Chương 228: Đao thứ nhất
Chương 228: Đao thứ nhấtChương 228: Đao thứ nhất
Hai đầu của bãi cỏ lau là hai thế giới hoàn toàn thế giới khác nhau, bên kia đại chiến say sưa, thế lực xen kẽ khắp nơi, còn mái hiên bên này thì lại như là mây trôi nước chảy, một lão nhân nhấp một ngụm rượu gạo tự nấu xin được từ trang trại, cách đó không xa có mấy đứa trẻ đang xúm lại thì thâm nói nhỏ, thỉnh thoảng quăng ánh mắt hiếu kỳ về phía lão nhân kia. Đối với bọn nhỏ sinh trưởng ở bãi cỏ lau mà nói, lão nhân này rất giống với những lão nho sinh trong thành Tương Phiền ngày thường hay đi ra ngoài ngắm cảnh. Thế nhưng những lão thư sinh cùng gia quyến tới nơi này du ngoạn cũng không quá để ý đến rượu ủ mà đều tự mang những món ngon cùng rượu ngon theo cùng.
Lão nhân hòa ái cười cười rồi vẫy tay với một nữ đồng lớn tuổi của chủ nhà tranh, tiểu nữ hài thấy vậy liền rụt rè tiến đến phía trước. Lão nhân tự mình ước lượng về cái túi tiền cũ kỹ xám trắng của mình một chút rồi tựa hồ vì số tiên trong túi mà ngượng ngùng, sau đó đổ ra chỉ có hơn mười văn tiên, ông giao toàn bộ số tiền cho nữ hài rồi phân phó nàng đi nói với cha mẹ nấu một con cá tươi được con chim cốc già nuôi trong nhà bắt được. Nhìn nữ hài nhảy nhót rời đi, lão nhân mỉm cười nỉ non một câu rằng "tóc vàng buông xuống thật vui vẻ".
Thanh Châu từ xưa được gọi là Vân Mộng Thủy Trạch, thôn dân quê mùa ở vùng lau sậy này nuôi chim cốc để bắt cá vàng, lão nhân rất thích mùi vị chất phác của món cá vàng hấp này. Đám hào thân sĩ tử Tương Phàn bỏ gần tìm xa kia, luôn thèm hải sản đến nhỏ dãi, không tiếc bách kim để dùng băng bảo quản suốt đường đi, đã sớm mất đi sự "thú vị". Trong mắt lão nhân, đó rõ ràng là thực khách thấp kém nhất, càng không thể gọi là sành ăn. Khóe mắt ông thoáng nhìn về phía tiểu nữ oa đang suy nghĩ đến xuất thần ở bên cạnh vại nước đen nhánh, cuối cùng nàng vẫn chọn một con cá vàng lớn nhất trong vại rồi đi giao cho mẫu thân đi hấp. Lão nhân cười tủm tỉm nói "chỉ có trẻ con mới có bồ đề tâm còn người đời nào cũng là trộm", sau đó liền nhìn về phía bàn trúc, trên mặt bàn có mấy chục viên đá cuội nhặt được bên bờ được đặt một cách tùy tiện, đá lớn đá nhỏ không đồng nhất, khoảng cách giữa mỗi viên cũng không đồng đều, lúc chờ nông gia nấu cá, lão nhân đã ném đi một ít đá hơi nhỏ trên mặt bàn, mà mấy viên đá cuội hơi lớn thì cũng nhích dần dần hướng tới hướng khu vực có đá dày đặc nhất.
Chờ một lúc thì nữ hài bưng khay gỗ đựng một con cá vàng hấp đến, món này có phân lượng hành hoa và gừng già rất đủ, còn được cố ý bỏ thêm rượu ủ cùng vài sợi chân giò hun khói, lão nhân nhận lấy đũa trước, cũng không để ý đến việc nông phụ có tuân theo phương pháp hấp nhẹ để đi hấp cá hay không, một con cá vàng nho nhỏ đủ để no lòng người mới là tư vị chân chính. Lão nhân đặt cái đĩa vào chỗ góc bàn nơi không có đá nhiều lắm, sau đó liền hạ đũa như bay, nữ hài thấy lão nhân ăn cực kỳ ngon lành, đặc biệt vui vẻ, tươi cười rạng rỡ, lập tức không sợ người lạ nữa, nhẹ nhàng hỏi: "Lão gia gia, người là người của thành Tương Phiền sao?"
