Chương 229: Gỡ giáp cùng nhe răng cười (1)
Chương 229: Gỡ giáp cùng nhe răng cười (1)Chương 229: Gỡ giáp cùng nhe răng cười (1)
Công tử ca vừa ra khỏi kinh thành lại ra khỏi Thượng Âm Học cung vẫn luôn ngồi trên đền thờ Thiên Ba Khai Kính, lắc lư hai chân, miệng ngậm một cây lau sậy mảnh mai, người này có họ Triệu - là quốc họ của thiên tử, còn tên Khải là do mẫu thân hắn đặt, chữ Khải cũng là chữ Khải của cây khải. Lúc đầu hắn chỉ cho rằng mẫu thân muốn hắn làm người như khải thư, thái độ làm người ngay ngắn, hành sự như nét bút thẳng tắp, có thể làm tấm gương cho mọi người. Sau này khi vào cung, mấy lần bản thân cùng đại sư phụ đi tế tổ, mới biết được trong lăng mộ Triệu gia có một gốc cây khải thụ do lão tổ tông đích thân trồng xuống, cành thẳng tắp không cong gập chút nào. Cái cây cành lá rậm rạp này tựa như là Triệu thị của hoàng gia vậy, bất quá mỗi lần Triệu Khải nghe đại sư phụ vừa nhìn thân cây vừa tận tình khuyên bảo lải nhải về vinh nhục Triệu thị thì đều không có cảm xúc gì. Đối với hắn mà nói, cái nhà này luôn không thoải mái an tâm bằng mái nhà tranh lúc nhỏ kia, bởi vậy tuy đại sư phụ cực kỳ cưng chiều hắn nhưng cũng khó tránh khỏi việc bất đắc dĩ nói tính tình hắn quá là tản mạc, Triệu Giai cũng không xem trọng việc đấy lắm, nếu không phải hắn không có dã tâm đến bực này, thì chắc hẳn số lần hắn bị ám sát đã sớm tăng gấp đôi rồi.
Người đàn ông tay cầm quyền thiên hạ kia sinh được sáu trai một gái, tính cả người tên bất chính ngôn bất thuận như hắn, thì có tổng cộng bảy hoàng tử, có hai người động sát cơ với hắn thậm chí còn đã có hành động, còn lại thì án binh bất động, nhưng phần lớn cũng không có ý tốt. Người duy nhất Triệu Giai không ghét chính là vị công chúa muội muội luôn thích đối chọi gay gắt với hắn, nàng thật sự được xem như hòn ngọc quý trên tay người đàn ông kia, bất quá tính tình nàng tuy mạnh mẽ ngang ngược nhưng được cái tất cả đều bày ra trên gương mặt. Lần nào ngẫu nhiên gặp mặt, Triệu Giai đều luôn lấy mấy cái tàn nhang nhỏ trên chóp mũi nàng ra để nói, cái chiêu này lúc nào cũng dùng được, dạ minh châu bị nàng ném vỡ không đến mười viên thì cũng phải tám viên, đúng là một khuê nữ không biết nhân tình thế thái, ai cưới về thì người đó gặp tai ương.
Hắn cúi đầu nhìn bộ phù tướng hồng giáp cuối cùng dưới chân, trông nó giống như thần tướng đạo môn tiên sư từ Thiên Đình mời xuống thế gian, thân cao một trượng, hai tay đặt ở trên chuôi kiếm Long Khuyết, đâm thẳng xuống mặt đất, đây chính là kim giáp trong phù tướng hồng giáp, đệ nhất trong ngũ giáp, kiên cố không thể phá, chiến lực hùng hồn đệ nhất, đặc biệt là thanh cự kiếm Long Khuyết trong tay kia, kiếm khí mặc ý bàng bạc, chuôi kiếm chưa bao giờ xuất thế này là hắn cầu xin đại sư phụ đi lệnh cho một vị lão đúc kiếm sư hao phí năm năm tâm huyết mới đúc thành, mỗi lần đúc được một tấc là kiếm khí dài ba phần, khi đúc được một nửa, tên đúc kiếm sư kia đã không dám tiếp tục nữa, về sau khi đại sư phụ của Triệu Giai nghe được tin thì liền đi bắt người nhà của lão đúc kiếm sư tới, mỗi ngày giết một người, khi chỉ còn lại đứa cháu trai thì lão mới tiếp tục rèn. Lúc Long Khuyết ra lò, lão đúc kiếm sư quỳ trước mặt đại sư phụ khẩn cầu buông tha cho cháu trai lão một mạng, thấy đại sư phụ gật đầu đồng ý lão đúc kiếm sư mới nhảy vào lò kiếm tự sát, nhưng chỉ đảo mắt một cái đứa cháu trai của lão nhân kia đã bị đại sư phụ bóp chết. Sau khi nghe chuyện này, Triệu Giai không nói gì, chỉ cảm thấy áy náy trong lòng.
