Chương 231: Một đâm
Chương 231: Một đâmChương 231: Một đâm
Thời khắc Phù Tướng Hồng Giáp sắp phá đất để ám sát thế tử điện hạ, Ngô Lục Đỉnh rõ ràng cảm nhận được Lý Thuần Cương có chút phân tâm, áp lực tuy nói vẫn chưa yếu bớt, Kiếm Cương của Thanh Xà quấn quanh lợi kiếm vẫn dài đến một trượng, nhưng hắn biết đây chính là thời cơ tiếp kiếm tốt nhất. Kiếm thị có tâm linh tương thông với Ngô Lục Đỉnh nên không chút do dự để cho danh kiếm Tố Vương ra khỏi vỏ, hai tay áo của Ngô Lục Đỉnh cuộn lại, biến hai cọng cỏ lau bị nhổ tận gốc ở phía sau thành hơn mười thành kiếm để ngăn cản kiếm khí Thanh Xà hùng hậu của lão Kiếm Thần lại, ý đồ lui vê phía sau để tiếp lấy Tố Vương Kiếm. Nào ngờ Lý Thuần Cương lại lạnh lùng cười, một thân áo lông dê rách nát co rụt lại, khí cơ tràn trề bỗng dưng tản ra rồi bắn vào những cây kiếm vũ từ lau sậy sắc bén hơn xa binh khí bình thường kia ra, tam xích kiếm trong tay tính cả kiếm khí vốn đã dài như thương mâu, trong nháy mắt này lại càng giống như là nước từ ngân hà đổ xuống ùn ùn kéo đến mãnh liệt tràn vê hướng Ngô Lục Đỉnh, mà Tố Vương kiếm vẫn còn cách Ngô Lục Đỉnh một đoạn.
Lý Thuần Cương vốn đã thân kinh bách chiến, không nói đến kiếm thuật cùng kiếm cương đã lô hỏa thuần thanh bực nào, lúc lâm địch mỗi một lần ngưng chuyển đã sớm thiên y vô phùng, việc thất thần kia nhìn như là đương nhiên nhưng đó chỉ là cố ý bán một chỗ sơ hở cho hậu sinh Ngô gia kia mà thôi. Thừa gia học của Ngô Lục Đỉnh không thể nói là không vang dội, kiếm trủng còn có thể luyện khô kiếm, nhưng bên ngoài mộ thì danh chấn thiên hạ còn bên trong mộ thì cho dù kiếm chiêu nhiều đến bao nhiêu thì chỉ là lão kiếm sĩ kiếm nô của Ngô gia mà thôi, chung quy lại thì không có chiêu thức nào đáng nói như lúc chân chính giao đấu.
Nhìn thấy kiếm chủ thân hãm nguy cảnh, nữ kiếm thị của Tố vương quả nhiên là thờ ơ đúng như bên ngoài đồn đãi, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía tay áo có thanh xà dũng khí thô của lão kiếm thần đang kịch chiến đến tận đây. Kiếm khí của Lý Thuần Cương đã coi như là dọa người, nhưng nàng tin tưởng nó vẫn cách hai tay Thanh Xà một khoảng xa xa, hiển nhiên khi trong tay Kiếm chủ không có kiếm thì căn bản là không có biện pháp nào khiến cho vị lão tiên bối khiến Kiếm Mộ cúi đầu suốt ba mươi năm kia sử dụng tuyệt kỹ thành danh.
Một đời kiếm quan này mới xuất giang hồ đã điêu linh sao? Ống tay áo Ngô Lục Đỉnh không gió mà vang lên, cũng không biết là do khí cơ trong cơ thể vận chuyển gây nên hay là do kiếm cương lạnh như băng áp chế, vẻ mặt hắn bình tĩnh, hai ngón bấm kiếm quyết, nhẹ giọng nói: "Mở hộp."
Ta dùng tĩnh khí ngự kiếm lên Côn Lôn.
