Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 25 - Chương 25: Trong Hồ Có Lão Khôi

Chương 25: Trong hồ có lão khôi Chương 25: Trong hồ có lão khôiChương 25: Trong hồ có lão khôi

Lôi xuân nảy mầm, vạn vật thức tỉnh, con sâu ngủ đông chui lên từ trong lòng đất. Bắc Lương Vương phủ bao phủ trong làn áo bạc trông đẹp vô hạn, Vương phủ xuân về hoa nở cảnh sắc kiều diễm, ngàn cây lê trắng phấn đào, xuân ý dạt dào. Vào lúc giữa trưa, Từ Phượng Niên một mình đi tới bên hồ, chèo thuyền đi tới giữa hồ, cởi áo ngoài, hít sâu một hơi, nhảy vào trong hồ nước xanh biếc.

Đây là hồ nước thông, trong hơn nhiều so với hồ nước thông thường, Từ Phượng Niên nín thở lặn xuống sâu xuống hồ, nhưng vừa cách đáy hồ còn một đoạn, hắn lại lần nữa trồi lên ngụp xuống, cứ lặp đi lặp lại ba bốn lần tiếp theo khi nắm chắc sẽ lặn xuống được đáy hồ, lúc này mới lấy hết hơi lặn xuống đáy hồ đầy bùn dơ, nhưng chỗ đặc biệt của hồ này là nó được dọn bùn định kỳ, ở giữa đáy hồ lại có một viên dạ minh châu cực lớn, rọi sáng đáy hồ như ban ngày. Từ Phượng Niên cố nín thở bơi quanh đáy hồ, cảnh tượng trước mắt hắn đủ để viết ra một bộ tiểu thuyết thân tiên ma quái đủ để bách tính trên phố nghẹn ngào: Một vị "thuỷ khôi" thân cao hơn một trượng ngồi xếp bằng ở trên bùn, mái tóc bạc trắng lượn sóng như rong rêu, chậm rãi phiêu diêu, Thủy Khôi nhắm mắt nhập định khí lực mạnh mẽ, theo ánh sáng phát ra tư viên dạ minh châu, có thể thấy được tay trái và hai chân của Thủy Khôi đều bị 3 đầu xích sắt giam cầm, xiêng xích lớn nối vào ba khối cầu sắt bê-tông nặng đến mấy nghìn cân.

Thế gian còn có kiểu nhà giam không thể tưởng tượng nổi và tàn khốc ghê vậy sao?

Thủy Khôi mở mắt ra, không mang theo bất cứ tình cảm gì, nhìn về phía người sống duy nhất có thể nhìn thấy mười mấy năm qua.

Từ Phượng Niên dùng tay ra hiệu, đại khái ý tứ là đợi lát nữa ta lại ném một miếng thịt xuống.

Quái vật khổng lồ kia há mồm hút một cái, hút một con cá chép một đuôi vào trong miệng, trực tiếp cắn xé, từ trong miệng chảy ra máu của con cá chép, ngoàm ngoạm nhai nuốt mấy con cá chép hồng.

Mặt của Từ Phượng Niên đỏ lên, không kiên trì được bao lâu, do dự một chút, lại làm động tác tay chỉ có hắn và hồ khôi mới có thể hiểu.

Lão khôi trông giống như yêu ma hông phải là người sống, trợn to hai mắt, ánh mắt như dao nhọn, nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, tựa hồ đang hoài nghi phán đoán, năm tháng ngăn cách quá dài, mạch suy nghĩ của lão Khôi có vẻ vô cùng trì độn, Từ Phượng Niên cũng không nhịn nổi nữa, nhanh chóng lao vọt lên, bằng không phải sẽ thành tráng niên mất sớm, xác chết lênh bềnh trên mặt hồ. Bò lên trên thuyền, thực ra nước trong hồ không lạnh, lạnh nhất chính là thời khắc nổi trên mặt nước, Từ Phượng Niên lau lau thân thể một lúc, mặc quần áo, bên trong thuyền có hỏa lò, nên khá ấm áp, Từ Phượng Niên chờ đến khi mặt hồ tĩnh lặng như gương, có chút tiếc nuối, thu lại tâm mắt, liếc nhìn thanh Xuân Lôi đoản đao do Bạch Hồ Nhi Kiểm tặng, đặt ngang trên đầu gối, xoa xoa vỏ đao, thở dài nói: "Xuân Lôi khuê nữ, xem ra ngươi là không có đất dụng võ. Lão quỷ can tâm tình nguyện ở dưới đó làm con rùa rụt cổ, sau này xem ta còn cho hắn thịt ăn hay không."