Đại sư phụ cũng không phải là thích môn bồ tát như Nhị sư phụ, hắn là nhân vật đáng sợ bị triều đình mờ mờ ảo ảo gọi là người dưới một người, thống lĩnh mười vạn hoạn quan hơn hai mươi năm, chính là kẻ bị mắng là mèo hóa người - Hàn Điêu Tự, hơn nữa ông lại còn là cao thủ cấp tông sư năm đó đem hồng giáp phù đang sống sờ sờ ra để lột da cởi giáp. Triệu Giai từng tận mắt nhìn thấy một nhóm thích khách bị cánh tay trái quấn quanh ba ngàn tơ đỏ của đại sư phụ đánh chết toàn bộ, đều là một chỉ lột bỏ Thiên Linh Cái, bất động thanh sắc bạo ngược giết người. Cơ mà dù sao thì đại sư phụ vẫn luôn không quên cười với mình, thế nên Triệu Giai cũng không cảm thấy đại sư phụ khí diễm âm trầm lắm, tựa như là mẫu thân năm đó bị bệnh nguy kịch gầy như que củi, nhưng trong mắt Triệu Giai vẫn là nữ tử đẹp nhất thế gian vậy.
Triệu Giai ngậm cây lau sậy, nhẹ giọng nói: "Tác chiến ở bụi cỏ lau, mộc giáp chiếm được địa lợi, đáng tiếc là tiểu cữu tử của ta đến sớm, đến mùa thu, cỏ lau dễ cháy thì uy lực của hỏa giáp có thể tăng lên gấp bội, nếu thủy giáp không bị lão Kiếm Thần phá hủy, phỏng chừng mấy tên tuỳ tùng ở Bắc Lương kia sẽ có tới mà không có về, cần gì ta phải để thổ giáp lén lút đi hành thích, chỉ cần mang theo kim giáp quang minh chính đại nghiền ép qua là được. Tiểu Kim, ngươi nói có phải hay không?”
Phù tướng hồng giáp nhân được phủ giáp trụ ở phía trước đã là người chết, tất nhiên là không đáp lại được. Lai lịch tử thi trong hồng giáp dưới chân Triệu Giai rất là mẫn cảm, khi còn sống là cao thủ nhất phẩm Kim Cương Cảnh hiếm có có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ tiếc là khi đối đầu với Huyền đệ nhất nhân- Hàn Điêu Tự thì lại nhận kết cục thê lương. Triệu Giai từng hỏi Đại sư phụ thực lực Thiên Tượng Cảnh như thế nào, vị Đại Điêu Tự này cười nói chờ sau này lão nô dùng hai tay phá địch là được, nhưng chỉ lấy Huyền Cảnh giết cao thủ Thiên Tượng thì mới có ý tứ. Triệu Giai nghĩ thầm đại sư phụ thật sự là lợi hại rồi nhẹ nhàng thổi cây lau sậy, duõỗi lưng một cái, ánh mắt thanh thanh đạm đạm nhìn về phía mộc giáp cùng hỏa giáp giằng co nơi chiến sự cách đó không xa. Nếu hôm nay đã có Ngô gia kiếm mộ cùng Vương Minh Dần đóng vai chính thì Triệu Giai sẽ trực tiếp ra tay, dù sao hắn cùng Tứ Giáp chỉ cần lộ mặt thì chính là một loại kiềm chế cùng uy hiếp thực chất nhất rồi, giờ công khai ngồi ở đền thờ - nơi bắt mắt nhất để làm mồi nhử cũng chẳng sao.
Lữ Tiền Đường ôm tâm lý hẳn phải chết tiến vào bãi lau sậy đang lay động. Bốn người bọn họ đấu với bốn giáp, rõ ràng là không hề có phần thắng, ý tứ của Thế tử điện hạ không khó để hiểu, có thể kéo dài bao lâu là được bấy lâu. Bên ngoài bãi cỏ lau, Lý Thuân Cương đấu với hậu bối kiếm đạo Ngô Lục Đỉnh có tám phần nắm chắc, đại kích Ninh Nga My cùng một trăm khinh ky lại thêm nữ tỳ Thanh Điểu sâu không lường được kia thì thắng bại ít nhất cũng là năm - năm, chỉ cần hai chỗ thủ thắng tới gần chiến trường của Thế tử, chính là đại cục đã định, bốn người liêu mình chết trận trong đám cỏ lau này thì đã có sao? Loại tình huống này, từ lúc ở trong triều đình tận mắt nhìn thấy Bắc Lương Vương thì đã có chuẩn bị tâm lý rồi, Vương hầu tướng quân công tử từ trong thế gia vọng tộc đi ra, có mấy người kiêu tử không phải là người có tính tình lạnh bạc chứ? Mặc dù không có hùng tài đại lược của bậc cha chú bọn họ, nhưng tâm tính tính tình cũng học được tám chín mười phần rồi.
