Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 248: Lão Cũng Phụng Của Thượng Trụ Quốc

Chương 248: Lão cũng phụng của thượng trụ quốc Chương 248: Lão cũng phụng của thượng trụ quốcChương 248: Lão cũng phụng của thượng trụ quốc

Chử Lộc Sơn cũng không trực tiếp tiến vào thành Tương Phiền, mà là lên thuyên đến hồ Xuân Thần. Lúc đêm khuya, Chử Lộc Sơn vốn đang ngủ trong phòng ngáy như sấm bỗng chậm rãi tỉnh lại, một gã tâm phúc dòng chính đi theo ra khỏi Bắc Lương nhẹ giọng nói: "Tướng quân, đến rồi, bọn họ thỉnh cầu lên thuyền!"

Chử Lộc Sơn tính tình kiệt ngạo phá lệ không có đắn đo, trầm giọng nói: "Ngươi đi trả lời, nói ta đến chỗ bọn họ.”

Lúc Chử Lộc Sơn đứng dậy liền khiến cái giường lớn kiên cố rung động kêu xèo xèo, lúc đi tới cửa sổ thì nhìn thấy một chiếc thuyền lớn Thanh Châu đang cẩn thận tới gần, cũng không có bất kỳ cờ xí nào, nếu không phải nhận được tin thế tử điện hạ bị ám sát, không thể không "ra roi thúc ngựa mà chạy", thì hắn vốn định liên lạc bí mật với con thuyền bên ngoài kia vào ban ngày.

Gia hỏa trên thuyền kia là một kẻ địa đầu xà số một ở Thanh Châu, Thanh đảng có thể khinh người trên dưới ở trên triêu, chính là dựa vào hai đại pháp bảo là sự thông gia giữa các môn phiệt đan xen vào nhau cùng ngọn cỏ đầu tường* biết trông gió mà động kia. Nhân vật lập tức muốn gặp kia, chính là một con lật đật trong quan trường của Thanh đảng, một trong số ít lão cung phụng, Chử Lộc Sơn nếu có thể bát xoa thủ tác mỹ vận, tất nhiên là biết tâm tế như phát**, chỉ có điều ở Xuân Thu quốc chiến chỉ thấy hắn làm việc táng tận lương tâm giỏi che dấu quá khứ như thế nào mà thôi.

(*ẩn dụ chỉ người giỏi thay đổi vị trí theo tình huống .

** Ý chỉ là cẩn thận chu đáo)

Sửa sang lại xiêm y, Chử Lộc Sơn đi ra khỏi phòng, bởi vì hình thể của hắn quá mức hiếm thấy, nên ván thuyền nối liền giữa hai thuyền phải chồng lên nhau cho dày thêm, so với bình thường nhiều hơn ba tấm, chắc là sợ ván thuyền không chịu nổi gánh nặng khiến Thiên Ngưu Vũ tướng quân Bắc Lương hung danh hiển hách này rơi xuống nước. Chử Lộc Sơn sải bước đi về phía trước, ván thuyên mặc dù dày gấp hai tâng, nhưng vẫn bị cân nặng khủng bố của hắn đè cong, chỉ thấy ở đối diện có một nho sĩ trung niên phong độ nhẹ nhàng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chờ vị nghĩa tử Bắc Lương vương này lên thuyền, kẻ này lập tức khom người, chắp tay thi lễ thật sâu, cung kính nói: "Lục Đông Cương cung nghênh Chử tướng quân."

"Lục Phách cùng bản tướng phẩm trật giống nhau, không hợp lễ nghĩa nha."Chử Lộc Sơn híp mắt cười nói, ngoài miệng khách sáo, nhưng lại không đến nâng Lục Đông Cương vẫn chưa thẳng lưng dậy lên.

