Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Chín Đao

Chương 232: Chín đao Chương 232: Chín đaoChương 232: Chín đao

Chiêu hôm qua vốn là muốn chợp mắt một chút, không nghĩ tới vừa ngủ liền ngủ mười mấy giờ... *

(* Đây là tác giả than thở mà thôi, độc giả không cần chú ý đến :)) )

Sau khi thiếu nữ kia cười ha hả xong, lão Kiếm Thần cũng đã lướt tới, nàng rút ra thủ đao đang xuyên thủng thân thể Vương Minh Dần ra, thân ảnh nhỏ nhắn gầy gò nhảy về phía sau, hai chân dính vào một gốc cây hòe già chỉ còn nửa đoạn, rồi lại nhoáng một cái nữa, nàng nhẹ nhàng đến rồi lại nhẹ nhàng biến mất tựa như là sao băng, cho dù là lão gia hỏa đã trải qua tang thương như Lý Thuần Cương cũng phải trừng to mắt. Cũng không thể nói cô gái kia có võ lực hoàn toàn xứng đáng vượt qua Vương Minh Dần đứng thứ mười một trong thiên hạ được, Vương Minh Dần cứng rắn chống lại Lưỡng Tụ Thanh Xà dài đến trăm trượng, rồi còn bị Sát Na thương đập trúng ngực, hơn nữa tất cả lực chú ý đều tập trung vào trên người Từ Phượng Niên, lúc này mới có khả năng bị một kích đắc thủ. Thiếu nữ kia cũng phải tính toán hết thảy thiên thời địa lợi nhân hoà đến cực kỳ tinh chuẩn thì cuối cùng mới tung một thủ đao thành công đánh gục Vương Minh Dần khiến cho hắn chết không thể nhắm mắt được. Đợi đến khi Lý Thuần Cương chạy tới, lại không chút lưu luyến lui đi, rất có khí độ của siêu thích khách nhất lưu của Tuệ Tinh Tập Nguyệt Phi Ưng Kích Điện.

Từ Phượng Niên thế mà lại không chú ý đến những này, hắn chỉ yên lặng đi đến bên Thanh Điểu giờ mặt đang trắng như tuyết, ngồi xuống đất ôm nàng vào trong ngực, đưa tay lau đi những vệt máu đen thấy mà giật mình trên khóe miệng nàng, Lý Thuần Cương ném thanh kiếm trong tay đi, sau khi vẽ ra một quỹ tích nửa vòng tròn ưu mỹ trên không trung thì nó trùng hợp cắm vào vỏ kiếm đang cắm ở trên mặt đất trước cỗ xe ngựa, lão đầu nhi nắm thật chặt cái áo lông da dê rồi lướt đến trước mặt thế tử điện hạ. Vị công tử ca lớn nhất Bắc Lương này, gặp nguy mà không loạn, đối mặt với việc phù tướng hồng giáp năng phá đất mà lên vẫn tung được một mạch mười chín chiêu, vê sau khi đối mặt với kẻ muốn lấy đầu mình - Vương Minh Dần mà vẫn chưa từng lùi lại bước nửa bước như cũ, nhưng lúc này, vậy mà mờ mịt thất thố, chỉ có si ngốc nhìn vị tỳ nữ giờ khí tức đang như tờ giấy mỏng nằm trong ngực, lão kiếm thần lặng lẽ thở dài, ngôi xổm xuống, dùng hai ngón ấn lên cánh tay của nữ tỳ áo xanh, nhíu mày hỏi: "Nữ oa oa giết Vương Minh Dần kia là tử sĩ nhà ngươi?"

Từ Phượng Niên hỏi một đẳng trả lời một nẻo: "Có thể cứu không?"

