Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 24 - Chương 24: Yên Chỉ Thám Hoa

Chương 24: Yên chỉ thám hoa Chương 24: Yên chỉ thám hoaChương 24: Yên chỉ thám hoa

Bình thường sau khi tâm hoa vấn liễu chán chê hắn sẽ cảm thấy buồn tẻ, cứ nửa tuần Từ Phượng Niên sẽ đi Thính Triều Đình lĩnh giáo học vấn từ sư phụ Lý Nghĩa Sơn, hoặc đi lầu hai sưu tâm một hai bản bí điển Mật Giáo hoan hỷ pháp môn trở về tự học thành tài. Nhưng sau khi Bạch Hồ Nhi Kiểm vào ở, Từ Phượng Niên sẽ không đi quấy rây người này bế quan.

Trên dưới Vương phủ giăng đèn kết hoa, vui mừng huy hoàng, Đại hồng đăng thôi cũng treo không dưới sáu trăm cái.

Cho nên Từ Phượng Niên vẫn bất bình thay dùm đám thích khách, cho dù khinh công có giỏi đến đâu chạy vào Vương Phủ, có thể tìm được Từ Kiêu cũng thật không dễ, vòng vèo uốn lượn, vị hảo hán nào kém kiên trì chắc nhịn cũng nhịn không được giậm chân chửi đổng.

Tháng giêng, khách mang theo lễ vật quý trọng nối liền không dứt, nhưng quyền quý hào quý có tư cách dâng lễ vật trước mặt Đại Trụ Quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn phân nửa cũng không quá quản gia, sau đó lại có hơn phân nửa bị đại quản gia Thẩm Thuần ngăn lại.

Còn lại là quan lớn hoặc là thế giao cấp bậc như phụ thân của Lý Hàn Lâm, Nghiêm Trì Tập, những con cáo già này tới đây đều chuẩn bị hai phần lễ, hiển nhiên am hiểu sâu sắc quy củ của Bắc Lương Vương phủ, trừ phi quân quốc đại sự, còn lại đều làm theo lời của Thế tử điện hạ.

Từ Phượng Niên đương nhiên ai đến cũng không từ chối, thúc thúc bá bá kêu rất ngọt, rất rành đạo lí đối nhân xử thế.

Tết Nguyên Tiêu.

Từ Phượng Niên mang theo một đám gia nô ác khuyển đi ngõ Khoa Giáp nổi danh Lăng Châu ngắm hoa đăng nhiều màu, Nguyên Tiêu xưa nay là thời điểm ngắm trăng thưởng giai nhân tốt nhất.

Lưu vong ba năm, Từ thế tử có thêm không ít kiến thức, không chỉ có các câu chửi địa phương cũng nắm giữ không ít, còn nghe được rất nhiều lời lẽ chí lý, ví dụ như "Chỗ nào có mỹ nhân, chỗ đó có giang hồ", cực kỳ tán thành sâu sắc.

Vì các cô nương, số lần Từ Phượng Niên dùng cả hai chân lẫn hai tay đánh người đếm không xuể, còn phải cộng thêm mấy thằng nhóc Lý Hàn Khổng Võ Si mới miễn cưỡng đủ số, bao năm qua bại tướng dưới tay gặp xui xẻo, có thể góp thành vài binh nghiệp.

Mấy năm gần đây Hồng Tước lâu tại ngõ Khoa Giáp xuất hiện vị hoa khôi mới nổi nên đã lấn át Tử Kim Lâu, cho nên Từ Phượng Niên mang theo Ngư Ấu Vi, nói muốn dẫn nàng đi phá quán.

Ngõ Khoa Giáp đông nghịt, ở những chỗ này, có những tên lưu manh chuyên thừa cơ sàm sỡ, đưa tay bóp vú, vỗ mông, thủ pháp chuyên nghiệp, càng có người to gan mật lớn, vừa la hét "Chen gì chen, vội vã về nhà đầu thai sao" vừa đẩy về phía trước, còn nẩy háng vào mông của mấy tiểu nương tử phía trước, gặp hên thì còn có thể gặp được mấy ả đàn bà lẳng lơ đang thèm ku, không chừng còn có thể tìm chỗ nào đó mà ứ hự cho đã, nhân sinh thật đa dạng.

Từ Phượng Niên khi còn bé không ít lần cùng Lý Hàn Lâm làm loại chuyện bỉ ổi này, chẳng qua lúc ấy các tỷ tỷ xoay người nhìn lại thì đấy là một thiếu niên tuấn tú, nên không tính toán.

Từ Phượng Niên mặc kệ đi tới chỗ nào, mọi người lập tức tự động nhường ra một con đường, không ai ăn gan hùm mật gấu dám sàm sỡ Ngư hoa khôi.

Từ Phượng Niên không có hứng thú giải đố đèn, nhưng cặp tình lữ trước mặt lại khơi gợi sự hứng thú của hắn.

Chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ phú quý, một thân đỏ thẫm sọc vàng óng ánh, tay áo viền bạc xanh biếc, thắt lưng đeo đai lưng dương chi mỹ ngọc, nhưng lại không có bội kiếm, nữ tử tư thái uyển chuyển, bóng lưng thướt tha, phong tình lả lơi.

Nàng nói không nhiều, đều là nam tử nói chuyện: "Phàn muội muội, các nữ tử đều là cơ thể làm từ nước, còn nam tử thì cốt nhục làm từ đất, cho nên ta gặp nữ tử liền nhẹ nhàng uyển chuyển, thấy nam tử dơ thối kinh người! Phàn muội muội, khi nào muội mới đồng ý cho ta hôn muội đây?"

Từ Phượng Niên vừa nghe liền giận, thằng ranh nói nhảm, lập tức bước nhanh tới, đá vào mông của vị công tử kia, là một tên thân thể yếu đuối, lập tức ngã nhào tới trước.

Từ Phượng Niên kế đó đạp tới tấp, vị thiếu gia kia không kịp kêu la, đã bị Từ Phượng Niên giãm ngay mỏ, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ nhất thời vừa dính máu lại còn lẫn bụi đất, Từ Phượng Niên giẫm liên tục, cười hắc hắc nói: "Không phải là cảm thấy bùn đất bẩn không thể tả sao, ngươi không giống bùn đất sao? Sao người không đi treo cổ đi? Mẹ nó muốn hôn mĩ nhân, ăn cứt có muốn hay không? !"

E sợ cho thiên hạ bất loạn, mấy tên gia nô hò reo khen ngợi, nịnh bợ Thế tử Điện Hạ còn mạnh hơn cả thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Phàn muội muội trong miệng của công tử ca đẹp trai thất kinh, trừng to đôi mắt sáng biết nói chuyện, đang ôm ngực, điềm đạm đáng yêu.

Từ Phượng Niên giẫm mệt mỏi, kế tiếp làm lại chính là thả ra lũ ác nô ác khuyển, chỉ thị nói: 'Quẳng người này vào hố phân”"

Hai ác nô chuyện làm chuyện xấu cười gẳn đi tới, một người kéo một chân, lôi công tử trẻ tuổi một khắc trước còn phong nhã thoát tục từ ngõ Khoa Giáp.

Phàn muội muội nước mắt rưng rưng, sợ hãi nói: "Lâm ca ca là Thám Hoa năm ngoái."

Thám Hoa Lang?

Từ Phượng Niên đối xử với tiểu nương tử ốm yếu như một gốc u lan khác một trời một vực, ôn nhu cười nói: "Phàn muội muội, Trạng Nguyên Lang mới tốt, bằng không thật không xứng với Tuyệt Mệnh Liên Hoàn Thập Bát Cước vang danh giang hồ của bổn công tử."

Cô nương kia có vẻ sợ hãi, đang thở nặng dọc, sắc mặt tái nhợt.

Từ Phượng Niên vốn muốn hỏi tiểu thư là người phương nào, xem tình hình không chừng đã hù dọa hảo cô nương, chỉ khuyên bảo: "Phàn muội muội, chờ sau khi Lâm thám hoa bò ra khỏi hố phân, sau đó, nói cho hắn biết đừng đánh son nữa, cẩn thận bị Phượng Châu Lý Hàn Lâm Lý đại công tử cho là đồng tính thì nát mông đó ", sau đó mang theo Ngư Ấu Vi dở khóc dở cười cùng đám ác nô dương dương đắc ý nghênh ngang bỏ đi. ...... Hồng Tước lâu vừa nghe nói Thế tử Điện Hạ đại giá quang lâm nơm nớp lo sợ, như chuột nhìn thấy mèo, Từ Phượng Niên chưa đi đến lâu, nhưng mà đã để cho đám ác nô sớm chuẩn bị giấy niêm phong của quan phủ, chạy tới dán trên cửa chính.

Tú bà của Hồng Tước Lâu được xưng "nha bà" số một Lăng Châu khóc như chó nhà có đi tới trước mặt của Từ Phượng Niên, gạt lệ thương tâm hỏi: "Thế tử điện Hạ, sao vậy thưa ngài, Hồng Tước nếu có chiêu đãi không chu toàn, điện hạ đá ta mấy đá là được. Điện hạ tha cho, Hồng Tước lập tức đi kêu mấy hoa khôi tới cùng hầu điện hạ."

Từ Phượng Niên nghiêm mặt cười lạnh nói: "Ta nghe nói, ba năm trước đây ta mới rời Lăng Châu mười mấy dặm, Hồng Tước lâu đêm đó trắng trợn ăn mừng đến hừng đông, nghe nói bên bờ nam sông Hoài Hà toàn là mùi hương thơm ngát, chắc phải uống một trăm vò rượu ngon? Kiếm được mười vạn lượng bạc trắng không?"

