Chương 230: Gỡ giáp cùng nhe răng cười (2)
Chương 230: Gỡ giáp cùng nhe răng cười (2)Chương 230: Gỡ giáp cùng nhe răng cười (2)
Làm tướng ở Bắc Lương mà không dám xung phong hãm trận thì căn bản chỉ là chuyện cười, từ Bắc Lương Vương Từ Kiêu đến Tiểu Nhân Đồ Trần Chi Báo, rồi đến Bạch Hùng Viên Tả Tông một thanh ngân thương vô địch thủ, ai mà không phải là dũng phu chuyên đi làm gương cho binh sĩ? Đối mặt với Vương Minh Dần dũng mãnh vô song, tuấn mã trọng giáp, đại kích mãnh tướng Ninh Nga My ra lệnh cho hạ thân không cần để ý tới có ngộ thương đến hắn hay không mà cứ dùng cung nỏ bắn đến không chết không ngừng, sau đó kéo kích xông lên phía trước. Ninh Nga My chính là muốn hao tổn chết tên võ phu đứng đầu thiên hạ kia, hắn sải bước mà đến giục ngựa mà đi hướng về phía Vương Minh Dần, đúng như kiểu là oan gia gặp được nhau trong ngõ hẹp! Bặc Tự Thiết Kích Ninh Nga My đâm một kích cực kỳ tinh chuẩn vào ngực hán tử kia, ở biên cảnh Bắc Lương, đã không biết bao nhiêu địch nhân Bắc Mãng bị một kích này của hắn đâm thẳng lên không trung.
Cước bộ của Vương Minh Dần thoáng dừng lại, hắn vươn một cánh tay ra, dùng một quyền nện vào thiết kích khiến đại kích rung động, kích của Ninh Nga My chưa rời tay, chỉ là giờ mũi kích đã chếch xuống phía dưới, còn Vương Minh Dần lại tung người bay lên, một cước đem Ninh Nga My đạp xuống ngựa!
Ninh Nga My không hổ là một gã hổ tướng, thiết giáp trước ngực tuy đã bị Vương Minh Dần đá ra một vết thật lớn, nhưng sau khi hắn từ trên ngựa rơi xuống đất thì cũng không ngã mà dùng trường kích nặng nề kéo một đường xuống đất, tiêu trừ bớt đi lực đạo của tên võ phu kia mang đến, lúc dừng lại được, khóe miệng Ninh Nga My rõ ràng đã chảy ra tơ máu nồng đậm. Vương Minh Dần tựa hồ không ngờ tới tên võ giáo Bắc Lương này có thể đứng vững mà không ngã, trong mắt hắn hơi có dị sắc nhưng không có nóng lòng tiến công, cũng không quản những cung nỏ kia đang mạnh mẽ bắn đến, một khi những mũi tên kia tới gân người, hắn chỉ đưa tay gạt đi một cách rất là thoải mái, những mũi tên sắc bén từ khai sơn nỏ kia đối với hắn mà nói thì cũng phảng phất như là sợi tơ mềm mại không gây đau không gây ngứa kia mà thôi, phất tay một cái liền bay đi hết. Ninh Nga My thấy Vương Minh Dần vẫn bất động thì đột nhiên cắm đại kích xuống mặt đất, dùng hai tay tháo mũ giáp xuống, bỏ bọc hành lý bày đây đoản kích ra, tiện đà ngang nhiên cởi bỏ hết giáp trụ trên người đi.
Mặt Vương Minh Dần vẫn không chút thay đổi, đợi đến khi tên dũng tướng kia rút đại kích ra một lần nữa mới cất bước đi về phía trước.
Một người hạng mười một thiên hạ, có thể giữ quan ải một mình, hôm nay khi đối mặt với Ninh Nga My cũng phải lặng lẽ chạy nước rút.
Đích xác là vậy, giết người thì phải tập trung vào giết người, chứ lấy đâu ra nhiều lời nói xuất phát từ nội tâm tựa như muốn móc tim móc phổi như kia. Thống khoái chiến một trận thì cần nhiều ngôn ngữ thổi phồng hoặc là chửi bới lẫn nhau hay sao?