Thần sắc Lý Thuần Cương trở lên ngưng trọng, dùng một ngón tay gõ vào mi tâm Thanh Điểu, nàng vẫn bất tỉnh mê man, Lão Kiếm Thần chậm rãi nói: "Cái này phải xem mệnh, trước tiên để lão phu khoá khí huyết nghịch lưu của nàng đã, thế nhưng cũng chỉ có thể giữ nàng lại trên hoàng tuyền lộ mà thôi, còn vê phần nàng có thể trở về dương gian hay không thì trời mới biết. Ngay cả Thương Tiên Vương Tú lúc bốn mươi tuổi khí huyết thịnh thời nhất, cũng không dám sử dụng Sát na thương trong Bá Vương Tá Giáp như thế, cô nương này quả nhiên là vì ngươi mà không tiếc tánh mạng. Trước tiên ngươi cứ ôm nàng về thùng xe, để lão phu xem có thể quán chú kiếm cương để kéo dài tục mệnh của nàng hay không đã, trong khoảng thời gian một nén nhang này, không được cho người nào quấy rầy, nếu không thì Tê Huyền Tránh tái thế cũng không cứu được nàng."

Từ Phượng Niên buồn bã cười một tiếng

Thư Tu quần áo rách nát đến mức gần như không che được thân thể hốt hoảng tới, nàng tựa hồ đã giết đến đỏ mắt ở trong đám cỏ lau, quỳ xuống đất run giọng nói: "Điện hạ, kiếm trận của Ngụy chân nhân phá được mộc giáp, nhưng Lữ Tiền Đường đã bị thi thể trong hỏa giáp nổ tung làm lục phủ ngũ tạng vỡ nát, sắp chết."

Từ Phượng Niên chỉ là thanh đạm a lên một tiếng rồi ôm lấy Thanh Điểu đi về phía xe ngựa, khuôn mặt Thư Tu trở lên thê lương, tỏ vẻ thỏ chết hồ bi, trong ba gã tùy tùng được Đại Trụ quốc khâm điểm cho đi hộ giá, Lữ Tiền Đường không thể nghi ngờ là người được thế tử điện hạ coi trọng nhất, lúc này người như đèn dầu trước gió sắp chết đến nơi, thế mà lại không có bất kỳ lời an ủi nào, Thư Tu tự nhận bản thân đã là tương đối cay nghiệt, nhưng nếu so với vị nam tử trẻ tuổi tương lai có hi vọng thừa kế chức vị Tân Bắc Lương vương kia, thì chính là ứng với cách nói của "tiểu vu gặp đại vu" ở vùng Nam Cương. Trong lúc nhất thời hầu như là nàng đã có thể nhân cơ hội này mà trốn thoát đi giống như ý niệm trong đầu, chỉ là nghĩ đến thủ đoạn thiết huyết của Đại Trụ quốc, Thư Hổ lại buồn bã cười cười, trốn sao? Trời đất bao la, có thể chạy ra khỏi ngũ chỉ sơn của Nhân Đồ sao? Sinh ra trong nhà đế vương thì tính là bất hạnh nỗi gì, làm nô bộc có mệnh ti tiện không bằng chó cho nhà vương hầu mới là đáng thương. Lúc Lữ Tiên Đường còn sống, Thư Tu vẫn luôn tranh cái danh đầu, tranh cả địa vị với người kiếm sĩ Đông Việt kia, trong ba người là người mong sao có thể trổ hết tài năng chỉ nhằm mục đích có thể lọt vào mắt xanh của thế tử, lúc này tâm lại có chút như là tro tàn, yên lặng trở về bụi lau sậy, nhìn Lữ Tiền Đường lần cuối cùng.

Khương Nê và Ngư Ấu Vi ra khỏi thùng xe, lão Kiếm Thần xách kiếm lên rồi dùng kiếm cương cứu người, Lý Thuần Cương thấy Từ Phượng Niên đang ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở một bên, căm tức nói: "Ở chỗ này trừng mắt làm chỉ, đi ra ngoài! Đường đường là thế tử điện hạ, màn đại chiến mới kết thúc liền trốn ở chỗ này thì còn ra thể thống gì nữa."

Sau khi Từ Phượng Niên xuống xe liền nhìn chung quanh một vòng, quan đạo sớm đã là khe rãnh ngang dọc, rách nát không chịu nổi. Một trận tử chiến, Đại Kích Ninh Nga My và giáo úy Viên Mãnh đều bị thương nặng, khinh ky chết tám người, bị thương mười sáu người. Lão đạo Ngụy thúc Dương từ trong bãi lau sậy đi ra, nhìn thấy Từ Phượng Niên bình yên vô sự thì như trút được gánh nặng. Từ Phượng Niên tới gần chiến trường, rút cây Bặc Tự Thiết Kích đã đóng đinh một khinh ky trên mặt đất ra, cởi áo khoác ra đắp lên người tử tốt kia rồi trả lại đại kích cho Ninh Nga My, nhẹ giọng nói: "Ninh tướng quân, ngươi cùng Viên giáo úy phụ trách thanh lý chiến trường, ta đi một chuyến đến bãi lau sậy trước."