Tú bà vẻ mặt cầu xin giải thích: "Điện hạ minh giám, Hồng Tước chỉ buôn bán nhỏ, nào dám từ chối khách."

Từ Phượng Niên bị chọc cười, nói lời thấm thía: "Ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, bản thế tử lý giải, nhưng trách thì vẫn phải trách. Ngươi yên tâm, gặp rủi ro tuyệt không chỉ Hồng Tước lâu nhà ngươi, những nơi từng uống rượu ăn mừng vào ba năm trước đều phải xử hết. Hồng Tước Nhược muốn mở cửa, trước tiên phải đuổi Liễu Tước Nhi từng châm biếm Ngư Ấu Vi ra khỏi Lăng Châu, đợi thêm nửa năm một năm, thế tử hết giận, các ngươi có thể làm ăn."

Tú bà từ Giang Nam đạo có thủ đoạn nuôi ngựa gầy phát tài còn muốn cầu xin, Thế tử điện hạ đã rốt ruột xoay người rời đi, chỉ quay đầu cười nhìn về phía Ngư hoa khôi nổi bật bên cạnh: "Hết giận chưa?"

Ngư hoa khôi học tiên bối Lý Viên Viên, đều rời khỏi thanh lâu vào thời kỳ xinh đẹp nhất, khuôn mặt trứng ngỗng phúng phính ôm Võ Mị Nương chỉ một mùa đông mà nặng lên năm sáu cân, không nói gì.

Đi dọc bên bờ sông Hoài, Thế tử điện Hạ lặng lẽ hỏi: "Ấu Vi, vừa rồi ta vốn định dùng một người làm quan cả họ được nhờ để hình dung hành vi của đám khốn ở Hồng Tước lâu, thích hợp không?”

Mặt của Ngư ấu Vi hiện lên sự thay đổi rất nhỏ, giọng nói lại hết sức bình tĩnh: "Không thích hợp."

Từ Phượng Niên tự đắc nói: "Thật là may."

Cầu Thập Tam Khổng Sư Tử ở Lăng Châu gần như là đại danh từ nhất ở ngõ Khoa Giáp.

Cây cầu này có ba điểm độc đáo, đầu tiên là cầu sư tử, bên lan can ngắm cảnh điêu khắc bách thú thiên cầm, duy chỉ có không có sư tử. Thứ hai thân cầu dùng đá cẩm thạch, cho nên luôn có người muốn dùng búa sắt gõ chút bột ngọc đi bán lấy tiền. Thứ ba là là truyên thuyết về một vị Tiên Nhân đã cưỡi rồng phi thăng trên cầu.

Từ Phượng Niên nhìn Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương hơi mệt, bèn ôm lấy vào trong ngực, con mèo trắng mập mạp cũng không muốn làm nũng chủ của chủ mình, ngay cả biểu tình lãnh đạm cũng giống Ngư Ấu Vi.

Từ Phượng Niên cầm một xâu hồ lô cũng không để ý, cắn một cái, hắn đột nhiên hỏi: "Nàng nói thiếu gia thích đánh phấn kia không biết bơi lội thì phải làm sao giờ? Một thân toàn cứt, ra hố phần rồi làm sao về nhà?”

Ngư Ấu Vi không muốn trả lời vấn đề này, nhất là trong tay nàng vẫn cầm một phần kẹo đường hình phượng.

Từ Phượng Niên nghĩ sai.

Vị công tử ca kia có biết bơi hay không thực ra cũng không quan trọng, bởi vì gã sẽ ở im trong hầm cầu, đánh chết cũng không chịu bò ra ngoài, không hy vọng Phàn muội muội như tiên tử trong lòng mình thấy một Lâm Thám Hoa dính đầy phân.

Phàn muội muội đứng cách đó không xa, dịu dàng khuyên bảo, cho hội đèn Nguyên Tiêu kết thúc, mới thuyết phục được Lâm Thám Hoa bò ra khỏi hâm cầu, về phần trở lại như thế nào, lại là một đoạn đường cay đăng xót xa mà suốt đời Thám Hoa Lang khó mà không chua xót.

Tai hoạ khó lường này khiến Lâm công tử vốn định ngày thứ hai sẽ bái phỏng thế các vị trưởng bối thế giao phải hoãn lại nửa tuần.

Đợi đến lúc gã có đủ can đảm ra ngoài gặp người, nhưng lại biết tin vị trưởng bối giữ chức nhất đẳng công trong triều đình có quan hệ họ hàng xa đã ra khỏi thành dò xét biên cương, vì vậy Thám Hoa Lang đành dẫn theo Phàn muội muội đến núi Võ Đang giải sầu.
Bình Luận (0)
Comment