Lão nhân chậm rãi hạ đũa, lắc đầu, cười mà không nói. Tiểu nữ oa cùng cha mẹ lao động mà phơi nắng đến mức da thịt ngăm đen này ồ một tiếng, có chút tiếc nuối. Bạn cùng lứa trong thôn luôn đều lấy việc đi qua Tương Phàn thành làm đề tài nói chuyện, luôn nói trong thành khí phái như thế nào, người giàu trong thành hào phóng như thế nào, nàng chưa bao giờ đi qua Tương Phiền, tất nhiên là khát khao hâm mộ vô cùng, hơn nữa nàng còn nghe nói các tỷ tỷ nơi đó đều đẹp như tiên tử, nàng nghĩ thâm sau này mình lớn lên nếu như có thể đẹp bằng một nửa các nàng là tốt lắm rồi.
Ông lão ăn xong món cá vàng hấp liền đưa khay gỗ và đũa trả lại cho cô bé, nhẹ giọng cười nói: "Chờ ta đi, thì ngươi nói với cha mẹ một tiếng, rằng hôm nay rời khỏi bãi lau sậy đến miếu Quan âm cá chép cách đó mười dặm thắp hương, thắp hương xong là có thể xin một ít bạc từ Quan âm nương nương, chỉ cần đập nát tảng đá cá chép trong tay nương nương là thấy tiền bên trong. Tiểu nữ nhi, nhớ kỹ sau khi lấy bạc thì chớ vội về nhà, sớm nhất thì cũng phải đợi đến sau khi trời tối mới được về, đừng quên lời này. Cứ chờ ta đi rồi thì nói sau, rời nhà phải sớm còn trở về phải muộn."
Tiểu cô trợn mắt há hốc mồm, đoán chừng chỉ coi nghe như là nghe thiên thư. Lão nhân lơ đễnh mỉm cười nói: "Ngươi cứ coi ta là thổ địa công công của vùng đất này là được rồi."
Tính trẻ con khiến nàng nhảy lên thích thú nói: "Lão gia gia thật sự là thần tiên?"
Lão nhân từ chối cho ý kiến, sờ sờ đầu nữ oa, đưa tay lên bên miệng nhẹ nhàng suyt một tiếng, ý bảo nàng không nên lộ ra. Tiểu cô nương liên gật mạnh đầu, lão nhân thấy vậy liền lại cúi đầu quan sát mấy hòn đá dày chi chít như sao trên bàn, tựa hồ như lâm vào một ván cờ cực kỳ khó, tiểu cô nương thấy vậy liền lặng lẽ rời đi. Lão nhân nếu đã không phải nhân sĩ Tương Phiền, thì làm sao có thể thành thổ địa che chở khí hậu một phương được? Huống chỉ lão nhân đương nhiên không phải là thần quái gì, chỉ là với trẻ con tâm thành thì làm sao có thể nghĩ đến những môn đạo này. Cơ mà mặc dù hắn chưa phải là thần tiên, nhưng để thật muốn so đo, thì lấy ánh mắt thế nhân mà xem thì sớm cũng không khác gì với tiên quỷ rồi. Trong xuân thu cửu quốc loạn chiến,'Thiên tượng dị biến" xuất hiện tâng tâng lớp lớp các nơi, những thứ như Thanh Long xuất thủy, thần bia phá thổ, gà mái hóa hùng, cái nào mà không xuất phát từ tay hắn chứ?
Lão nhân nhìn chằm chằm vào mặt bàn, cười hắc hắc: "Trước sau năm trăm năm đã là vô địch thủ, há là nói bừa sao? Vị Hùng Từ gia kia muốn sánh vai với lão phu thì còn sớm lắm”
Phải biết rằng lão nhân này năm xưa khi mới vào Thượng Âm Học cung đã có tự hiệu là tam giáp, kiếm tẩu long xà, sau cơn mưa to ở ven hồ liền làm liền một mạch quyển ««Chỉ trụ thu »», mở đầu đã nói là phải vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình.