Ninh Nga My một cánh tay bị Vương Minh Dần chấn gấy nặng nề gật đầu, liếc mắt nhìn lông ngực của người đồng đội được thế tử điện hạ dùng áo choàng che đi, ánh mắt nhu hòa đi vài phần.

Từ Phượng Niên cùng Ngụy Thúc Dương đi vào bãi lau sậy, toàn thân Lữ Tiền Đường giờ đều là máu, ngồi ở bên bờ gần nước, Thư Hổ dung nhan lạnh lẽo đứng ở bên cạnh đang suy nghĩ đến xuất thần, Dương Thanh Phong đứng ở cách đó không xa, đưa tay bẻ gãy từng cây lau sậy đang theo gió lay động. Từ Phượng Niên xách một bâu rượu đến, ngồi đối diện với Lữ Tiền Đường đang đặt Xích Hà Kiếm ngang trên hai đầu gối, im lặng không lên tiếng.

Vị kiếm sĩ làm ưng khuyển cho vương phủ ở Bắc Lương này, khí độ hào hùng hành tẩu giang hồ của năm đó giờ cũng bị mài mòn đi nhiều, nhưng lâm vào sinh tử vẫn cho ra một cỗ hào khí, không hề phục tùng với thế tử điện hạ chút nào, sau khi ho khan chảy cả máu vẫn cười to nói: "Điện hạ, xin hỏi rượu này là rượu tiễn đưa sao?”

Từ Phượng Niên nâng bầu rượu lên, hỏi: "Có thể uống không?"

Khí huyết của Lữ Tiền Đường đã khôi phục vài phần, đã đến đoạn hồi quang phản chiếu, hai cánh tay tráng kiện mềm nhũn khoác lên thân kiếm, tự cười nhạo nói: 'Không thể uống cũng phải uống, nếu không thì chẳng phải là chết uổng sao? Đáng tiếc hai tay ta đã phế, sợ là cầm không được bầu rượu, làm phiền điện hạ một phen rồi."

Từ Phượng Niên đưa tay rót rượu cho Lữ Tiền Đường, Ngụy thúc Dương tu đạo cả đời có thể nói là vô khiên vô quải khi nhìn thấy tình cảnh này cũng phải than thở một tiếng. Nhất là Thư Tu lấy việc chơi đùa nhân sinh làm niềm vui, mặc kệ vô tâm vô phế đến như thế nào thì hốc mắt vẫn ướt át, nàng ngồi xa thêm vài phần, quay lưng lại. Từ Phượng Niên thu tay, câm bầu rượu, nhẹ giọng hỏi: "Có nguyện vọng gì không?"

Lữ Tiền Đường thoải mái cười nói: "Không có, một giới võ phu như ta sớm đã là nước mất nhà tan, chỉ còn lại có trong tay một thanh kiếm mà thôi. Nếu thật muốn nói, thì lại hi vọng điện hạ có thể đem tro cốt Lữ Tiền Đường rải vào trong sông Quảng Lăng, quan triều luyện kiếm mười năm, cái nhất tuyến triều vào vào mười lăm tháng tám hàng năm kia có phong cảnh vô cùng đẹp, nếu điện hạ đi Quảng Lăng, thì nên đi xem cảnh đó thì mới không uổng cuộc đời này."

