Chương 233: Giằng co (1)
Chương 233: Giằng co (1)Chương 233: Giằng co (1)
Từ Phượng Niên kinh ngạc đứng ở bờ nước, vẫn bảo trì thế cổ quái tư nâng Tú Đông cầm ngược Xuân Lôi.
Lão Kiếm Thần vẫn chưa lên tiếng, sau khi xác nhận thiếu nữ sát thủ kia thối lui về phía xa mới từ trên ngọn bụi lau sậy bay xuống, võ đạo tu hành, đại đa số người đều tiến hành theo tuần tự, tích luỹ đầy đủ, thậm chí đi ngược dòng nước không tiến tất lùi. Giống như bản thân Lý Thuần Cương, chính là ví dụ, sau khi kiếm đạo đăng sơn gặp phải một loạt khúc chiết, tâm tư bất định, nếu không vượt qua ngưỡng cửa kia, ngược lại ngã vào phàm trần ngày càng xa cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Nhưng có một số thiên tài, lại có thể ở dưới đại cơ duyên tăng mạnh cảnh giới, trăm năm qua trước có Tề Huyền Trinh, sau có Võ Đang mới chưởng giáo cùng nát vụn Đà núi nữ nhân Pháp Vương một bước Thiên Tượng, mấy đóa kỳ lạ này đại thể đều là cầu một cái vô thượng thiên đạo hư vô mờ mịt, bắt lại lập tức thành Long, không bắt được cả đời đều vắng vẻ vô danh, lẽ thường không thể đo lường được, thiên tài hơi kém thì như kiểu Ngô Lục Đỉnh, dùng chiến nuôi chiến, dựng dục cảnh giới, vị thế tử điện hạ trước mắt, thân thể to lớn tương tự Ngô gia kiếm quan, thuộc về phá sau rồi lập, chỉ là trong nháy mắt tấn thăng cảnh giới như phòng tối thắp đèn cầy, ngay khi ánh sáng loé lên, lại nhanh chóng biến mất, không phải lúc nào cũng có thể hiểu được. Còn như sau đó có thể lĩnh ngộ vài phần Huyền ý, còn phải xem tạo hóa cùng thiên phú, ngay cả kinh tài tuyệt diễm như Lý Thuần Cương cũng chạy không thoát khuôn mẫu cũ này, thỉnh thoảng tung ra một kiếm thần tiên thì như thế nào, chính là Lục Địa Thần Tiên sao? Đã từ lâu, theo cách nhìn của lão Kiếm Thần, ngoại trừ Vương Minh Dần không may bị ám sát, thừa ra đương thế chín đại cao thủ hàng đầu ở trên bảng, e rằng chỉ có Vương Tiên Chi vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, Đặng Thái A có lẽ chênh lệch không bao nhiêu với đỉnh phong năm đó lão mới lên Long Hổ sơn, vẫn kém nhân gian tiên nhân một chút, nhìn như một chút, nói không chừng chính là khoảng cách nghìn dặm, võ đạo nhất đường, thật sự là không có phần cuối đáng nói.