Lúc còn nhỏ, Từ Phượng Niên đùa nước bị chuột rút, thiếu chút nữa chìm xuống đáy hồ, Lão Khôi ngày qua ngày năm qua năm ở đáy hồ lấy cá sống làm đồ ăn hoàn toàn không nuốt sống Từ Phượng Niên, mà vận dụng thân thông đẩy Thế tử điện hạ lên khỏi đáy hồ, sau đó, Từ Phượng Niên có thói quen ném mấy cục thịt xuống hồ xem như báo ân, lúc không vui cũng sẽ lặn xuống đáy hồ, nhìn lão Khôi ngồi tại đáy hồ, là có thể thấy cuộc sống thực ra rất tốt đẹp, ngay từ đầu còn nghĩ lão Khôi là yêu ma quỷ quái bị trời phạt, sau đó lớn lên mới biết được đó là một con người, cũng cần ăn cơm, nhưng Từ Phượng Niên vẫn nghĩ không thông, ở đáy hồ vài chục năm, làm sao để thở? Sao không ngạt chết? Nội lực của lão ta thâm hậu đến cảnh giới kinh người nào vậy?

Từ Phượng Niên vì thế đặc biệt chạy đến Thính Triều Đình lật giở mấy cuốn cổ tịch võ học có liên quan đến bế tức, chỉ tìm được hai chữ "Thai Tức" tương đối phù hợp ở trong bí điển đạo giáo, nhưng Từ Phượng Niên không xa lạ gì núi Võ Đang, không nghe nói vị cao nhân đương thế trên núi có thể đạt được "Huyền Vũ Định" tuyệt diệu như vậy, Thế tử điện hạ không có mấy hảo cảm đối với đạo sĩ, kho tàng kinh điển đạo giáo có cái loại từ diễn tả gọi là "Nếu muốn trường sinh, thần khí tướng chú" "Mạch trụ khí đình thai thủy kết" chỉ là cố mượn lời Tiên Nhân để lừa gạt thiên hạ, sư phụ Lý Nghĩa Sơn đã nói rõ ràng trên đời này không có quỷ thần, Đạo giáo Thiên Sư ích cốc(không ăn) 3 năm đã là cực hạn, tuyệt không có khả năng cưỡi rồng vũ hóa phi tiên.

Thế tử Điện hạ đang vui thì mất hứng mang theo Xuân Lôi đao lên bờ quay về, rút ra chặt bỏ bốn năm cành liễu đầy nụ vàng, uốn tròn rồi đeo lên đầu, vung vung nhét thanh Xuân Lôi đao trở lại vào vỏ, nhàn nhã đi bộ.

Bên ngoài Vương phủ, một vị tuấn ca nhi có gương mặt hồng hào như trái đào đưa danh thiếp, mấy người gác cổng ở Vương phủ sớm đã luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tỉnh, lập tức suy nghĩ về cân lượng của danh thiếp lam điền ngọc hoa mỹ, cúi đầu đánh giá kỹ càng, là tiểu công tử của Lâm gia tại Hà Đông Tiếu quốc. Gia tộc này không tính là tuyến môn phiệt hào tộc ở trong vương triều, nhưng có chút dây dưa với quý phủ, Trưởng công tử của Lâm gia vốn có cơ hội cưới trưởng quận chúa, cho nên người gác cổng không dám thờ ơ, thu liễm vẻ lãnh đạm, mỉm cười, để cho vị tiểu thiếu gia này chờ một chút, lập tức đi vào thông báo. Tầng tầng truyền đạt, cuối cùng cũng đến chỗ Nhị quản gia Tống Ngư, sau khi đánh giá bèn tiếp đãi theo cấp độ như tổng đốc châu mục, rất nhanh có người niềm nở dẫn Lâm gia công tử cùng một vị tiểu thư yếu đuối vào phủ, dọc đường đi vị cô nương này vô hình chung cũng là một cảnh sắc, thân thể mềm mại, không tính là cực mỹ, nhưng khí thái trên người lại có rất ít sự hung hãn của dân bản địa Lương địa, không biết có phải thân thể yếu hoặc do người dẫn đường đi quá nhanh, nên vầng trán láng bóng chảy ra mồ hôi nhè nhẹ, Lâm công tử có chút xót thương, nhưng thực sự không có dũng khí nhắc nhở quản sự của quý phủ.

Hà Đông Tiếu quốc Lâm gia cũng chẳng nổi bật gì ở trong quận, so với quái vật lớn như Bắc Lương Vương phủ, thực sự không đáng nhắc tới, tục ngữ có câu người gác cổng phủ tể tướng phụ tá vương phủ còn to hơn tổng đốc, mặc dù năm ngoái gã thi đậu Thám Hoa, từng cùng Trạng Nguyên Bảng Nhãn cưỡi ngựa dạo quanh kinh thành một ngày, nhưng đến Bắc Lương Vương phủ, nào dám khoe khoang lỗ mãng.