Từ Phượng Niên cười nói: “Được " Lữ Tiền Đường phun ra một ngụm máu loãng, đột nhiên cười mắng: "Thế tử điện hạ chó mát"

Từ Phượng Niên cười một tiếng rồi thôi

Lữ Tiền Đường cười to rồi nôn ra bãi máu lớn, nói đứt quãng: "Lời này lão tử đã sớm muốn nói rồi, dựa vào cái gì một tên mao đầu tiểu tử như ngươi muốn ta bán mạng cho? Không phải ỷ vào có phụ thân là nhân đồ sao, có gì ghê gớm chứ! Nếu ngươi có bản lãnh thì đi đánh thiên hạ đi, thế mới có thể làm cho lão tử tâm phục khẩu phục "

Thư Tu ngạc nhiên xoay người, sợ thế tử điện hạ dưới cơn nóng giận làm ra hoạt động quá khích gì đó, bất quá nhìn qua Từ Phượng Niên tựa hồ cũng không ngại, chỉ ôn lương rót rượu thêm lần nữa cho Lữ Tiền Đường không biết giữ mồm giữ miệng kia. Lữ Tiên Đường nuốt cả rượu lẫn máu xuống, nhìn ra xa, ước chừng là tinh khí thân hầu như đã không còn nữa, nhẹ giọng nói: "Đoạn đường này đi tới đây thôi, hai kiếm của lão Kiếm Thần trong tiểu đạo quán dưới mưa, ngựa đạp Thanh Dương cung, trên sông lại nhìn thấy một kiếm Đoạn Giang của Kiếm Tiên, chết cũng không tính là quá oan uổng. Trận chiến ở bụi lau sậy hôm nay, Lữ Tiền Đường lấy kiếm trong tay phá hỏa giáp, trước khi chết còn phải khiến cho Thế tử điện hạ tự thân rót hai ngụm rượu, vậy là đủ rồi."

Lữ Tiền Đường cúi đầu nhìn cự kiếm, nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Chỉ là Xích Hà kiếm này, còn chưa sờ đủ nha."

Lúc này khí cơ của đại kiếm Lữ Tiên Đường có gương mặt bình hòa cũng đã tuyệt.

Từ Phượng Niên đặt bầu rượu lên Xích Hà kiếm, đứng dậy bình tĩnh nói: "Dương Thanh Phong, sau khi hỏa táng Lữ Tiền Đường, để tro cốt vào trong đây."

Dương Thanh Phong dừng động tác bẻ gãy lau sậy lại, cúi đầu cung kính nói: "Được."

Chẳng biết vì sao, Tĩnh An vương phi Bùi Nam Oánh cũng không dừng lại ở trên quan đạo mà lại chạy chậm theo Từ Phượng Niên tới bãi lau sậy, nàng tận mắt nhìn thấy một màn như vậy, cắn chặt môi, vẻ mặt phức tạp.

Khi Từ Phượng Niên và Ngụy thúc Dương trở về, đang muốn mở miệng hỏi một ít chỉ tiết, thì khí cơ trong cơ thể đột nhiên ngưng tụ, vừa muốn rút Tú Đông Đao ra thì đã bị một kích đâm trúng ngực, cả người như diều đứt dây rơi xa xa vào trong nước, Ngụy thúc Dương căn bản là không kịp ra tay chặn lại một đâm kia. Bùi Nam Oánh thì chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, không thể nói là may mắn hay là mất mát, là một thế tử Bắc Lương cũng không phải cứ như vậy mà chết chứ?

Nàng giờ đã thấy rõ dung mạo thích khách kia, chính là kẻ đầu sỏ có tướng mạo thanh tú tựa như thiếu nữ nhà bên đã chính tay đâm chết vị hán tử nông dân không coi một trăm kiêu ky ra gì kia. Sau khi một kích đắc thủ, nàng vẫn chưa thối lui, mà lại đứng tại chỗ nhăn mũi, bộ dáng tựa hồ rất không hài lòng. Thư Hổ cùng Dương Thanh Phong ngăn cản địch, Ngụy Thúc Dương cứu người, vội vàng làm một đoàn. Bùi vương phi sau khi phục hồi tỉnh thần suy nghĩ thiếu nữ không thể tướng mạo này chẳng lẽ không phải là tử sĩ Bắc Lương sao? Hơn nữa nàng tới đây để ám sát thế tử điện hạ ư? Vậy vì sao nàng phải giết chết hán tử nông dân dũng mãnh vô song kia?