Tố Vương Kiếm phảng phất bị một thứ nào đó dẫn dắt bay thẳng sau lưng Ngô Lục Đỉnh, nó bay vòng ra một đường cong trăng cong, tốc độ không những không giảm mà càng bay lại càng nhanh, cuối cùng thậm chí đã nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, có thể thấy nó khác hoàn toàn với kiếm trận Thiên Cương mà thuật sĩ Ngụy Thúc Dương bày ra, đây mới là phi kiếm lấy đầu của tiên nhân! Tuy rằng đây chỉ là hình thức ban đầu, nhưng đủ để chứng minh việc anh tài kiếm mộ của Ngô gia xuất hiện lớp lớp, phải biết rằng trước khi Lý Thuần Cương thành danh, cho dù hai trăm năm trước Ngô gia chín ky chín kiếm vào Bắc Mãng đánh bại một vạn thiết ky tinh nhuệ rồi chỉ có ba người còn sống trở về, nhưng vẫn là Ngô gia "Thiên hạ kiếm ý có một tảng đá, ta độc chiếm tám đấu"! Chỉ tiếc trong một trăm năm này lại có Lý Thuân Cương cùng Đặng Thái A liên tiếp xuất hiện, thế nên Ngô gia mới không còn phong thái năm trăm năm trước.
Khi Ngô Lục Đỉnh rốt cục cũng nắm được thanh Tố Vương kia.
Cỏ lau ở vùng phụ cận cùng ngã về phía sau, hết lớp này đến lớp khác chồng lên nhau, siêu việt đến lạ thường.
Lý Thuần Cương híp mắt, cười nói: "Có chút ý tứ. Tiểu tử, bằng đạo hạnh miễn cưỡng ngự kiếm mấy trượng hôm nay của ngươi, vẫn không xứng để lão phu móc vốn liếng ra, bất quá nếu Tố Vương Kiếm đã xuất thế thì lão phu cũng không ngại cho ngươi mở rộng tâm mắt, đỡ cho ngươi đến lúc đó bị mấy cành hoa đào của Đặng Thái A quất cho không thấy nam bắc."
Ngô Lục Đỉnh tâm lặng như nước, nhấc cánh tay cầm kiếm lên, một người là đã đủ giữ quan ải rồi. Kiếm trủng khởi lên kiếm thức.
Kiếm thị Thúy Hoa nhắm mắt lại, không nhìn tới thì có thể biết được càng nhiều thứ hữu ích. Mắt nàng bị thương lúc mười tuổi, khoảng thời gian đó vẫn là nhắm mắt luyện kiếm, sau này liền thành thói quen luyện mù kiếm ở Khô Mộ, sau mười tuổi lần đầu tiên cầm kiếm cũng chính là lúc mở mắt, chính là trận chiến trước khi ra khỏi mộ, cho nên một kiếm lên đỉnh.
Nàng thì thào nói: "Rốt cuộc đã tới sao ? Nhưng bế quan nhiều năm như vậy, Lý Thuần Cương thật sự chỉ có hai tay Thanh Xà thôi ư?”
Chẳng biết tại sao, lúc sinh tử của kiếm chủ treo trên một đường như vậy, nữ tử kiếm thị mở mắt lần thứ hai, nhưng không nhìn thế của Ngô Lục Đỉnh cùng lão Kiếm Thần ở của mình mà lại có vẻ hơi kinh ngạc nhìn về phía thế tử điện hạ hai tay hai đao vung liên tục ra mười chín chiêu bên kia, chiêu thức cực diệu, tư thế vô cùng tốt, khí thế cực đủ, nếu mười chín chiêu liên miên kia lại có thể thừa chuyển "Như Ý" một chút, thế thì có thể được bình bằng hai chữ "linh tê". Năm đó nàng luyện kiếm đến mười hai tuổi được lão tổ tông Ngô gia bình là như ý, mười tám tuổi mới là linh tê, trước khi ra khỏi mộ lão tổ tông cũng không nói gì, bởi vì nàng mang tới Tố Vương Kiếm. Không biết thế tử điện hạ luyện đao bao nhiêu được bao lâu, năm năm? Mười năm? Hay là luyện đao từ thuở nhỏ?
Nàng đột nhiên chuyển tâm mắt, không phải nhìn bộ phù tướng hồng giáp hữu danh vô thực kia, mà là nhìn vê phía một nữ tử trẻ tuổi đang mạnh mẽ xông vào chiến trường, thanh ti thanh y thanh tú hài thế mà lại nắm một cây trường thương màu đỏ tươi. Nàng đang đoán trong tên nữ tử thanh thanh tú tú kia liệu có thể mang một chữ thanh hay không?