Nếu là cảnh tượng bực này bị quan viên Thanh Châu nhìn thấy thì kinh đô khẳng định sẽ khởi gợn sóng không nhỏ, Lục Đông Cương là quận thủ Thanh Châu Thái Khê quận, phụ thân là thứ sử Thanh Châu đời trước, lão tổ tông Lục gia vẫn còn khỏe mạnh là một trong mười bốn vị trụ quốc và thượng trụ quốc trong vương triều, cùng hai vị lão cung phụng còn lại cũng xưng là người người cầm đầu của Thanh đảng. Gia học của nhà Lục Đông Cương này rất thâm hậu, hơn nữa viết chữ Khải cũng rất tuyệt vời, lấy sơ gây kình luyện làm sở trường nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ thú vị, cho nên có danh hiệu là Lục Phách. Năm xưa thi đình, ngay cả tiên hoàng nhìn thấy chữ của Lục Đông Cương cũng khen không dứt miệng.

Mà gia gia Lục Đông Cương - Lục Phí Chu thân là trọng thần hai triều, qua tay cả binh hộ cùng tam bộ, từng cùng lão thủ phụ tổ chức nội các, lai lịch nhân vọng đều là hạng nhất trong Ly Dương vương triều, mặc dù mấy năm trước đây vì nguyên do thân mà cáo lão hoàn gia, nhưng vẫn là thánh quyến ân trọng mà bảo lưu được danh hiệu Thượng Trụ quốc. Năm ngoái vị Thượng Trụ quốc này vô tình nhiễm phong hàn, đương kim thiên tử còn tự mình phái khâm sai đến Thanh Châu ân cần thăm hỏi, có thể nói ở Thanh Châu, Lục Đông Cương tự thân tài học cũng tốt hay dựa vào gia thế cũng được, nhưng có lẽ chỉ có Tĩnh An Vương Triệu Hành mới xứng để hắn cẩn thận đối đãi như vậy.

Trên thuyên cũng không có nửa người rảnh rỗi, ngoại trừ Lục Đông Cương thì cũng chỉ có một vài tử sĩ tinh nhuệ đã hầu hạ mấy đời Lục gia. Đối với an bài này, Chử Lộc Sơn liền nhẹ nhàng gật đầu, Lục Đông Cương dẫn đường đi phía trước, lên thẳng lầu ba, sau khi mở cửa thì cũng không cùng Chử Lộc Sơn tiến vào. Hình thể Chử Lộc Sơn quá mức mập mạp, lúc thoáng bước qua ngưỡng cửa mở rộng, ống tay áo thùng thình liền bị kéo lại, Lục Đông Cương thấy vậy liền vội vàng tới hỗ trợ gỡ tay áo, nhưng mà trong phòng lại truyên đến một tiếng cười duyên nhẹ nhàng, Lục Đông Cương nghe thấy tiếng cười như là bị sét đánh, hắn cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chử Lộc Sơn một cái, thấy vị mập mạp này cũng không có gì khác thường thì mới nhịn cái xúc động lên tiếng trách cứ xuống. Hắn có chút ảo não, nữ nhi nghịch ngợm này sao lại hỏng việc như thế chứ! Bình thường nàng ỷ vào sự cưng chiều của lão tổ tông mà có tác phong bướng bỉnh thì cũng thôi đi, hôm nay đến thời điểm quan trọng liên quan đến sinh tử hưng suy của gia tộc đến bực này mà còn dám không thu liễm như vậy, để xem sau khi vê nhà hắn thu thập nàng như thế nào!

Chử Lộc Sơn đi vào căn phòng có bốn góc bày lư hương, ngửi qua là vui vẻ thoải mái, vị mập mạp này nhẹ nhàng nhìn qua, cười cười, không hổ là đại tộc Thanh Châu nhất đẳng, hai lò ở đông tây theo thứ tự là lư hương Mai Tử Thanh Đông Việt cùng lư ngũ túc phấn hồng lộ thai Tây Sở, ở phía nam bắc còn lại là lư hương sen men nâu Tây Thục cùng lư sứ Long Tuyền đấu màu, chỉ riêng bốn lò nhỏ vốn nên là cống phẩm trong hoàng cung này đã là vô số bạc rồi.