Mặt hồ chưa kịp yên tĩnh, thì gợn sóng lại nổi lên, Từ Phượng Niên vừa rơi vào trong nước giờ đã cầm song đao trong tay mà ra, giúp cho trái tim đang treo lơ lửng của Ngụy Thúc Dương buông lỏng phân nửa. Theo lẽ thường mà nói, với thích khách cực kỳ hung hãn khủng bố kia, thì chỉ sợ ngay cả hắn cũng ngăn không nổi, chớ nói chỉ là điện hạ. Từ Phượng Niên ngậm chặt hàm răng, nhưng cũng không ngăn được máu tươi trào ra. Hắn nhìn thẳng vị thích khách xuất thủ biến hóa kỳ lạ kia, mở miệng trầm giọng hỏi: 'Nếu muốn giết ta, vì sao trên quan đạo lại ngăn cản Vương Minh Dần?”

Thiếu nữ cười "a" một tiếng, thân ảnh quỷ mị xông về phía trước, khoảng cách giữa Thư Tu, Dương Thanh Phong, Ngụy thúc Dương lại bị liên tiếp giãn ra, ba người kia cũng khó có thể sát vai mà qua, hai ngón tay chia nhau điểm trúng vào Tú Đông Xuân Lôi trong tay Từ Phượng Niên, sau đó tung một cước đạp lên ngực hắn, đạp thế tử điện hạ rơi vào trong nước lần nữa. Đám người Ngụy thúc Dương có thể thấy rõ ràng thế tử điện hạ bị một cước đạp vào ngực phun ra một ngụm máu nồng đậm. Ngụy thúc Dương vừa định ra tay thì trong bãi lau sậy lại có một con mèo lớn cổ quái đen trắng đan xen chui ra, hai chưởng của Thư Tu vỗ ở lên đầu con mèo, thế nhưng chẳng những không ngăn trở được thế tới hung hăng mà lại bị nó tát cho một cái bay ra ngoài, Dương Thanh Phong cũng bị nó đánh trúng một chưởng. Mấy người bọn họ liều chết đánh một trận với phù tướng hồng giáp, cũng gần như là nỏ mạnh hết đà, nhưng giờ lại bị một con súc sinh thoải mái đánh lui như vậy thì thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Ngụy thúc Dương lo lắng đến sống chết của thế tử điện hạ, gâm lên một tiếng: "Nghiệt súc!"

Thiếu nữ mặt không chút thay đổi ha hả cười, cùng sủng vật một trước một sau giáp công Cửu Đấu Mê lão đạo, một tay đao chém trúng vào cổ Ngụy thúc Dương, trực tiếp đập lão đạo sĩ xuống bùn đất. Sau đó nàng không thèm để ý tới việc Thư Tu cùng Dương Thanh Phong đang vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì việc đứng thẳng mà chỉ là nhìn về phía mặt nước gợn sóng kia.

Từ Phượng Niên lần thứ ba từ trong nước đi ra

Thiếu nữ thích khách mang theo một con mèo lớn làm sủng vật cuối cùng mở miệng nói chuyện: "Thứ nhất, bởi vì ngươi có Kỳ Lân T¡ Giáp hộ thể nên có thể không chết. Nhưng bảo giáp vừa nãy đã bị ta đạp rách, vốn dĩ là ngươi phải chết rồi."

Từ Phượng Niên mặt không còn chút máu, hồng ấn trên mi tâm từ tím nhạt thành tím đậm, híp mắt không lên tiếng.

Thiếu nữ a một tiếng, chợt nói: "Xem ra ngươi thật sự chiếm được Đại Hoàng Đình của Vương Trọng Lâu rồi, không sao, ta cũng không tin ngươi có thể thật không chết, ngươi cách cảnh giới Cửu Trọng Lâu còn xa lắm"

Từ Phượng Niên cắn răng hỏi: "Ha ha cô nương, ta có thù oán với ngươi sao?”

"Không thù. Bất quá có người ra giá một ngàn lượng hoàng kim muốn mua mạng của ngươi, ta buôn bán luôn luôn rất quy củ, nếu thu tiền thì phải tự tay lấy mạng. Hơn nữa, nếu ngươi bị Vương Minh Dần giết, ta còn phải trả lại năm trăm lượng hoàng kim”"

Nếu nàng có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng cao thủ tuyệt thế như Vương Minh Dần, tất nhiên cũng có thể trong lúc nói chuyện bay tới vỗ một chưởng vào huyệt thái đương của Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên đáng thương bị đập vào đầu bay nghiêng cả người ra ngoài, lăn ngã một mảng cỏ lau lớn.