Khi kiếm thị nhìn thấy nữ tử kia dùng một thương đâm hồng giáp ra ven đường, rồi lại một thương xuyên vào giáp trụ đang ở trên không trung, sau đó tiện đà rút thương rồi đâm ra vô số lỗ thủng vào giáp nhân kịp chưa rơi xuống đất kia, chờ cho giáp nhân rơi xuống đất thì lại dùng một thương bổ xuống, mạnh mẽ đập giáp nhân khổng lồ triệt để xuống đất. Kiếm thị cực kỳ kinh ngạc, chậm rãi nói: "Thương pháp ghê gớm. Nghe nói thương thuật chia làm thất phẩm, đấu lực, vươn dài, tinh thục, thủ chính, thần kỳ, hơi u, thần hóa. Gần trăm năm qua chỉ có Thương Tiên Vương Tú đạt tới cảnh giới thân hóa, nhưng nữ tử kia hình như có hơi hướng của hơi u rồi thì phải? Thương này, chính là Sát Na sao? Nàng ra thương thật sự rất nhanh nha, so với ta khi xuất kiếm lúc hai mươi tuổi không kém nhiều lắm. Nhưng nàng lại không để ý tính mạng mà nghịch hành khí cơ, hư hao huyết mạch, có khác nào tự sát đâu?"
Nếu có người nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu về việc xuất thủ của thế tử điện hạ cùng Thanh Điểu thì đại khái đều sẽ cảm thấy đám đàn bà này quá tự phụ rồi.
Nhưng làm một kiếm thị có tư cách cầm Tố Vương, thì là tự phụ hay tự tin thì thật đúng là khó mà nói.
"ĐỊI"
Ngô Lục Đỉnh vốn đang muốn kiến thức hai tay áo Thanh Xà của Lý Thuần Cương sau khi chỉ còn một tay có phải vẫn là vô địch hay không thì bất thình lình lại thu kiếm, mũi chân điểm một cái, lướt qua trăm bước, kéo kiếm thị Thúy Hoa chạy vào trong bãi lau sậy.
Kiếm thị dùng cước bộ phiêu dật tựa như chuồn chuồn lướt nước lui về phía sau, nàng chỉ nhíu mày, không nói gì.
Ngô Lục Đỉnh cầm Tố Vương trong tay chua xót nói: "Đột nhiên nhớ tới, người thứ mười một kia biết ta đấu không lại Lưỡng Tụ Thanh Xà của Lý lão tiền bối, nếu phù tướng hồng giáp không thể làm được, thì kể từ đó, nếu hắn không gấp rút giết chết thế tử Bắc Lương thì có thể sẽ không thể nào thành công nữa, mà một khi hắn không để ý đến đám thiết ky Bắc Lương kia nữa thì lão tiền bối sẽ vì cứu người mà nhất định sẽ ra sức hạ sát thủ với ta, đến lúc đó thì không chừng sẽ không chỉ có Lưỡng Tụ Thanh Xà, thanh kiếm này cũng không thể so được, ta còn phải trở vê cùng ngươi luyện kiếm nữa, trận chiến hôm nay chúng ta cũng không chịu thiệt." Kiếm thị Thúy Hoa đối với hành vi lâm trận chạy trốn của kẻ nhu nhược của vị kiếm quan này thì tựa hồ cũng không phản cảm, nghe Ngô Lục Đỉnh giải thích sơ lược xong liền nhẹ nhàng "nga" một tiếng.
Không ngoài sở liệu, Vương Minh Dần hạng mười một cũng đã nhìn thấy phù tướng hồng giáp bị nữ tỳ Thanh Điểu đâm vỡ cùng với bên Lý Thuần Cương chuẩn bị giải quyết xong kiếm quan Ngô gia tài hoa hơn người kia, liền cứng rắn chịu một đao của Ninh Nga My đang bị thương nhẹ rồi lao thẳng đến thế tử điện hạ, nhìn tư thế kia thì chính là có quyết ý cho dù bị Sát Na thương đâm thì cũng muốn giết chết Từ Phượng Niên.
Lý Thuần Cương lập tức bỏ mặc Ngô Lục Đỉnh mà chuyển thân, kiếm cương trên cánh tay như thanh xà trăm trượng, bay lên không trung!
Trong thiên địa ảm đạm thất sắc.
Thanh Xà cuồn cuồn đánh về phía Vương Minh Dần kéo theo cả quan đạo rộng lớn khiến nó bị nứt ra một cái khe lớn.
Ngô Lục Đỉnh hắc hắc nói: "Thấy không, một kiếm này thật dọa người. Nếu Vương Minh Dần không vội giết thế tử Bắc Lương, vậy cũng tốt, thanh xà kia không khó đỡ, nhưng nếu bất chấp hậu quả thì sẽ khó mà nói."