Chử Lộc Sơn không coi ai ra gì liếc nhìn lư hương vài lần rồi mới mới nhìn về phía lão nhân đang ngồi trên giường, tu mi trắng như tuyết, hai hàng lông mày dài rủ xuống, mang theo ý cười ấm áp, lộ vẻ mặt hiền lành, khí thái xuất trần, đây đại khái có thể xem như là cực hạn của thực dưỡng nhan cư dưỡng khí. Bên cạnh lão nhân có một nữ tử thanh tú uyển chuyển nhẹ nhàng đấm lưng, đây chính nữ tử bị chọc cười thành tiếng khi thấy thái độ quân bách của Chử Lộc Sơn khi bước qua cửa. Lão nhân nhìn Chử Lộc Sơn đứng ở trong phòng không làm lễ hậu bối lại càng không làm tư thái hạ quan, thì lơ đễnh, rồi chỉ cười cười vỗ vỗ vào mu bàn tay nữ tử bên cạnh, nói: "Yến nhi, đi mang ghế dựa cho Chử tướng quân."

Trong phòng đặc biệt có một cái ghế gỗ lê vàng rộng thùng thình được chế tạo riêng cho Chử Lộc Sơn, cái ghế trước quá nhỏ nên không thể không để cho thợ thủ công nhanh chóng chế tạo ra một cái ghế tạm thời, có thể thấy được Lục gia coi trọng Chử Lộc Sơn thế nào, mà trên thực tế bởi vì sợ người có tâm bởi vì một cái ghế mà lại tìm ra được đầu mối, tên thợ mộc kia đến giờ vẫn bị Lục gia giam lỏng, hắn không bị trực tiếp giết người diệt khẩu thì đã xem như là may mắn lắm rồi.

Thừa dịp chắt gái chuyển ghế, lão nhân vẫn là một trong tứ đại thượng trụ quốc của triều đình mỉm cười nói: "Chử tướng quân, không nên chấp nhặt với Yến nhi, ở nhà được cưng chiều quen rồi, không hiểu lễ nghĩa."

Nữ tử "Lão tổ tông" kia hờn dỗi tỏ vẻ bất mãn, bất quá lúc dời ghế dựa thì cũng không quên thi triển một cái vạn phúc* nho nhỏ với Chử Lộc Sơn, nàng cũng không như nữ tử bình thường lộ ra vẻ chán ghét khi nhìn thấy một đầu heo mập hoặc là nghe tới thanh danh Lộc Cầu Nhi sợ hãi.

(* lời chào của phụ nữ thời xưa)

Một trong mấy đại lão cung phụng còn sót lại của Thanh đảng thu mọi thứ vào trong mắt, khẽ mỉm cười.

Nữ tử này chính là mỹ nhân mặt trái xoan pha trà cho thế tử điện hạ ở trên đại thuyền Hoàng Long vài ngày trước đó, vì Từ Phượng Niên khiến thủy sư Thanh Châu mất hết thể diện, nên mấy ngày tiếp theo thứ nàng không sợ nhất chính là những lời đồn đãi toái ngữ của khuê mật cùng thuyền, thậm chí bàn tay nhỏ bé cũng đã bị thế tử Bắc Lương không biết sờ qua mềm mại mấy lần. Mấy ngày nay Thanh Châu nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng dưới mặt nước thì môn phiệt Thanh Châu đã thu được không biết bao nhiêu phong mật thư được gửi về từ kinh thành từ mấy vị lão cung phụng còn lại của Thanh đảng có danh vọng gần giống Lục Phí Chu vẫn đều đang còn ở kinh sư của triều đình, nội dung thư nhà gửi về giống nhau như đúc, khái quát lại chính là một chữ: Chờ.