Lão đạo Cửu Đấu Mễ Ngụy thúc Dương cũng không trực tiếp tham chiến, chỉ khí định thân nhàn khoanh tay đứng nhìn.
Việc khổ cực vẫn phải do ba người Lữ Dương Thư làm, cũng không còn cách khác, người mù cũng nhìn ra trong lòng thế tử phân lượng của lão đạo này so với ba người bọn họ cộng lại còn nặng hơn nhiều, may mà dưới đền thờ vẫn còn có một bộ phù tướng hồng giáp đang ngồi ở trên đền thờ cùng với một người trẻ tuổi có tư thái lang thang, trước mắt chỉ có hai bộ khôi lỗi được hội tụ thân thông của Phật đạo. Về phần thổ giáp thì chắc là đang ẩn nấp dưới đất tìm thời khắc mấu chốt để tung ra một kích trí mạng, Lữ Tiền Đường "việc nhân đức không nhường ai" dẫn đầu cầm trường kiếm đi về phía trước, một mình chống lại một bộ hồng giáp, Thư Hổ thân thể nở nang cùng Dương Thanh Phong hai tay trắng như tuyết liên đối phó một bộ khác. Đại khái là trong lòng Lữ Tiền Đường biết rằng cơ hội sống sót trong trận chiến này không lớn, thế nên khí thế chẳng những không giảm đi mà ý chí chiến đấu lại còn bừng bừng, một kiếm dài hai trăm trượng trên sông của Lý Thuần Cương giúp cho thu hoạch của Lữ Tiền Đường tương đối phong phú, một kiếm ra không còn bất kỳ trở ngại gì. Xích Hà đại kiếm trong tay hắn quyết chí tiến lên, mặc kệ hồng giáp trước người da dày thịt béo như thế nào thì Lữ Tiền Đường chỉ để ý đến việc lấy kiếm trong tay để trút bỏ bao nhiêu thăng trầm trong bốn mươi năm đi, mỗi lần giáp đỏ va chạm với đại kiếm đều tạo ra một chuỗi hoa lửa lớn.
Song chưởng của Thư Tu đánh vào ngực của một bộ phù tướng hồng giáp rồi chợt phát lực, thế nhưng nó chỉ nhẹ nhàng lùi lại một bước. Thân hình của Dương Thanh Phong cực kỳ mạnh mẽ quỷ mị, mũi chân nhanh như đạn quét trúng đầu giáp nhân, cơ mà đối phương lại không chút suy suyển, nó vươn cánh tay muốn bóp gãy bắp chân của Dương Thanh Phong, thế nhưng Dương Thanh Phong cũng đã sớm dựa vào lực phản chấn để lui về phía sau. Thư Hổ nhân cơ hội này chưởng liên tục vào hồng giáp, chưởng sau so với chưởng trước càng mạnh càng nặng hơn, thế công sắc bén này cùng dáng người của nàng thật sự quá là không tương xứng, tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên, rốt cục cũng làm cho hồng giáp lui về phía sau, kéo lê ra một vết sâu trên mặt đất.
Trong lòng vị nữ tử kiều my phản bội chạy khỏi Nam Cương Vu Tông này cực kỳ phẫn uất, nàng kiều mị nói: "Họ Dương, ngươi không biết xấu hổ mà để cho một nữ nhân chắn ở phía trước sao? Bao nhiêu sức lực tối hôm qua nhét hết vào trong bụng bà nương nào rồi? I"
Dương Thanh Phong rơi xuống đất như một chiếc lá rụng, nhưng chỉ trong nháy mắt liền như báo tử khom lưng xông lên, đá trúng eo hồng giáp, đối với sự châm chọc chửi rủa của Thư Hổ thì chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Mẹ ngươi."
