Chương 227: Nhẹ nhàng vui vẻ (6)
Chương 227: Nhẹ nhàng vui vẻ (6)Chương 227: Nhẹ nhàng vui vẻ (6)
Thực tế lại là hán tử đó đụng gãy cổ của chiến mã, hất bay cả Viên Mãnh lẫn ngựa văng ra sau, Viên Mãnh thậm chí không kịp chém đao xuống, hán tử nhanh bước tới, hai chân đạp mặt đất ầm vang, thanh âm lơn hơn cả tiếng vó ngựa, hai tay mở rộng, túm hai bên thân ngựa, chợt phát lực, nhấc bổng cả người lẫn ngựa, 6 vó chổng lên trời, rồi lại tiếp tục ném mạnh ra xal
Bùi Nam Vĩ sống trong văn hào thế tộc lại bị Tĩnh An Vương giam nuôi trong kim ngọc, nàng không thể tưởng tượng nổi lại có thần lực như vậy, há hốc mồm mà nhìn.
Hắn một mạch lướt qua ba con chiến mã, hai thanh Bắc Lương đao nhân cơ hội bổ tới, lực bạt sơn hà, hán tử mặt trầm như nước, hai tay như nắm lấy thiên hạ phong mang, đỡ lấy hai đao, rồi cuộn tròn cánh tay, bình tính nói.
"Cút xuống”
Vừa nghe thấy hai chữ, hai ky binh dũng mãnh bèn bị hắn vung tay hất khỏi ngựa.
Một con chiến mã trước mặt hán tử kia, vung cao móng ngựa, đạp mạnh vào đầu của hán tử!
Gã giơ hai canh tay lớn lên, nhanh như chớp bước lùi về, hai tay bắt lấy hai móng ngựa của đôi chân trước, hừ lạnh một tiếng, xé xác con tuấn mã làm đôi!
Có thể đỡ hai chân của chiến mã đang đạp xuống, bắt lấy hai móng ngựa, rồi xé thân ngựa thành hai mảnh, cần khí lực lớn đến mức nào!
Không còn tọa ky, thân hình của ky binh doanh chữ Phượng ngã xuống dưới, trên đà ngã xuống bị hán tử nện mạnh một quyên lên ngực, giáp trụ lõm sâu vào ngực, rồi cùng với ngực của ky binh nát vụn, mất mạng tại chỗ, máu thịt be bét.
Tiếp theo mấy ky binh nữa đều bị vũ dũng hán tử ung dung giết chết, không một ai may mắn sống sót.
Bùi Nam Vĩ không đành lòng nhìn nữa, vô ý thức liếc nhìn bóng lưng Thế tử Bắc Lương phía trước, bóng lưng vẫn đứng thẳng, không xê dịch, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một ít gò má góc cạnh của hắn, nhưng lại không thể chứng kiến khuôn mặt thất kinh như dự đoán, điều này làm cho Bùi Nam Vĩ mười phần thất vọng, hán tử kia thế không thể cản, đồng thời buông lời nói muốn mượn đầu người, Từ Phượng Niên sao lại không chút sợ hãi nào? Bùi Nam Vĩ lại nhìn về chiến trường, chỉ vừa chớp nhoáng, đã mấy thân vệ ky tốt của thế tử điện hạ đều bỏ mạng, cục diện tàn khốc như vậy nhưng làm cho Bùi Vương Phi càng khiếp sợ hơn là những khinh ky binh còn lại trong đội hình hệt như thế tử điện hạ, sống lưng thẳng tắp, đối với tràng diện máu me như vậy làm như không thấy, nhất là võ tướng khôi ngô cầm đại kích, cả thân ẩn trong một bộ hắc trọng giáp, tính cả giáp cả người cả thiết kích cũng phải đến hơn bốn trăm cân, đối mặt với bất lợi như vậy nhưng vẫn bất động như sơn, ý chí sắt đá thật đáng sợ! Bùi Vương Phi hơi ưu tư, Bắc Lương sĩ tốt đều vô tình như vậy sao?