Mấy năm nay hành tẩu tứ phương bát hoang, rảnh rỗi vô sự, liền dạy Lục Hủ lạc tử mọc rễ, làm thế nào để đón địa khí. Dạy Lý Bạch Sư thanh sắc song giáp, dạy Ngụy Vương phi kia như thế nào là mị nhân họa nước, thay một vị nữ tử viết « nữ giới », để Quảng Lăng vương nấu giết thứ tử, nói dối đám hậu sinh vô tri của Khâm Thiên Giám kia... Chỉ cần hắn nguyện ý, có ai không phải quân cờ trong tay hắn? Tiếp theo giờ hắn đang muốn đi dạy một tiểu gia hỏa họ Ôn rằng như thế nào mới được gọi là dùng kiếm. Tây Sở lão thái sư sau khi mất nước, ngoại trừ ngập trời ghi hận với đồ nhân Từ Kiêu thì còn đấm ngực dậm chân mắng lão Hoàng rằng uốn ba tấc lưỡi giết ba trăm vạn người, người bị nói đến chính là lão nhân này. Chẳng qua là những phong vân trầm bổng khuynh đảo giang sơn này đều đã thành định thức trên bàn cờ, lưu lại cho người đến sau.
Lão nhân không phân biệt được tuổi tác cụ thể này câm một viên đá cuội rất tròn ở giữa mặt bàn lên: "Vị họ Triệu này, hạ cờ ở thiên nguyên, không biết trời cao đất rộng, làm việc cũng đáng yêu."
Lão đầu ngồi trên một cái ghế nhỏ chuyển ánh mắt đến một hòn đá cực lớn ở giữa đống đá dày đặc: 'Đệ thập nhất Vương Minh Dần làm tiên phong, có thể dồn hậu sinh đến chết hay không ?"
Tầm mắt lại nhẹ nhàng chuyển sang một bên: "Vương gia có nữ cầm sát na, là liều chết một đoạn hay là diệu thủ một trấn?"
Lão nhân không ngừng lẩm bẩm tự nói, rồi nhìn thấy Thanh Bạch Loan đang xoay quanh lại chậc chậc nói: "Loạn tượng lan tràn, loạn, thật loạn. Trong loạn lại có trật tự."
Cuối cùng, lão giả theo thói quen duỗi hai ngón tay ra vuốt ve mấy sợi tóc mai hoa râm hai bên, cau mày nói: 'Chẳng lẽ hôm nay Tố vương sẽ đối đầu với Long Tước Đại Lương sao? Dung lão phu tính toán xem."
Lão nhân không nhìn văn khiển loạn cục trên bàn nữa mà định khôi phục lại trường thi một hồi, ý định ban đầu chính là bấm ngón tính toán, không ngờ khi nhắm mắt lại lại biến thành ngủ gà ngủ gật, rồi cũng không quản ván cờ trên bàn kia nữa mà chép chép cái miệng, nửa ngủ nửa tỉnh nhỏ giọng nỉ non nói: "Mùi cá thật là thơm.
Cái lão đầu nhi bại hoại tham ăn này, thật sự là người được đại tế của Thượng âm Học Cung khen nửa nửa chê rằng "Siêu phàm nhập thánh, không chút tục khí, quả thật không phải người!" là đệ nhất nhân cờ đàn trên dưới năm trăm năm không ai sánh bằng đây sao ?
Bên kia lão đầu nhi tựa hồi là vừa mới muốn ngủ say, còn bên này thì lại y hệt như là kinh lôi nổi lên từ đất bằng.
Liên miên bất tuyệt!
"Hậu sinh Ngô gia quả thật muốn chết sao?! Tố Vương Kiếm làm vật trang trí tới khi nào đây?"
Kiếm cương nổi danh của lão kiếm thần là như thế nào?
Chỉ thấy thanh mang của thanh kiếm trong tay Lý Thuân Cương đột nhiên tăng lên một bậc, cho dù là Bùi Nam Oánh thì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng lãnh phong cao ba thước của lão Kiếm Thần tựa như là thanh xà cuồng vũ, lúc trước chỉ là từng tia từng sợi nhìn không chân thực, nhưng thanh khí giờ đã lập tức tráng kiện như cánh tay, hoàn toàn lấn át lợi kiếm bản thể. Một kiếm vung lên liền lập tức nghiền nát cây gậy trúc được gọt nhọn giống như là một con dao găm trong tay Ngô Lục Đỉnh thành bột mịn. Không chỉ có thế, Ngô Lục Đỉnh vốn thiện chiến cuối cùng cũng phải lộ ra vẻ chật vật, ống tay áo đã bị kiếm khí sắc bén tước xuống một góc. Tựa hồ Lý Thuần Cương căn bản là không muốn cho Ngô Lục Đỉnh có cơ hội rút Tố Vương ra khỏi vỏ, lão cười to một tiếng, đắc được thế liền không buông tha người, so tài một phen kiếm thuật là hiểu rõ người này chọn một con đường ít được chú ý là bá đạo kiếm. Ngươi muốn bá đạo, thế nhưng đối với kiếm sĩ mà nói thì một đời này của lão phu đã đối địch vô số, ai có thể bá đạo hơn so với hai tay Thanh Xà đây?