Thư Tu sau khi nghe xong thì giận dữ, giờ nàng chỉ có thể phát tiết ở trên người hồng giáp, thế nên khuôn mặt xinh đẹp kia liền lộ hiện ra vẻ dữ tợn, một chưởng áp thẳng vào lồng ngực hồng giáp rồi một chưởng khác nhanh chóng áp lên trên mu bàn tay, quát lớn: "Đi chết đi!"
Một tiếng "Phanh' chát chúa vang lên.
Phù tướng giáp đỏ rốt cục cũng đã ngã về phía sau, âm ầm đập ra một lỗ thủng lớn.
Chính ngay ở lúc này.
Thư Tu cùng Dương Thanh Phong vội vàng lướt về phía sau, Thư Thu lớn tiếng hô: "Ngụy lão đạo!
Thuật sĩ Ngụy Thúc Dương híp mắt cười, bước cương đạp đấu* dưới chân như là nước chảy mây trôi, tựa như là cương tinh đấu túc bước trên bầu trời, một thân đạo bào trang nghiêm phiêu đãng bay ra, cuối cùng cũng dùng một cánh tay dựng hai ngón lên chỉ lên trời, một tay chắp tay, bấm quyết nói: "Không giãm lên Thiên Cương binh bất động. Lên!"
(* một hành động của các đạo sĩ để thờ các vì sao và triệu hồi các vị thần)
Khi Ngụy thúc Dương đạp xuống một cước.
Bên cạnh Hồng Giáp ngã xuống đất lập tức có ba mươi sáu thanh kiếm gỗ đào chui lên từ đất, lơ lửng trên không.
Đây tất nhiên không phải bản lĩnh của kiếm tiên dùng phi kiếm lấy đầu từ ngàn dặm, mà là một môn kỳ thuật Đạo gia, nếu đạo môn lấy trảm yêu trừ ma làm chức vụ của mình thì tất nhiên là có thần thông huyền diệu. Chỉ thấy ba mươi sáu kiếm kia theo ngón tay chín đấu mẽ của lão đạo sĩ lật một cái, mũi kiếm theo đó mà đồng loạt hướng xuống, nghiêng nghiêng chĩa về phía phù tướng hồng giáp trên mặt đất, lão đạo nhân tinh nghiên thuật pháp nửa đời người mặc niệm chú ngữ, kiếm trận lập tức lao xuống! Nhắc tới thì cũng kỳ quái, bộ thủy giáp trên con đường nhỏ lúc trước kia ngoại trừ bị Thủy Châu Chỉ Huyền cùng Ô Hóa Long Quyển của Lý Thuần Cương phá hỏng, thì cho dù là ngựa đụng cùng đại kiếm của Lữ Tiền Đường chém thì cũng không bị xây xát chút nào, thế mà lúc này lại bị mộc kiếm làm từ cây đào một kiếm tiếp một kiếm xuyên thủng giáp trụ, trọn vẹn ba mươi sáu kiếm đâm vào hồng pháp phù biến nó thành một con nhím. Bản lãnh của Ngụy Thúc Dương cũng không lợi hại đến mức ấy, thế nhưng thông qua những miêu tả của thế tử điện hạ về phù lục vân văn trên thủy giáp thì vẫn có thể suy đoán ra những phù này vận chuyển khí cơ của hồng giáp như thế nào, lão đạo sĩ lại gập tay, đẩy hai thanh đào mộc kiếm cắm ở eo giáp trụ đâm sâu vào trong thêm vài tấc rồi trâm giọng nói: "Dương Thanh Phong, cầm lấy hai thanh kiếm kia, tháo giáp!"
Dương Thanh Phong giờ đã phục hồi, hắn vươn hai tay bắt lấy hai thanh Đào Mộc Kiếm rồi nặng nề rạch một cái, trực tiếp cắt ngang eo bộ hồng giáp này!
Phù tướng hồng giáp tựa như Bất Tử Hung Khôi rốt cục cũng không còn động tĩnh.
Ngụy thúc Dương như trút được gánh nặng, nhưng nhìn thấy công tử ca xa lạ trên đền thờ Thiên Ba Khai Kính kia vẫn không có bất kỳ phản ứng gì thì cẩn thận ngẫm nghĩ lại rồi khiếp sợ nói: 'Không tốt! Dương Thanh Phong, nhanh đi báo cho điện hạ cẩn thận thổ giáp!"
Triệu Giai trên đền thờ nhíu mày, lẩm bẩm: "Nhận ra rồi sao?"
Hắn cúi đầu cười nói: "Tiểu Kim à, không ngờ Tiểu Mộc còn chưa phát huy tác dụng đã bị tên thuật sĩ kia giày vò đến mất mạng rồi, đi, báo thù cho Tiểu Mộc nào."