Chương 243: Xuân Thân đồng dao (1)
Chương 243: Xuân Thân đồng dao (1)Chương 243: Xuân Thân đồng dao (1)
Ngư Ấu Vi bất chấp Võ Mị Nương ngăn cản, hoảng loạn xuống xe, Khương Nê khi vén rèm xe lên thì quay đầu nhìn thoáng qua, Thế tử điện hạ dường như còn miễn cưỡng cười, nhưng máu tươi vân không ngừng rỉ ra từ thất khiếu, kể từ đó khuôn mặt của nàng trở nên thành thật. Từ Phượng Niên có khổ tự biết, nhắm mắt lại, dùng Đại Hoàng Đình khẩu quyết phối hợp « Tham đồng khế » gian nan thổ nạp, chỉ là thổ nhiều nạp ít, khí tức uẩn đục không chịu nổi, mỗi một lần hô hấp đều mang đến đau đớn thấu xương tủy, đau khổ bực này, sớm đã không còn là dăn vặt thể xác thuần túy như bình thường.
Đạo giáo là một môn tu học đỉnh cấp từ trên thân người phân ra ba mươi sáu đại huyệt, bảy mươi hai tiểu khiếu, phân biệt làm động thiên phúc địa, rất nhiều khiếu huyệt, đặt tên không phải để chơi, đều có thâm ý huyền ảo, Từ Phượng Niên bị Võ Đang lão chưởng giáo Vương Trọng Lâu mạnh mẽ quán thâu Đại Hoàng Đình tu vi, chỉ mới đào sáu huyệt, mở khiếu mười bốn, còn lại bàng bạc khí cơ cũng chỉ như tiềm long ngủ đông, dư thừa tồn tại trong khiếu huyệt, tạm thời không đến mức quấy nhiễu kinh mạch, bằng vào đạo môn khẩu quyết từ từ thu nạp, hữu ích vô hại, sau lại ở thành Tương Phàn gặp vị Quan Thế Âm mang theo vạn quỷ dạ hành, vừa xem phía dưới đã đạt được lợi ích thần bí, bỗng leo lên nhị trọng, làm thời khắc Lý Thuần Cương hộ giá cản lại không để hai người đối diện, sau đó răn dạy Từ Phượng Niên không biết sống chết, hóa ra căn nguyên ở nơi này.
Chưa từng nghĩ rằng trận chiến ngày hôm nay, như Kinh Trập tới Xuân Lôi kêu vang vạn vật thức tỉnh, toàn thân hơn phân nửa khiếu huyệt nhất thời đều mở rộng, lục trọng Đại Hoàng Đình tăng lên như diều gặp gió lồng lộng trên tâng cao, đáng nhẽ Từ Phượng Niên phải luyện thành thể phách của Kim Cương Cảnh mới có thể thừa nhận một lượng lớn chân khí sung mãn như vậy.
(Tiết Kinh Trập đánh dấu thời kỳ dương khí tươi mát, động vật thay lông đổi xác, thực vật ươm mầm nảy chồi, cảnh xuân tươi tốt, nên có ý nghĩa đặc biệt với người cổ đại. )
Không bao lâu, Lý Thuân Cương có một thần tình ngưng trọng vội bước vào trong thùng xe, chứng kiến bộ dạng nửa sống nửa chết của Từ Phượng Niên, nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Thổ một nạp chín, ngươi thật quyết tâm muốn nội lực Đại Hoàng Đình mà không muốn mạng sống? Không có mệnh, dù cho ngươi có được thập phần công lực Đại Hoàng Đình thì có ý nghĩa gì?"
Từ Phượng Niên gian nan nhấc lên một ngón tay, dường như đang cười.
Động tác nhỏ này ý tứ không phải là muốn có thập phần Đại Hoàng Đình, thế gian này lấy đâu ra thập phần Đại Hoàng Đình, đạo môn trăm năm, Võ Đang mới có độc nhất phần công lực Đại Hoàng Đình này, không liều mạng một lần, chẳng phải là muốn bị mắng chửi đến chết.