Từ Phượng Niên lo lắng thở ra một hơi, huyết chiến khiến tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc vừa qua đi lại không hề mệt mỏi, Đại Hoàng Đình thật là tuyệt không thể tả. Xoay người đi đỡ lấy Ngụy Thúc Dương, lão đạo nhân Cửu Đấu Mễ trông rất hổ thẹn, Thư Tu cùng Dương Thanh Phong bị thương phân công nhau làm việc. Thư Tu theo sát phía sau, Dương Thanh Phong lưu lại xử lý hậu sự của Lữ Tiền Đường. Lão Kiếm Thần đạp cỏ lau dẫn đầu rời đi, tiêu dao tự tại, Bùi Nam Vĩ nhìn đến hoa mắt tinh thân chao đảo, chuyện éo le xảy ra hôm nay hầu như lật đổ cuộc sống an ổn suốt 30 năm của vị Tĩnh An vương phi này, lão đầu mặc áo da dê có kiếm thuật trác tuyệt, trăm trượng thanh xà cực kỳ rộng lớn, kị binh nhẹ doanh chữ phượng đối diện kẻ địch tử chiến không lùi, hai vụ tướng quân càng xung phong đi đầu, lại là thanh y nữ tỳ với một cây Hồng thương xuất thân nhập hóa, liều mạng cứu chủ. Gã nông dân nhìn như kim cương bất bại bị một thiếu nữ cổ quái lấy tay làm đao đâm một kích bị mất mạng, trong đường cái cùng bãi sậy, Bắc Lương thế tử điện hạ hành vi hoang đường thì hai lần hung hãn xuất đao, nào phải hoàn khố ngu ngốc như lời đồn của ngoại giới? Rõ ràng rất am hiểu đánh giết kẻ địch!
Bùi Nam Vĩ đi ở phía sau Từ Phượng Niên, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc biết vì sao Triệu Hành không từ thủ đoạn nào tới giết ngươi."
Thấy Ngụy Thúc Dương thực sự không còn cách nào hành tẩu, Từ Phượng Niên lập tức nhẹ nhàng cõng lão đạo nhân, hắn lạnh lùng nói: "Bùi vương phi, bản thế tử đang suy xét nên xử trí ngươi như thế nào, ta khuyên ngươi bớt nói. Nếu Triệu Hành không màng sinh tử của ngươi, ta không ngại trên mặt đất nhiều thêm một cái đầu, dù sao ngày hôm nay người chết quá nhiều. Triệu Hành nói tiễn cháu nghìn dặm, kết quả làm cho Vương Minh Dần đưa tiễn, cháu trai nếu như tặng một quả đầu người của Tĩnh An Vương phi trở về, tin chắc Tĩnh An vương thúc sẽ rất cảm động."
Bùi Nam Vĩ lập tức câm như hến.
Từ Phượng Niên đột nhiên giọng nói nhu hòa vài phần, cũng không phải Tĩnh An Vương phi có phần đãi ngộ này, mà là nhẹ giọng hỏi một tuỳ tòng có địa vị kém xa Bùi Nam Vĩ vạn dặm: "Thư Tu, nếu như ngươi muốn rời đi, ta sẽ không ngăn ngươi, hơn nữa bên Từ Kiêu... ta thay ngươi giải thích." Thư Tu dường như hoàn toàn không ngờ tới thế tử điện hạ lạnh lùng, vô tình sẽ nói câu rộng lượng, sảng khoái như thế, sững sờ chỉ chốc lát, nhìn bóng lưng mặc áo bào kia dính rất nhiều bụi bậm cùng máu tươi, ôn nhu nói: "Điện hạ, sau này còn sẽ có chiến đấu cửu tử nhất sinh như thế sao?"
Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Không nhất định, nếu như có, hơn phân nửa càng thêm hung hiểm so với hôm nay. Nếu hôm nay ngươi không đi, ta còn sẽ không chút do dự coi ngươi như quân cờ có thể tuỳ tiện vất bỏ."
Thư Tu ừ một tiếng. Gió nhẹ quất vào mặt, truyền đến một mùi cỏ lau nhàn nhạt thơm ngát, Thư Tu yêu cái đẹp đưa ngón tay ra vuốt những làn tóc bay tán loạn trên trán, cùng thế tử điện hạ cùng nhau ngắm bâu trời, cười nói: "Không đi, có thể có chỗ lợi khác không? Điện hạ cũng biết, Thư Tu chính là loại người thích đầu cơ."
Từ Phượng Niên bất ngờ dừng bước lại, quay đầu cười nói: "Sớm biết ngươi mơ ước thân thể của bản thế tử đã lâu, nhưng chuyện này, thật không có thể đáp ứng nha."