Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Bát Xiên (2)

Chương 247: Bát xiên (2) Chương 247: Bát xiên (2)Chương 247: Bát xiên (2)

Chử Lộc Sơn vẻ mặt không nỡ nói rằng: "Điện hạ, Lộc Cầu Nhi phải về thật sao?”

Từ Phượng Niên ôn hoà ừ một tiếng, Chử Lộc Sơn do dự một chút, nói một câu "Điện hạ vất vả nên gầy gò đi rồi." Lộc Cầu Nhi hận không thể cắt thịt xuống đắp lên người cho điện hạ, lúc này mới cẩn thận từng bước trở vê xe ngựa, ngồi vào trong, dẫn theo thân vệ hổ báo sài lang dũng mãnh rời đi.

Trong lúc đó cũng gặp thoáng qua đại kích Ninh Nga Mi, đánh giá thấp một tiếng: "Đồ vô dụng, còn con mẹ nó là Bắc Lương Tứ Nha gì gì? Nha cục cứt!"

Ninh Nga Mi mặc dù đối với tác phong vô cùng hèn mọn của tên đại tướng quân nghĩa tử này rất xem thường, nhưng công và tư phân minh, đối với chiến công hiển hách tích góp từng tí từng tí một của Chử Lộc Sơn ở xuân thu quốc chiến, cũng không có chút nào khinh thị, nghe được câu âm lãnh lải nhải này, thì xót xa bùi ngùi, chỉ đành cười khổ, không có bất kỳ phản bác nào. Từ Phượng Niên chẳng muốn đi tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, vào thùng xe, hơi có vẻ chật chội, đá hai đầu Ấu Quỳ ra đến bên chân thương, đáng thương hơn cả Ấu Quỳ, Bùi Vương Phi rụt vào góc, cười áy náy với người vốn ngồi trong góc là Khương Nê, cùng dựa chung một chỗ, Khương Nê đối với nữ tử đẹp mắt này vẫn không có gì địch ý, các nàng với Thế tử điện hạ vốn không phải người cùng một đường, lời nói càng hợp lòng nhau, cho nên Khương Nê cũng khách khí, cười đáp lại.

Từ Phượng Niên lạnh lùng nói: "Các ngươi ra ngoài tìm một chiếc xe ngựa khác đi, Bùi Vương Phi, ngươi muốn vệ sinh tắm rửa, đừng quên chính mình phải tự đi lấy nước."

Bùi Nam Vĩ không có tính toán chỉ li trong chuyện này, mà hỏi lại: "Cùng làm bạn với người như Chử Lộc Sơn, ngươi không sợ gặp báo ứng sao?"

Từ Phượng Niên ngồi gần Thanh Điểu, cũng không ngẩng đầu lên nói rằng: "Ngư Ấu Vi, ngươi đi nói với Ninh Nga Mi đuổi theo Chử Lộc Sơn nói một tiếng, nói rằng Bùi Vương Phi muốn cùng y nói chuyện thâu đêm về đạo đức và đại nghĩa."

Bùi Vương Phi cắn môi, trong mắt hận ý bừng bùng, nửa hận nửa sợ, gắt gao nhìn thẳng gò má của Từ Phượng Niên. Bùi Vương Phi rất sợ Ngư Ấu Vi thật đi truyền lời như vậy với Lộc Cầu Nhi, vội vàng đuổi theo Ngư Ấu Vi, thấy nàng không có ý tứ muốn đẩy mình vào hố lửa, lúc này mới len lén thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là khi nàng vén rèm lên, chứng kiến trong xe đầy vết máu, mùi tanh xộc thẳng lên mũi, khuôn mặt dại ra tại chỗ, chẳng lẽ nếu muốn sống phải chịu nghe lời hắn sai bảo như nô tỳ sao? Nữ tử còn dính máu của Từ Phượng Niên trên áo, Ngư Ấu Vi ôn nhu nói: "Mọi việc luôn luôn có lần đầu tiên. Có thể còn sống là tốt lắm rồi. Tĩnh An Vương Phi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi ra chỗ hồ nước."

Từ Phượng Niên yên lặng ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay của Thanh Điểu.

Trong màn đêm, Chử Lộc Sơn ở bên kia, ngồi trong thùng xe như một tòa núi nhỏ, Thiên Ngưu Võ tướng quân tòng tam phẩm híp hai mắt lại thành khe nhỏ, cầm trên tay là một phần mật báo đã mở ra từ lâu, lít nha lít nhít trên đó, tất cả đều những thông tin liên quan đến Tĩnh An Vương phủ, bất luận phẩm chất cao thấp của tin tức, từ việc thường nhật như đi đái đi ỉa giờ nào, ai đi, đến ngay cả bí mật của Triệu thế tử có nuôi dưỡng một con chim hoàng yến đặt danh tự giống Tĩnh An Vương Phi đều ghi lại, chỉ là thiếu địa chỉ cụ thể nữa mà thôi.

Chử Lộc Sơn buông mật báo, hai tay mười ngón tay giao nhau xếp lên phần bụng.

Nói khiến người khác không tin, một danh heo mập với kiếp sống quân nhân lấy tàn khốc dương danh từng bị Thính Triều Đình Lý Nghĩa Sơn cười xưng là Chử bát xiên, cái này cũng không phải ý nghĩa xấu, ngược lại còn là đánh giá tương đối cao về tài học của Chử Lộc Sơn, Lý Nghĩa Sơn chính mồm nói Chử Lộc Sơn có tài, giỏi về làm thơ, có bản sự làm quan. Nói như vậy, cũng không kém các thiên tài của văn đàn sĩ lâm, với mấy bước thành thơ đã bản lĩnh lớn lao, nhưng đầu heo mập ham mê sữa người này, lại có thể chỉ trong tám lần đan ngón tay chắp trước bụng (Bát xiên) cũng làm được thơ từ, hơn nữa còn là thơ hay, lời này từ chính mồm của Lý Nghĩa Sơn bình luận, đương nhiên không hề thổi phồng hay nói quá.

Ban đầu Từ Phượng Niên cũng không tin, nhưng sau thì không thể không tin, một lần hỏi trực diện Lộc Cầu Nhi, năm đó vì sao không phải dựa vào tài năng mà kiếm lấy công danh, chưa từng nghĩ đến đầu heo mập này cười tủm tỉm nói, nam tử hán làm thơ viết văn, dựa vào văn thơ thì quá kém, như vậy lại phải xin lỗi lão chim ưng trong quần rồi.

Ai có thể nghĩ tới trong quân Bắc Lương, văn võ kiêm toàn đệ nhất nhân, lại chỉ có hung danh lưu truyền, là Lộc Cầu Nhi?

Chử Lộc Sơn mười ngón tay nhẹ nhàng đan đi đan lại mấy ngón tay mấy lần, mỗi một lần xiên tay bèn nói lên một cái tên người.

Có Tĩnh An Vương đích trưởng tử, Triệu thế tử, cũng có vài cái tên khác, tám xiên kết thúc, một cái tên cũng không sai, tất cả đều là những người trong Thanh Châu này đi lại thân cận với Tĩnh An Vương Phủ.

Lộc Cầu Nhi trợn mắt cười như phật Di Lặc, nói: "Các ngươi đám tiểu gia hỏa này rửa sạch cái mông, bành sẵn lỗ đít đợi đại gia taI"
Bình Luận (0)
Comment