, hoặc có lẽ là Triệu Hành đã vì thế tập võng thế' mà mất trí rồi?

Từ Phượng Niên lẩm bẩm nói: "Tạm thời đã biết có đệ thập nhất và bốn Phù tướng Hồng giáp nhân, Triệu Hành liệu còn có chuẩn bị nào ở đằng sau? Nếu ngay cả Bùi Nam Vĩ cũng bằng lòng coi mình như là một quân cờ thí, nhất định hành động này không chỉ là 'Khách khí. Định tung tin nói bản thế tử mưu đồ gây rối, khi Tĩnh An Vương Phi ra khỏi thành ngắm cảnh sao? Cố ý sai người bám theo rồi làm vấy bẩn hình tượng của Vương phi? Tiếp đó, Tĩnh An Vương xung quan giận dữ vì hông nhan? Thuyết pháp này có phải là trò đùa quá khinh suất? Còn nữa, Triệu Hành nắm chắc tung một kích chí mạng giết ta ở đây? Còn nói vị phiên vương này đấu không lại Từ Kiêu, nhưng đấu một trận ta đã nắm chắc phần thắng rồi sao?"

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói với Ngụy Thúc Dương: "Bảo Ninh Nga Mi cùng khoái mã của Doanh chữ Phượng nhanh theo kịp ta, không cần kéo dãn khoảng cách nửa dặm đường nữa, đồng thời nói rõ với y, chuẩn bị tử chiến."

Lão đạo Ngụy Thúc Dương lập tức giục ngựa quay trở lại.
Bình Luận (0)
Comment