(1 cân Tàu = 0,5968 kg, khoảng sáu lạng Việt Nam)
Đại kích Ninh Nga Mi chính là vị võ tướng đó, mũi kích chỉ thẳng mặt của đệ thập nhất Vương Minh Dần, hai mươi ky binh vẫn trâm mặc như cũ nạp tiễn lên nỏ, những người còn lại tiếp tục xông tới.
Tiếp sau đó những người bị đánh thương nhẹ tiếp tục lấy lại khí thế rồi lại xông lên, người bị thương nặng thì chống tay ngồi trên đất, nhặt lên cung nỏ nạp tiễn bắn tới Vương Minh Dần.
Mơ hồ hình thành tư thế giáp công.
Bắc Lương đối địch, chỉ có tử chiến.
Tĩnh An Vương Phi nhìn những ky binh không tiếc tính mệnh một mực tử chiến, quá khứ nàng đã từng nghe Tĩnh An Vương Triệu Hành nói đến, nhưng không hiểu hết ý âm hàn trong lời nói của y, rốt cuộc bây giờ nàng đã minh bạch hàm nghĩa của câu nói này. Nàng run giọng hỏi: "Khinh ky binh của ngươi chống đỡ được sao?"
Từ Phượng Niên không có lên tiếng, ngưng thần nhìn chăm chú vào Lý Thuần Cương và Ngô Lục Đỉnh phía xa, hiện nay kiếm đạo được coi là đỉnh tiêm nhất, trán của hắn đã chảy mồ hôi, điều bây giờ hắn có thể làm là học kiếm thuật bằng cách nhớ, ghi lại hết thảy, việc này hao tổn tâm sức hơn ngàn vạn lần so với học thuộc lòng hình thái cờ vây, lão Kiếm Thần bỏ kiếm cương không dùng, cùng Ngô Lục Đỉnh thuần túy chỉ muốn so kiếm chiêu với kiếm chiêu, song phương kiếm chiêu lô hỏa thuần thanh, lão đầu nhi dường như để cho hắn quan chiến đạt được ích lợi ý lớn trong đầu, không thể lãng phí phần hảo ý này! Ngô gia kiếm trủng có kiếm đạo như một đường hẹp quanh co, vứt bỏ kiếm ý mờ ảo, kiếm chiêu đánh ra không người xem hiểu, đồn đãi bên trong kiếm sĩ bên trong mộ trủng người người đều tiêu tụy như quỷ, đủ thấy người khiêu chiến với Ngô gia đều bị giam cầm trong cao minh kiếm thuật, cả đời chỉ đành để Ngô gia hậu bối uy kiếm dưỡng kiếm, lâu ngày, kiếm trủng không chỉ có chôn cất hơn mười vạn thanh kiếm, còn ghi lại kỹ lưỡng tám chín phân mười toàn bộ kiếm chiêu trong thiên hạ. Tuy hai đoạn trúc mà Ngô Lục Đỉnh sử dụng càng đánh càng ngắn, nhưng chiêu thuật lại càng ngày càng bá đạo hùng hổ, chính là một tấc ngắn một tấc hiểm, Ngô Lục Đỉnh mặc dù nằm ở thế yếu, nhưng hắn có thể lấy kiếm trúc đối địch với lão Kiếm Thần, trăm chiêu mà không bại, đủ để tự ngạo.
Từ Phượng Niên chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, lầm bầm lầu bầu một câu phía sau Bùi Vương Phi đầu óc đang mơ hồ nói: 'Làm việc có kỹ thuật, nên thưởng!"
Bùi Vương Phi chứng kiến hán tử một đường đạp phá khinh ky binh, võ tướng đang bất động như sơn, rốt cuộc cầm theo đại kích xung phong chém giết, nàng nhịn không được lo lắng hỏi: "Nếu như ngay cả tướng quân này cũng không đở nổi hán tử kia, ngươi nói nên làm sao bây giờ?"