Quản sự nhị đẳng dẫn bọn họ đi đến Phượng Nghỉ quán, đi dọc theo ven hồ, kết quả Thám Hoa Lang gặp được một kẻ tuyệt đối không muốn nhìn thấy, chỉ thấy người nọ chậm rãi đi tới, khoác áo gấm cáo trắng, phú quý bức người, nhưng đầu đội vòng liễu, cà lơ phất phơ, đang quơ quơ một thanh đoản đao phong cách cổ xưa.

Kẻ đủ đẳng cấp có thể cầm đao long nhong dạo chơi trong Bắc Lương Vương phủ, chính là vị Thế tử điện hạ suốt ngày chơi ưng đấu chó đọc sách cấm. Từ Phượng Niên vừa thấy được Lâm Thám Hoa bị hắn ném vào hố phân, bèn ra dấu bằng mắt cho quản sự chớ có lên tiếng, nhanh bước tới cười híp mắt nói: "Thám Hoa Lang, muốn đến quý phủ ăn son sao? Tết Nguyên Tiêu ăn chưa no à?”

Lâm Thám Hoa không biết lai lịch của Từ Phượng Niên, chỉ có thể nhẹ giọng dò hỏi: "Ngươi là?"

Từ Phượng Niên cố ý thể hiện khí thế ghê tởm khí thế hừng hực, giả bộ nói: "Ta là thư đồng của Thế tử điện hại"

Lâm thám hoa vốn tưởng rằng Tết Nguyên Tiêu đụng phải con em thế gia địa đầu xà đi chọc phá xả căng thẳng, giờ gã cảm thấy xấu hổ, trước mắt mặc dù không phải là con cháu hào tộc có bối cảnh lớn, nhưng có thể thân cận Thế tử Điện hạ, thì sự lợi trong đó, Lâm Thám Hoa dù không hiểu hết vẫn có thể biết được tám chín.

Không đợi hắn phản ứng,'Thư đồng" cáo mượn oai hùm ỷ thế hiếp người đã tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào Phàn muội muội ở gần đó, hoàn toàn gạt Lâm Thám Hoa sang một bên, dịu dàng nói: "Phàn muội muội, duyên phận a duyên phận, chờ ca ca mang nàng du lãm Vương phủ, bên Thính Triêu Đình còn có thể nhìn thấy mấy vạn con cá chép nhảy long môn."

Nói xong lời khách sáo Từ Phượng Niên bèn đưa tay ra nắm cánh tay nhỏ bé, Lâm Thám Hoa tràn đây hào khí nhanh chóng xông lên chặn ở giữa hai người, trợn mắt đối địch.

Từ Phượng Niên cười nhẹ giọng uy hiếp nói: "Cái hạng thích đánh son phấn, còn không biết điều, nếu bản công tử là thư đồng của Thế tử điện hạ, có nhét cho ngươi ăn sáu bảy hộp son cũng không phải là việc khó gì, hoặc lại dùng lực một chút, cũng có thể đóng cửa đuổi khách, ngươi cân nhắc chút đi!" Thám Hoa Lang tái xanh mặt, song vẫn không chịu nhúc nhích, khiến cho Từ Phượng Niên nhìn với cặp mắt khác xưa.

Phàn tiểu thư dáng điệu yểu điệu nhẹ nhàng thở dài, nặn ra một nụ cười an ủi: "Lâm ca ca, không sao, ta đã sớm muốn ngắm phong cảnh Thính Triều đình."

Từ Phượng Niên mang theo mỹ nữ đồng hành, lặng lẽ ngoắc tay, gọi tên Phó quản sự kia, phân phó: "Bảo Từ Kiêu không ló đầu tới, đợi ba bốn ngày rồi hãng nói."

Quản sự đưa lưng về phía công tử tiểu thư nịnh nọt thấp giọng nói: "Hiểu hiểu rồi, tuyệt không làm lỡ đại sự của Thế tử điện hạ."

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: 'Lát nữa sẽ thưởng cho ngươi."

Quản sự cười nở hoa: "Tạ điện hạ thưởng."

Từ Phượng Niên võ vỗ bờ vai của y, đơn độc mang theo vị Phàn muội muội kia như dê vào miệng cọp đi xuyên qua con đường ven hồ, còn chủ động đặt một vòng liễu đeo ở trên đầu của nàng, Lâm Thám Hoa đã đánh mất cái ánh mắt thị uy, vô cùng đau đớn.

Trên đê có không ít nữ nhân xinh đẹp oanh oanh yến yến đi ngang qua Từ Phượng Niên, các nàng cũng nhạy bén như quản sự, một ánh mắt của Từ Phượng Niên, các nàng biết ngay Thế tử điện hạ lại bắt đầu trêu cợt vị cô nương mới.