Một kiếm đơn giản này của lão nhân đã trải qua rất nhiều thăng trầm.
Phía Đông Quảng Lăng có triều cường thì đạp thủy triều mà qua sông. Phía bắc thấy ngàn vạn trâu rừng bôn đằng thì giãm lên thân trâu như giãm trên đất bằng mà đi. Phía Nam lâm vào sóng lớn cuồn cuộn thì một kiếm nổ tung giang hải. Phía tây thượng Lạn Đà sơn thì lấy kiếm vấn Phật, chém giết hai mươi ba La Hán.
Kiếm thế của Lý Thuần Cương vẫn tiếp tục tăng!
Không có kết thúc sao?
Chẳng lẽ muốn một hơi xông vào cảnh giới lục địa kiếm tiên ?
Ngô Lục Đỉnh trong tay không có kiếm đã dạo qua quỷ môn quan mấy lần.
Một con đường bằng phẳng giờ đã đầy rẫy vết thương, vô số vệt khe rãnh giao thoa xen kẽ.
Sau lưng Ngô Lục Đỉnh, kiếm trủng có thể xem như nhất ky trong đám tuyệt trân kiếm đương thời từ từ mở mắt, Tố Vương Kiếm sau lưng nàng khẽ run rẩy ra tiếng ve kêu.
Nhưng nàng biết rõ thanh danh kiếm này khi nào ra khỏi vỏ còn khi nào giao cho Ngô Lục Đỉnh, phải cực kỳ chú ý, nếu không cẩn thận một chút thì không phải là cứu người mà chính là hại người.
Khương Nê nghe thấy tiếng sấm nổ bên ngoài thùng xe, rốt cục cũng không kiêm chế được nữa mà cẩn thận vén rèm lên, đợi đến khi nàng nhìn thấy kiếm khí vô địch của Lý Thuần Cương một tay ở xa xa thì chỉ nhẹ nhàng nói: "Chữ nhìn rất đẹp."
Ngư Ấu Vi đang ngồi ở góc xe, nàng bế con mèo trắng Võ Mị Nương đang bị dọa sợ bởi do hai đầu Ấu Quỳ kia đang chui vào trong xe gào thét, nàng nghe Khương Nê nói vậy liền liếc mắt nhìn hộp kiếm tử đàn bên chân, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Thanh Điểu hỏi: "Công tử, kiếm quan Ngô gia sẽ bại vong sao?"
Từ Phượng Niên chỉ chuyên tâm đến quan chiến, không buồn xoay người mà lắc đầu nói: "Bại nhất định phải bại, Ngô Lục Đỉnh này quá mức khinh người rồi, nếu ngay từ đầu đã rút Tố Vương Kiếm ra thì quang cảnh bây giờ chắc chắn không phải là như lúc này, nhưng có chết hay không thì cũng khó mà nói, Ngô Lục Đỉnh là thiên tài xuất sắc nhất thế hệ kiếm trủng, thế nào cũng phải có mấy tuyệt kỹ áp rương bên người, giờ chỉ xem với mưu kế tính toán tường tận trước đó thì có thể lấy được Tố Vương Kiếm hay không mà thôi, chút nhãn lực này thì ta vẫn phải có. Lúc trước Từ Kiêu muốn ta mười năm không được cầm đao, khi đó ta cũng không hiểu chuyện nên cũng tức giận buông xuôi tất cả, nếu không phải như thế thì ta sớm nên nghĩ đến việc an bài cao thủ ở quý phủ bắt cặp với nhau để chém giết rồi trộm hết tuyệt học bọn họ cất giấu rồi. Chuyến đi du lịch này, ta phải chạm tới ngưỡng cửa Kim Cương Cảnh mà không được dùng thủ đoạn gì thì mới có thể bỏ qua được, bằng không thì đúng là không có mặt nào quay về Bắc Lương."
Thanh Điểu ôn nhu cười nói: "Không khó."
Từ Phượng Niên tâm tình thoáng chuyển sang tốt đẹp, ha ha cười nói: "Cho ngươi cát ngôn."
Bùi Nam Vi thật sự không hiểu quan hệ giữa thế tử điện hạ Bắc Lương này và nữ tỳ Thanh Điểu kia, Tĩnh An vương phủ từ trên xuống dưới làm sao có thể có việc chủ tớ thân mật với nhau như vậy được?
