Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 221 - Chương 221: Phong Thủy (6)

Chương 221: Phong thủy (6) Chương 221: Phong thủy (6)Chương 221: Phong thủy (6)

Từ Phượng Niên đã đến đủ gần để có thể nhìn thấy rõ dung nhan hai nữ tỳ xinh đẹp của Tĩnh An Vương Phủ, hắn giảm tốc độ, chạy song song với mã xa, tự tay gõ gõ thành xe, Khương Nê vén rèm lên, vẻ mặt hồ nghi.

Từ Phượng Niên nói rằng: "Ngươi nói với lão tiền bối một tiếng, thiên hạ đệ thập nhất Vương Minh Dần tới, Phù tướng Hồng giáp nhân cũng tới, nói không chừng còn có cao thủ ẩn dấu."

Mặt của Khương Nê không chút thay đổi, ô một tiếng.

"Ngươi cẩn thận chút, đừng xuống xe. Ngày hôm nay rất không thích hợp." nói xong câu này, dưới sự hộ tống thiếp thân của Lữ Tiền Đường, Dương Thanh Phong, Thư Tu, Từ Phượng Niên lúc này mới kẹp bụng ngựa đi về phía trước. Ngư Ấu Vi ra khỏi thành sớm đã an bài ngồi chung với Khương Nê và Lý Thuần Cương một xe.

Từ Phượng Niên nhìn Bùi Vương Phi lẻ loi hiu quạnh đứng sau bãi cỏ lau, không nhanh không chậm, hai tay vỗ đao, ngồi trên tuấn mã, không nói gì.

Hai gã nữ tỳ tuy kinh ngạc với bộ dạng anh tuấn tiêu sái của Thế tử điện hạ Bắc Lương, nhưng cũng vẫn sốt ruột thay chủ nhân, thấy hắn kiêu căng ngồi ở trên ngựa không nói một lời, một nữ tỳ hộ vệ đi theo bên người của Vương phi, nước lên thì thuyên lên, thanh thế không thua gì Thế tử Vương phủ trêu ghẹo nữ tử nhà lành, trợn mắt trách cứ: "Thế tử Bắc Lương, nhìn thấy Vương phi, sao không xuống ngựa!"

Từ Phượng Niên cười trừ, chỉ là nhìn chằm chằm nữ tỳ hộ vệ đó, rồi lại đánh giá lại bài danh mỹ nữ, hắn không từng bái kiến qua vị bạch ngọc sư tử danh kỹ kia, nhưng xác định trên thế gian bất kỳ người đàn ông nào, lựa chọn giữa Vương phi Bùi Nam Vĩ và vị danh kỹ kia, dù cho người sau có dung nhan xinh đẹp hơn, đều sẽ chọn cùng chung đêm xuân với Bùi Nam Vĩ, đang là Vương phi của một trong lục đại phiên vương vương triều Ly Dương, cũng không phải là vong quốc tần phi có thể sánh ngang, sợ rằng chỉ có vong quốc hoàng hậu lấy sắc tình dụ dỗ mới có thể phân trình độ cao thấp. Từ Phượng Niên hy vọng từ trong mắt nàng nhìn ra một ít thông tin, đáng tiếc không có dấu vết sơ hở nào, thậm chí nhìn không ra nàng có biết hay không chính mình đang hãm thân trong nguy hiểm, mà bố cục tàn nhẫn này chính là do Tĩnh An Vương vị phu quân của nàng đứng đẳng sau, Từ Phượng Niên nảy sinh tò mò, không có tâm tình tâm sự hỏi đáp đánh đố, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Sao nàng không chạy?"

Dưới ngựa, Tĩnh An Vương Phi ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi ngược lại: 'Có thể chạy đi nơi đâu?"

Từ Phượng Niên cười nhạo nói: "Tránh tạm ở nơi nào một chút cũng tốt."

Bùi Vương Phi đạm nhiên cười nói: "Tĩnh An Vương phải giao cho ngươi một phong thư, thế tử cứ yên tâm đi, trong thư không có tẩm độc, bởi vì ta đã xem qua."

Từ Phượng Niên vươn Tú Đông, Vương phi cũng không buồn bực hắn càn rỡ vô lễ, đặt lá thư này trên thân đao.

Từ Phượng Niên mở ra phong thư sau nhìn thoáng qua nội dung, cười nói: "Tĩnh An Vương Thúc đây là có ý tứ muốn tiễn ta đến hoàng tuyền."

Bùi Nam Vĩ cười nói: "Thế tử thật là nặng tâm cơ, nhiều năm như vậy quả thật là đang giả bộ hồ đồ cho người hồ đồ nhìn. Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế?"

Từ Phượng Niên buông Tú Đông đao ra, vươn tay phải, cười híp mắt nói: "Thoải mái hay khó chịu?"

Vẫn thần thái duyên dáng sang trọng, Bùi Vương Phi mặt đỏ lên, cắn môi từng chữ từng chữ trầm giọng nói: "Từ Phượng Niên, ngươi là đồ chết tiệt!"

Từ Phượng Niên ngôi ở trên ngựa không nhìn Tĩnh An Vương Phi tỏ vẻ giận dữ nữa, đưa mắt nhìn về phía bãi cỏ lau, bình tĩnh nói rằng: "Vương phi xin yên tâm, bản thế tử trước khi chết cũng sẽ không quên ngươi, đến hoàng tuyền, hảo hảo dạy ngươi dùng miệng nhỏ làm như thế nào để thổi tiêu, sự tình Triệu thế tử muốn làm nhưng không dám làm, không thể làm, bản thế tử lại có thể"

Nghe Từ Phượng Niên nói lời vũ nhục Tĩnh An Vương Phi, người ở Thanh Châu chỉ ở dưới một người, hai gã nữ tỳ cùng với thị vệ vương phủ đều giận tím mặt, Bùi Nam Vĩ dùng phương thức cổ quái ở chung với Tĩnh An Vương, có thể trong mắt người ngoài đích xác là tương kính như tân, là cặp vợ chồng son hiếm có trong đế vương hầu môn, người làm trong phủ nghe đồn các thuyết pháp về vị Thế tử Bắc Lương, đại thể đều là hành vi cử chỉ hoang đường, quần áo lụa là, cảm thấy khôi hài nực cười hơn là kiêng ky sợ hãi, còn nữa nơi đây là Thanh Châu Tương Phàn đất phong của Tĩnh An Vương, cũng không phải là địa đầu xà, mà là một cái danh chánh ngôn thuận hoàng bào địa đầu long. Lập tức thị vệ bèn rút đao thị uy, một nữ tỳ tính tình cay nghiệt tranh công hộ chủ, giận giữ hết lên, gọi thẳng tên của Từ Phượng Niên.

Thật không ngờ Từ Phượng Niên lại chỉ cúi đầu nhìn qua mật thư, khóe mắt liếc nhìn chiếc vòng 'Viên Mãn' trên tay của Bùi Vương Phi, chính chủ không có động tĩnh, không có nghĩa là phía sau vài tên tay sai Bắc Lương cũng là người mù người điếc.
Bình Luận (0)
Comment