Đại kích của Ninh Nga My khi xuống ngựa vẫn có thanh thế kinh người như cũ, chặt đâm móc mổ hay xoay tròn vẫn như ý, đại kích gần trăm cân ở trong tay hắn vung lên vẫn như âm dương tương tế. Vương Minh Dân, người vẫn luôn giữ gương mặt nghiêm túc cứng nhắc của hán tử nông dân nghèo khổ kia, khi đối mặt với đại kích hung ác trước mắt thì liền giơ cánh tay lên ngăn cản, thân kích cứng rắn thế mà bị đè ép thành một đường cong có thể thấy bằng mắt thường, khi ép tới cực hạn, đại kích bị bắn ngược lại với tốc độ cực nhanh, Ninh Nga My thấy thế liền mượn lực chuyển thân, hai chân xoáy trên mặt đất tạo ra một cái vòng tròn, đại kích ở trên không trung còn vẽ ra một cái vòng tròn còn lớn hơn, tạo thành một hồi tiếng gió nghe đến chói tai.
Bặc Tự Thiết Kích đánh về phía Vương Minh Dần lần nữa, Vương Minh Dần vẫn tiếp tục dùng một tay hóa giải, sau đó vươn tay trái tóm lấy đại kích, tay phải cũng vòng qua, dùng hai tay nắm lấy đại kích rồi đột nhiên phát lực nhanh như là điện quang hỏa thạch, Bặc Tự Kích bị Vương Minh Dần xoay đi nửa vòng, Ninh Nga My không chịu buông đại kích khỏi tay mặc cho lòng bàn tay đang tuôn ra máu tươi , thân hình khôi ngô của hắn cũng bị kéo ra một vòng cung lớn, đôi giày dưới lòng bàn chân lập tức rách nát, bụi đất bên người bay mù mịit.
Vương Minh Dần lúc trước nói muốn mượn đầu thế tử dùng một chút rốt cục cũng lên tiếng lần thứ hai: "Mươợn kích dùng một chút." Chỉ thấy đại kích của Ninh Nga My lập tức rời tay, cánh tay tráng kiện cầm kích vô lực rủ xuống, máu tươi tích tích rơi xuống.
Vương Minh Dần lấy được đại kích cũng không dùng mà ném ra một cái!
Đóng đỉnh cả người một gã khinh ky Bắc Lương đang cầm nỏ ở phía xa từ trên lưng ngựa xuống mặt đất.
Mũi kích hướng lên trên, thi thể ở dưới, thân kích khẽ run rẩy.
Ninh Nga My căn bản không thèm quan tâm đến tình huống bi thảm kia, tay trái rút Bắc Lương Đao ra.
Vương Minh Dần hỏi: "Không lùi 2"
Môi Ninh Nga My khẽ nhúc nhích, không nghe thấy âm thanh.
Bắc Lương Đao trong tay hắn lạnh như tuyết, không có bất kỳ dấu hiệu nào định trở về vỏ.
Vương Minh Dần nhẹ nhàng thở dài rồi đi về phía tên tướng quân không chút hổ danh là thiết ky Bắc Lương kia, sát tâm cũng đã nổi lên. Tuy nói làm vậy sẽ làm chậm trễ thời gian đi lấy đầu thế tử Bắc Lương, nhưng những quân tốt Bắc Lương này rõ ràng là muốn không chết không thôi.
Trước xe ngựa, Bùi Nam Oánh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi tột đỉnh.
Đầu tiên là sát thủ thân phận không rõ muốn chui ra khỏi mặt đất hành thích Từ Phượng Niên, sau đó là thanh đao mà tên thế tử điện hạ kia hay đeo để trang trí lại được rút ra rồi đâm xuống, Bùi Nam Oánh nếu không biết nhìn hàng thì cũng cảm nhận được một đao kia tuyệt đối không phải là giá để đồ cho đẹp. Nếu chỉ như vậy, Bùi Nam Oánh thì thà nguyện ý quay đầu lại xem hai vị kiếm sĩ kia quyết đấu ở cuối quan đạo hoặc là đi xem hán tử nông dân kia thế như chẻ tre xuyên qua trận thế thiết ky Bắc Lương bày ra trông như thế nào còn hơn, nhưng thích khách dưới mặt đất hình như là tinh thông kỳ môn độn giáp, không phải luôn ẩn nấp một chỗ dưới lòng đất mà có thể du tẩu ở phía dưới nữa, sau khi bị một đao của Từ Phượng Niên đâm trở vê, nó lập tức chui lên từ dưới đất lên ở chỗ gần đó, Tú Đông đao của Từ Phượng Niên lại lập tức quét ngang qua, trực tiếp chém vào phần eo hồng giáp, tạo ra vô số đốm hoa lửa.