Từ Phượng Niên đột nhiên quay đầu nhìn Bùi vương phi, hỏi: "Ngươi cũng nghe được ?"
Tĩnh An vương phi theo bản năng gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu. Nàng bị vỏ Tú Đông đao đánh trúng bụng một lần, quả thật là có chút sợ.
Lúc hắn quay đầu hỏi, vốn là muốn hù dọa Bùi vương phi, nhưng trong lúc vô tình thoáng nhìn Thanh Điểu cùng trường thương màu đỏ tươi trong tay nàng thì lại có chút thất thần.
Cây thương kia là cổ thương duy nhất nổi danh trên bảng trong cửu đại thần binh trong thiên hạ, mũi thương chẳng những không sắc bén mà lại cùn đến dị thường, lộ ra một đường cong vô cùng cổ quái. Nhưng chính cây thương cùn này đã thấm đẫm máu tươi của vô số cao thủ trong tay Đại tông sư Vương Tú, Vương Tú đơn thương độc mã nhảy vào giang hồ, trong hai mươi năm đỉnh phong, lấy sát phạt quả quyết để nổi danh hậu thế. Dưới thương đã có vô số vong hồn, bất luận võ học cao thấp, bất luận gia thế quý tiện, một lời không hợp liên rút thương, giận dữ trợn mắt giết người, trong tứ đại tông sư là kẻ khát máu hiếu chiến nhất, lấy tử chiến chém giết để tịnh tiến tu vi, đặc biệt là khi Vương Tú Bắc đi Đôn Hoàng là hai ngàn dặm máu tanh nhất, mỗi lần giết người là mỗi lần nhất định phải dùng trường thương xuyên thủng đầu địch nhân.
Võ bình lần thứ nhất Vương Tú đứng hạng ba mươi, thương thuật hư thực kỳ chính, tiến sắc thoái tốc, bất động thì như núi còn động thì như lôi chấn, huyết khí chỉ thịnh độc nhất vô nhị! Lần võ bình thứ hai lên bảng, hạng của Vương Tú chững chắc ở thứ bốn mươi, trọng hạ bản nguyên công phu, phản phác quy chân, vừa tinh vừa cực, cuối cùng cũng có thể khai sơn lập phái cho thương pháp. Lần thứ ba lên bảng, Vương Tú được bình luận là đã thuộc làu làu thương thuật, quen thuộc đến mức có thể quên tay, tiếp theo chính là quên thương, đã là thương tiên.
Khi nhìn thấy Thanh Điểu cầm cổ thương trong tay, lần đầu tiên trong đời Từ Phượng Niên tự mình cảm nhận được thân phận tử sĩ của Thanh Điểu.
Lạnh băng như vật chất.
Trong khoảnh khắc Từ Phượng Niên nhìn Sát Na thương đến kinh ngạc xuất thần, thì có một bóng người từ trong bụi lau sậy nhanh chóng vọt ra, hô lớn: "Thế tử điện hạ cẩn thận, có thổ giáp dưới chân!"
Cơ hồ đồng thời với lúc người nọ lên tiếng cảnh báo thì bùn đất dưới chân Từ Phượng Niên đã nổ tung, một con quái vật khổng lồ sắp phá đất mà lên!
Sắc mặt Thanh Điểu lập tức trắng bệch, Sát Na thương đâm thẳng về phía khôi lỗi đánh lén thế tử điện hạ.
Có kịp không?
Ánh mắt nàng lóe lên, rực rỡ đến lóa mắt.
Chẳng biết tại sao, Từ Phượng Niên vốn nên bị một kích mất mạng dường như lại cố ý vô tình rút Tú Đông Đao ra, rồi vẽ ra một nét thân kỳ tựa như là linh dương.
Một kiếm tiên nhân quỳ!
Trên con đường nhỏ trong mưa, Lý Thuần Cương đã từng lấy ô làm kiếm, dùng một kiếm oanh phá hồng giáp phù trong thủy giáp.
Một kiếm kia, Từ Phượng Niên tuy thâu sư khổ học nhưng vẫn không có được sự tinh túy, giờ vào lúc sinh tử ở trước mắt rốt cục ma xui quỷ khiến dung nhập được vào Tú Đông Đao. Bùi Nam Oánh chỉ nhìn thấy quần áo của tên thế tử hoàn khố kia phồng căng lên, một tay cầm đao đâm thẳng xuống, tự nhiên mà thành. Thích khách kia thế mà lại bị đâm thẳng xuống đất!