Kiếm thị ừ một tiếng.
"Đúng rồi, Thúy Hoa, ngươi đã học được kiếm cương của lão tiền bối chưa?"
"Rồi."
"Ai, hôm nay quả là đáng tiếc. Cơ mà không sao, lần sau tái chiến, ngươi sẽ học trộm Lưỡng Tụ Thanh Xà."
"Được."
Nàng nói chuyện cùng kiếm chủ Ngô Lục Đỉnh, đại khái chính là giọng điệu như vậy.
"Thúy Hoa, nghĩ gì vậy, không yên lòng sao."
"Đang nghĩ xem người nọ có thích ăn dưa chua hay không."
Ngô Lục Đỉnh buồn bực hỏi: "Ai ? lão tiền bối Lý Thuần Cương Lý sao?"
Kiếm thị không nói gì.
"Con mẹ nó, không phải là tên thế tử điện hạ kia đấy chứ?"
Nàng vẫn không lên tiếng.
Ngô Lục Đỉnh bắt đầu căn dặn: "Thúy Hoa a, người ta là thế tử điện hạ, sao lại ăn dưa chua của ngươi, đừng nghĩ nữa, có ta ăn là tốt rồi."
Thúy Hoa lại đeo Tố Vương Kiếm lên, bình thản nói: 'Nhưng mỗi lần ngươi ăn xong đều nói chua đến rụng răng.
Ngô Lục Đỉnh ngẩn người, rất thành thật thở dài nói: "Thật sự rất chua."
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ta biết làm dưa chua cùng với việc hắn có thể ăn dưa chua hay không, có quan hệ gì với nhau?"
Ngô Lục Đỉnh kinh ngạc nói: "Ngươi không có ý định làm dưa chua cho hắn ăn ?”
Nàng lắc lắc đầu.
Ngô Lục Đỉnh dừng bước, ôm bụng cười to, có vẻ còn chưa đã nghiền, lại ngửa mặt lên trời cười to.
Đối với kiếm quan kiếm thị được kiếm mộ khen là thiên tư trác tuyệt nhất trong ba trăm năm qua, vì sao lúc ở cùng một chỗ luôn nói những đề tài không liên quan đến phong phạm cao thủ vậy?
Vương Minh Dần quả thật là cứng rắn chống lại thanh xà cuồn cuộn kia.
Thanh nhuyễn kiếm vàng óng ánh bên hông đã bị hắn gỡ xuống rồi rót một cỗ chân khí vào rồi chém đi hơn phân nửa kiếm khí của thanh xà, lúc thân hình lay động thì bị sát na thương màu đỏ tươi vừa vặn vung trúng ngực, thể phách của Vương Minh Dân cho dù là kim cương bất bại thì cũng không thể bình yên vô sự, Vương Minh Dần bị một thương đập về hơn mười bước liên gâm lên một tiếng, hắn cũng không thèm nhìn đến khuôn mặt của chủ nhân cây thương giờ đã thất khiếu chảy máu tươi mà bắn nhuyễn kiếm ra, nhuyễn kiếm giống như là vũ tiễn đâm về phía tên thế tử điện hạ kia. Cùng lúc đó thân hình hắn lại lướt tới trước người vị nữ tử đang cầm Sát Na thương kia, huých vai một cái, cả người lẫn thương của vị nữ tử trẻ tuổi dám lấy mạng mình đổi lấy mạng chủ nhân bị đụng bay vào trên cây hòe ven đường, Vương Minh Dần lại dậm chân đi về phía trước lần nữa, tốc độ nhanh đến cực điểm, nhanh đến mức có thể câm thanh nhuyễn kiếm hạ sát tên điện hạ chỉ cách mười bước kia.
Con thanh xà thứ hai lại đến.
Hai chân Vương Minh Dần hãm sâu xuống mặt đất, nhuyễn kiếm nâng cao lên vai, kiếm khí lấy tư thế trường thương phá thanh xà mà hội tụ thành.
Chỉ cần đỡ được chiêu Tụ Thanh Xà này, thì mặc kệ hắn trọng thương như thế nào thì đều nắm chắc được cái việc vặt được cái đầu của tên con cháu nhà họ Từ kial
Trên thực tế, Vương Minh Dần hoàn toàn có thể đỡ được.