Nhất khí thượng hoàng đình.
Ấn ký tím nhạt trên mi tâm Từ Phượng Niên càng lúc càng rõ ràng.
Từ Phượng Niên tung một kích trúng đích, Tú Đông đao từ cầm một tay nháy mắt biến thành cầm hai tay, không lùi mà tiến, bám theo không dời thổ giáp trong phù tướng hồng giáp trong vòng năm bước.
Giết người thì cần gì phải đi bộ mười bước chứ?
Tú Đông trong hai tay lướt ra một đạo hào quang rực rỡ từ đầu hồng giáp vẽ tới thắt lưng, lại tạo ra một chuỗi tia lửa chói mắt!
Một đao này, là từ thác nước trên núi Võ Đang bổ ra.
Thổ giáp tung một quyền nện xuống, Từ Phượng Niên liền khôn khéo thu đao, quỹ tích trông đẹp đến cực điểm, xuất lực cương mãnh tụ lực lại có thừa.
Tụ lực là vì một đao tiếp theo, vì sao lúc Từ Phượng Niên chọn bí kíp trên núi lại chọn luyện hành kiếm thuật mà không phải đứng kiếm thuật? Đó là vì chung tình với sự sát phạt lạnh lẽo sảng khoái đầm đìa với cổn đao, tương tự với như tẩu kiếm. Từ Phượng Niên cầm Tú Đông, không chút ngưng trệ, lấy thế kinh hồng quán nhật đâm thẳng mà đi, đây rõ ràng là «Sát Kình Kiếm» của Thích Kình quyết tuyệt bá đạo nhất trong Tử Cấm sơn trang! Sát kình kiếm do đao sử dụng, khí khái hùng tráng cũng như nhau, mũi đao của Tú Đông đao đâm thẳng vào ngực phù tướng hồng giáp, nhưng lòng bàn tay Từ Phượng Niên lại không hề cảm nhận được được cảm giác lưỡi đao đâm vào trong da thịt, đâm một cái là tuyệt không quay về! Hai chân của Thổ Giáp nặng nề trượt ngược về phía sau, trượt một cái rồi lại trượt thêm lần nữa!
Một đao «thích kình» thành công. Hai tay lại biến thành một tay.
Xuân Lôi bùng nổ bắn ra khỏi vỏ đao!
Tay trái Từ Phượng Niên cầm Xuân Lôi phong cách cổ xưa, đao vừa ra chính là kiếm thức tinh diệu nhất trong Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục, Điệp Lôi!
Trong chớp mắt có sáu tiếng sấm chồng lên nhau.
Toàn bộ đập như điên vào bên hông thổ giáp.
Điệp lôi qua đi, Tú Đông lại tung tuyệt học kiếm thuật «Thích Kình» trong Thiên Kiếm Thảo Cương ) ra, Xuân Lôi cũng không dừng lại, tung một chiêu "Phục giáp" của kiếm thị Triệu Ngọc Đài đời trước của Ngô gia ra.
Thổ Giáp lảo đảo lui lại.
Tiếp theo Từ Phượng Niên liền mạch lưu loát bổ ra tổng cộng mười sáu đao.
Mỗi một đao đều là tinh hoa tâm huyết của những bậc tiền bối!
Một lúc sau, cuối cùng Từ Phượng Niên cũng lui lại, phù tướng hồng giáp tuy vẫn chưa có dấu hiệu thua hoàn toàn nào, nhưng cũng không hề còn có chút dáng vẻ bệ vệ đáng nói nào nữa.
Bùi Nam Oánh nhìn về phía thế tử Bắc Lương đang cầm song đao một dài một ngắn trong tay tiêu sái đứng đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của hắn.
Đang nhe răng cười.