Từ Phượng Niên đã thất khiếu chảy máu, nhưng vẫn lấy đao chống đất, đứng lên.

"A, mạng của ngươi quả nhiên đáng giá một ngàn lượng hoàng kim. Ta buôn bán, từ trước đến nay đều lấy một nửa tiền cọc trước, ra tay hay không ra tay phải xem tâm tình của ta, tâm tình tốt thì khi lấy được một nửa tiên đặt cọc còn lại thì liền bắt đầu giết người, tâm tình không tốt thì liền giết người trả tiên đặt cọc cho ta, cho nên những năm ta xuất đạo này, cũng không có mấy khoản làm ăn, vị ở thành Tương Phiền kia, lá gan cũng không nhỏ. Nếu tâm tình của ta tốt, thì sẽ đáp ứng hắn giết ngươi sau đó lại đi giết một nữ nhân tên là Bùi Nam Oánh. Có phải nàng kia không?”

Nàng mặc kệ nói cái gì thì khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ thanh tú và duyên dáng, chỉ là lúc cười ha hả thì lại cứng nhắc vô cùng. Nàng nói xong thì cũng xông lên đánh cho Từ Phượng Niên một đòn nữa, nàng chưa nói qua tên bất kỳ chiêu thức nào, cũng không dây dưa dài dòng, cho tới bây giờ đều là tung một chiêu thấy ngay hiệu quả.

Sắc mặt Tĩnh An vương phi trở lên buồn bã.

Thiếu nữ chậm rãi đi về phía trước, đi về phía Thế tử điện hạ đang quỳ một gối, nhẹ giọng nói: "Từ Phượng Niên, ngươi đang âm thầm đợi tử sĩ của Bắc Lương vương phủ sao? Nói cho ngươi biết, không có đâu."

Mu bàn tay Từ Phượng Niên lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng cười nói: "Không chờ. Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình." Sau khi đứng lên, tay phải Từ Phượng Niên cầm lấy Tú Đông Đao.

Tay trái kéo Xuân Lôi về phía sau lưng.

Tư thế cổ quái tuyệt luân

Thiếu nữ lần đầu lộ ra biểu tình ngưng trọng.

Nhất kiếm

Một kiếm tẩu Long Xà

Nhị kiếm

Song kiếm giao hô vọng.

Tam kiếm

Kiếm khí trên kiếm nặng ba cân.

Mãi đến tận bát kiếm

Cửu kiếm, một kiếm sáu ngàn dặm

Thế gian còn có ai có thể so với Từ Phượng Niên về việc tinh nghiên cửu kiếm của Cửu Lão Hoàng?

Nhất là cửu kiếm kial

Hắn thân lâm hoàn cảnh ắt phải chết, liền lấy song đao nhập kiếm, kiếm ý trong bãi cỏ lau đúng là cực kỳ lãm liệt.

Nhất là Kiếm cửu cuối cùng kia có Đại Hoàng Đình mãnh liệt chống đỡ, càng làm cho song đao mơ hồ sinh ra một cỗ kiếm khí Minh Hoàng.

Thiếu nữ nhẹ nhàng chặn được từ nhất kiếm đến bát kiếm, những kiếm này tuy hình dạng có bảy tám phần tương tự nhưng tinh thần lại chỉ có bốn năm phần.

Duy chỉ có cửu kiếm, về hình dạng thì chỉ có một hai phần nhưng tinh thần lại có đến tám chín phân.

Rốt cục thân hình nàng cũng bị đánh lui lại rồi biến mất.

Lão Kiếm Thần Lý Thuân Cương vội vàng đạp cỏ lau mà đến.

Thấy một kiếm cuối cùng kia, lão kiếm thần đứng trên đỉnh bụi lau sậy phiêu phiêu dục tiên, chậc chậc khen: "Một kiếm đạt được đại đạo, cho dù mọi kỹ xảo của ngươi đều là gà đất chó sành."
Bình Luận (0)
Comment