Kiếm khí có uy lực hiếm thấy trên đời của Thanh Xà ầm ầm tràn ra trước mặt vị hán tử có tướng mạo tâm thường kia.
Thanh xà trăm trượng bị hán tử trông như là nông dân chuyên bán mặt cho đất bán lưng cho trời kia phá nát, đoạn đường trăm trượng của quan đạo bị kiếm khí màu xanh bao phủ, hai hàng cây hòe bị hại đến mức càng lá bị gãy thành vô số đoạn.
Cái nam nhân có vũ lực khủng bố này, không phải là giống nông dân mà hắn chính là nông dân. Thế nhân đều cười nhạo cái danh hiệu thứ mười một này của hắn, nói rằng trên đời này hắn là cao thủ nên ghi hận Vương Tiên Chi nhất, bởi vì thành chủ Vũ Đế thành cứ nhất quyết phải tự xưng mình là thiên hạ đệ nhị, thế nên cao thủ hạng mười đang yên đang lành thì lại bị đẩy xuống hạng thứ mười một, thế nên là Vương Minh Dần vẫn liên tục ổn định ở vị trí thứ mười một ở lên bảng. Nhưng kỳ thật Vương Minh Dần căn bản là không quan tâm đến những thứ này, hắn chỉ quan tâm một mẫu ba phần đất ở nơi non xanh nước biếc kia, nơi đó có một nữ tử dịu dàng đang chờ hắn trở vê. Cây trông trong ruộng luôn cần một người đàn ông chăm sóc. Từ lúc nàng gặp hắn tới nay, cũng chưa từng có thấy qua nhuyễn kiếm gì gì đó, càng không biết đến cái gì là thiên hạ đệ thập nhất, chỉ biết rằng hắn là một hảo nam nhân chất phác không giỏi ăn nói, có thể phó thác cả đời, cho dù trong nhà nghèo một chút thì cũng không sao.
Rốt cục cũng ngăn được.
Tiếp theo là chỉ cần vặt cái đầu kia xuống nữa mà thôi.
Thanh Điểu chán nản nằm ở ven đường, giãy giụa muốn đứng dậy cầm lấy Sát Na thương ở xa xa, nhưng cho dù phun ra một ngụm máu đen nhánh thì vân không đứng dậy nổi. Nàng hận người cha đã giết mẹ mình kia, cho nên nàng hận cả cây danh thương vẫn tôn kho trong Thính Triều Đình này. Vốn thanh Khoảnh Khắc này, chỉ là dùng để đi giết nam nhân rõ ràng là thương thuật đệ nhất nhưng giờ lại không dùng thương nữa kia. Nhưng trước khi ra khỏi Bắc Lương, Đại Trụ Quốc đã nói là có thể sẽ phải dùng rồi đưa Khoảnh Khắc đến trước mặt nàng, nàng lúc ấy cũng không chút do dự nhận lấy. Hôm nay, nàng lại không chút do dự lấy ra. Nàng tinh thông ám sát, cho nên việc chính diện đối địch, kỳ thật vẫn không phải là thế mạnh của nàng, nhưng thân là tử sĩ, là Bính trong Thiên Can tử sĩ, chết như thế nào còn có thể không biết sao? Nàng cũng không chút do dự về việc đi chịu chết.
Cũng giống như Thanh Điểu, tất cả mọi người trên đường đều đã không thể kịp đi cứu thế tử điện hạ.
Cho dù là Lý Thuần Cương đang lăng không lướt tới kia.
Vương Minh Dần đang muốn xuất thủ, thế nhưng lại không nhúc nhích được . Hắn chậm chạp cúi đầu xuống.
Thấy toàn bộ lông ngực mình đã bị một cánh tay xuyên thủng từ phía sau lưng.
Đó là một cánh tay trắng nõn, không tráng kiện.
Đây là một chiêu thủ đao âm hiểm đến kinh thế hãi tục.
Chắc hẳn rằng trên đời này cũng không có vụ ám sát nào có thể chấn động giang hồ hơn nữa.
Từ Phượng Niên cầm đao đứng đó, mặt không chút biểu tình nhưng người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn nhìn thấy một cái đầu thò ra từ phía sau Vương Minh Dần.
Dáng dấp của tên thích khách nhất định sẽ danh chấn thiên hạ kia lại không có chút hung thần ác sát nào, khuôn mặt rất là non nớt thanh tú, hơn nữa lại còn là thiếu nữ.
Nàng cười một tiếng.
Ha ha.