Bắc Lương Vương phủ không chỉ nô bộc đông đảo, dù là môn khách danh sĩ chịu ơn của Đại Trụ Quốc cũng không phải số lượng nhỏ, đều ở biệt viện Vương phủ, bày mưu tính kế, làm trâu làm ngựa cho Bắc Lương Vương, nha hoàn nữ tỷ của Từ Phượng Niên ở Ngô Đồng viện được phân làm tứ đẳng, nhất đẳng đại a hoàn có hai người, một em trong đó trời sinh cơ thể có mùi thơm, chuyên giao làm ấm giường cho Thế tử điện hạ, một em khác chăm sóc mâu chuẩn của Từ Phượng Niên. Nhị đẳng nha đầu có 4 người, trong đó một em trình đồ thi từ thư hoạ đều đạt thượng cấp, xinh đẹp quyến rũ viết chữ đẹp, chuyên ở bên cạnh mài mực cho thế tử điện hạ, 3 người còn lại từ nhỏ đều đã được rèn luyện nghiêm khắc âm lật ca vũ. Tam đẳng nha đầu làm những việc nhàn nhã như tưới hoa nấu trà, tứ đẳng thì làm các loại việc nặng dọc như quét, những cô gái này, ngoại trừ đại a hoàn nhất đẳng nhan sắc xinh đẹp quyến rũ, còn lại nhan sắc cũng đều trong khoảng 70 văn, Từ Phượng Niên Nhược muốn hưởng thụ phấn hương, thì có thể hưởng thụ no bất cứ lúc nào.

Dường như cảm thấy ngột ngạt, Phàn tiểu thư nhẹ nhàng nói: "Công tử cũng biết dùng đao?"

Từ Phượng Niên không xấu hổ không ngại ngùng nói: "Chuyên cần luyện đao mười năm, Đao thuật có chút thành tựu mà thôi."

Để chứng minh mình luyện đao nhiều năm, Từ Phượng Niên bèn tung ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân uy mãnh, kết quả không cẩn thận ném Xuân Lôi đao ra ngoài, thiếu chút nữa rơi vào trong hồ. Nàng mỉm cười, khôn khéo nghiêng đầu nhìn ra nơi khác xa xa, Từ Phượng Niên nhặt thanh đao, cười ha hả, cũng không cảm thấy mất mặt, giải thích lỡ tay lỡ tay.

Vừa đến trên đình đài của Thính Triều Đình, Phàn tiểu thư nhìn ba tấm biển trên mái hiên, theo thứ tự là Cửu Long biển "Khôi vĩ hùng tuyệt" do tiên hoàng đề từ, còn có "Hữu Phượng Lai Nghi" cùng "Khí trùng đẩu ngưu' xuất từ thủ bút của đại gia, nàng không mấy để tâm đến việc bỏ mồi xuống hồ cho những con con cá chép lộng lẫy nhảy lên khỏi mặt hồ ăn mồi, bị Từ Phượng Niên xuýt xoa vị tiểu thư này không giống thiên kim tiểu thư.

Từ Phượng Niên nghĩ thâm không giống mới tốt, lúc nào cũng là vi cá tổ yến cũng ngán, thỉnh thoảng đến mùa đông ăn cá lô húp canh măng mới đỡ ngán.

Từ Phượng Niên đang khoan khoái len lén thưởng thức dung nhan thanh lệ của cô nương bên cạnh, trời sinh dị Tượng, hồ nước bỗng nhiên sôi trào dâng lên, y như ngày vào tiết đại tuyết, Từ Phượng Niên kinh hỉ, ngoắc tay căn dặn hạ người dẫn Phàn muội muội kinh hãi vào Phượng Nghỉ quán, đồng thời hạ lệnh cho lui tất ca người bên hồ, làm xong những thứ này, Từ Phượng Niên vội vã chạy về phía thuyền vào đình, mang theo Xuân Lôi đao chém sắt như chém bùn nhảy lên thuyền, vừa muốn cầm mái chèo chèo thuyền, bèn thấy lão Hoàng cao tuổi gầy bằng cây gậy trúc loạng choạng bước tới, trên lưng mang một cái túi dài từng làm khổ Từ Phượng Niên, bên trong đựng một hộp gỗ tử đàn dài xấp xỉ bốn thước, Từ Phượng Niên liếc lão, lão Hoàng này muốn xem náo nhiệt gì đây, đến lúc đó lỡ như lão Khôi đáy hồ trở mặt, chủ tớ hai người lại bắt đầu so xem ai mới là người chạy nhanh hơn sao.

Chờ lão Hoàng lên thuyền, Từ Phượng Niên chèo thuyền hướng giữa hồ, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Thế tử điện hạ chơi bạc không tệ, lúc này đánh một ván bạc lớn!
Bình Luận (0)
Comment