Đáng tiếc Từ Phượng Niên vẫn không có để ý.
Tĩnh An Vương Phi trong cơn tức giận giơ tay lên muốn đánh Thế tử Bắc Lương từ phía sau lưng, đây vốn là động tác theo bản năng, chỉ là không đợi nàng xuất thủ, đã bị vỏ của Tú Đông bắn mạnh trúng phần bụng, sắc mặt của nàng lập tức tái nhợt ngồi xổm dưới đất, thân thể cuộn mình, dị thường quặn đau, trong hốc mắt đã đầy nước mắt, đã cho rằng mình phải chết.
Xuất thủ không có chút nào thương hương tiếc ngọc, Từ Phượng Niên híp mắt nhìn bãi cỏ lau, đối với việc đại kích Ninh Nga Mi tự mình xuất trận, vẫn không thèm để ý tới.
Thanh Điểu ôn nhu nói: "Nếu như Ninh Nga Mi thất bại, nô tỳ cầu một món binh khí."
Từ Phượng Niên hiếu kỳ hỏi: "Vật gì?"
Thanh Điểu có thần tình phức tạp, cúi đầu nói: "Sát na thương."
Từ Phượng Niên sửng sốt một chút, quay đầu nói rằng: "Ta không mang theo vũ khí thành danh của Vương Tú."
Thanh Điểu nhìn phía mã xa, bình tĩnh nói: "Nó vẫn luôn ở trong trục xe."
Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Thanh Điểu, ngươi nói thật, ngươi cùng Vương Tú rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Thanh Điểu nhẹ giọng nói: "Y là cha ta, nhưng đã giết mẹ ta."
Từ Phượng Niên thở dài, do dự một chút, nói rằng: "Ninh Nga Mi thất bại thì thất bại, ta vốn cũng không nghĩ y cùng với 100 khinh kị binh có thể hoàn toàn giữ chân được Vương Minh Dần, đến khi vị đệ thập nhất thiên hạ này sức cùng lực kiệt, ngươi hãy xuất thủ."
Ngồi dưới đất, hai tay ôm bụng cười, Bùi Vương Phi ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi: "Từ Phượng Niên, ngươi không sợ 100 người này chết hết sao?!"
Từ Phượng Niên quay đầu liếc nhìn lại Tĩnh An Vương Phi không còn bảo trì nổi thân thái ung dung, bình tĩnh nói rằng: "Ngươi thì biết cái gì?" Bùi Nam Vĩ như phát điên cười nói: "Ta biết cái gì? Ngươi, dạng Thế tử Bắc Lương Vương này khác gì thế tử Tĩnh An Vương?! Đều là kẻ lâm trận lùi bước, chỉ thương cho những người mệnh khổ không bằng con kiến hôi phải thay ngươi di chịu chết! Ta hôm nay phải chống mắt lên xem ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ với mãng phu giang hồ!"
" Ngươi chờ là được."
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn về cuộc chiến giữa thanh sam Ngô Lục Đỉnh cùng áo da cừu lão Kiếm Thần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi tính khí tốt của Lý Thuần Cương đã dùng hết, kế tiếp mới là đại chiến chân chính, với niềm hân hoan tràn trê.
Thanh Điểu nhìn chăm chú Bùi Nam Vĩ.
Một người là nô tỳ hèn mọn, một người là Vương phi cực đỉnh vinh hoa phú quý.
Giờ đây người trên cao nhìn xuống là Thanh Điểu, người dưới là Bùi Nam Vĩ, nàng ta mao cốt tủng nhiên, câm như hến.
(Mao cốt tủng nhiên: rợn cả tóc gáy)
Bùi Vương Phi nhìn người tỳ nữ với ánh mắt vừa rồi như muốn giết người, đang đi vê hướng mã xa, khom lưng lấy ra một cây trục xe, nàng ta bóp vụn phần gỗ bao phủ ở bên ngoài, lộ ra một trường thương màu đỏ thắm.
Sát na thương?