Không phá Lâu Lan thề không về, là một bài thơ làm ra từ nơi biên ải, ở trong đạo thống tức thì được thuật lại rộng khắp, dùng để nói rõ quyết tâm của chân nhân đạo môn tu hành Đại Hoàng Đình, đã không biết bao nhiêu chân nhân đạo giáo bỏ ra nhiêu công sức vất vả vẫn vô duyên Đại Hoàng Đình, Long Hổ Sơn trên cửa khổ tu này không cho ra hai mươi vị chân nhân thì ít cũng phải mười vị. Mở Khiếu Huyệt dựng lên Khí Hải, tự thành thiên địa, mới là đạo thống trong điển tịch, bên trên, thì chứa đựng quy luật của thiên địa, nắm chặt âm dương, kế tiếp nếu có thể tùy tâm sở dục, bế khiếu quan huyệt, mới là tiêu dao tiên nhân. Ở dưới, dù cho là Long Hổ Sơn Thiên sư thì như thế nào, vẫn là nửa chân nửa tục mà thôi.
(ý nói Võ Đang Sơn Đại Hoàng Đình là Đạo giáo chính thống, Võ Đang chân nhân mới thực sự là tiên nhân, còn Long Hổ Sơn chân nhân tuy nhiều nhưng đến cả Thiên Sư Long Hổ Sơn vẫn chỉ là phàm tục bán chân nhân. )
(Lâu Lan: là một quốc gia có thật, Nằm trên con đường tơ lụa, cửa ngõ giao thông Đông Tây cổ, từng một thời phồn vinh, bị nhà chiếm đóng vào năm 77 TCN, nay thuộc Tân Cương, một khu tự trị của Trung Quốc)
Vào lúc này, Từ Phượng Niên chính là đang liêu mạng khóa lại khí hải không để chân khí tiết ra ngoài, vì vậy lão Kiếm Thần chỉ liếc mắt đã xem thấu hắn thổ ít nạp nhiều, tự tìm đau khổ, một tên thế tử điện hạ có hy vọng là thế tập võng thế Bắc Lương Vương, vì sao phải cố gắng luyện võ như vậy?
Ngay cả Lý Thuần Cương nghĩ đến nát đầu vẫn không nghĩ ra, không rõ chính là không rõ, cũng không thể mắt mở trừng trừng trông coi tiểu tử này kinh mạch tự nổ tung mà chết, trong nháy mắt, dùng tay điểm vào mi tâm của Từ Phượng Niên, lấy kiếm nhập đạo, một chỉ này của lão lý gọi là 'điểm thiên chung' (rung chuông trời), thiên hạ đại đạo trăm sông đổ về một biển, Lý Thuần Cương thay Từ Phượng Niên dẫn đường cho chân khí lưu chuyển, tuy nói sẽ phải hao phí đại lượng tâm thần, may mà không đến mức thúc thủ vô sách, Ngô gia kiếm trủng thượng thừa ngự kiếm, đại cương kiếm thuật cũng từng nói là lấy tĩnh khí tiến nhập Côn Luân Đạo Môn, Lý Thuần Cương tự nhiên cũng chẳng có thần thông gì đáng nói, trọn vẹn trong vòng nửa canh giờ cùng với Từ Phượng Niên ngồi đối diện nhau, trong nháy mắt mạnh mẽ như Lý Thuần Cương vẫn là toàn thân mồ hôi đầm đìa, chứng kiến ấn ký nơi mi tâm của Từ Phượng Niên gần như đã ổn định lại, từ đen chuyển hồng, lại hồng chuyển tím, lão Kiếm Thần thở ra một hơi nặng nề, nhẹ nhàng rời khỏi khoang xe, tự mình đánh xe, mã xa chạy châm chậm trên quan đạo.