Hai gò má thịt mỡ của Chử Lộc Sơn hơi run rẩy, hắn cười híp mắt nói: "Không sao không sao, Lục tiểu thư đã pha trà cho điện hạ, thì cho dù đi lên tát Chử Lộc Sơn mấy bạt tai cũng không sao."

Nữ tử trẻ tuổi mới ngồi xuống bên cạnh lão tổ tông liền vẻ ngây thơ hỏi: "Thật sao?” Lục Phí Chu vô hình trung tăng thêm ngữ khí, nói: "Yến nhi, không được làm càn."

Nữ tử trẻ tuổi lập tức ngoan ngoãn, cẩn thận xoa bóp bả vai cho lão tổ tông. Lục Phí Chu tựa hồ vẫn không hài lòng, bình thản nói: "Không phải một canh giờ trước đã la hét là đói bụng sao, đi xin cha ngươi chút đồ ăn khuya đi."

Lục Thừa Yến ồ một tiếng, khẽ thè lưỡi, không cam lòng rời khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, nàng liên thấy phụ thân đang nghiêm mặt liên đến gần kéo kéo cánh tay Lục Đông Cương làm nũng: "Hảo phụ thân, giận ai vậy, Yến nhi thay người mắng hắn vài câu."

Lục Đông Cương bất đắc dĩ chỉ biết nói "ngươi nha, ngươi nha", chung quy lại vẫn là không nỡ nặng lời giáo huấn ái nữ này, thứ nhất trong đám con cái thì nàng là người lanh lợi thông tuệ nhất, thứ hai là lão tổ tông tinh thông tướng mạo trong nhà cực kỳ cưng chiều với tằng tôn nữ này, con cháu ba đời trong gia tộc này gần đến trăm người, nhưng ngay cả chính Lục Đông Cương cũng chưa từng có tư cách được lão tổ tông tự truyền thụ học vấn, thế cơ mà Yến nhi lại đi theo lão tổ tông đọc sách viết chữ từ nhỏ.

Lục Đông Cương đi tới đầu thuyền, đón gió mà đứng, trông quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, lúc trước không biết có bao nhiêu nữ tử Thanh Châu ái mộ hắn, cuối cùng Lục Đông Cương lại dưới sự an bài của lão tổ tông đi cưới nữ tử của một gia đình giàu có bình thường ở Thanh Châu. Thế cho nên mẹ đẻ Lục Thừa Yến chỉ được xem như là một người hiền lương thục đức, quản gia có đạo, chứ không thể nói là có nhiều kiến thức, mấy năm nay hắn vẫn bị hảo hữu cùng thế hệ giêu cợt, mà Lục Đông Cương cũng rất thích mang theo nữ nhân đi du ngoạn. Cùng vị Lý Bạch Sư thanh sắc song giáp trong Tương Phàn thành kia cũng coi như có chút tình nghĩa, không thể thiếu một ít thi từ tương hòa thường có của Sĩ Lâm.

Thứ nữ của Lục Đông Cương lại còn bị lão tổ tông đích thân gả đi Bắc Lương, con rể của thế gia này hết lần này tới lần khác lại cũng không có liên quan sâu sắc gì với vị Vương khác họ, gia tộc kia ở Bắc Lương cũng chỉ là hạng hai lót đáy, xa xa không xứng với Lục gia, trách không được việc thứ nữ kia mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều nói vài câu oán hận. Lần Vi Vĩ tự tiện điều động chiến thuyền Hoàng Long đi khiêu chiến này, việc Lục Đông Cương muốn làm đầu tiên khi nhận được tin tức là lập tức muốn kéo nữ nhi đi tham gia náo nhiệt. Nhưng lão tổ tông nhiêu năm không xuất thế kia lại có thái độ khác thường, bác bỏ cách làm của hắn, về việc lén gặp Chử Lộc Sơn trên hồ Xuân Thần ngày hôm nay, lại càng không giống như là nhất thời khởi ý. Mà tất cả những thứ này, không thể nghi ngờ gì về việc Lục Đông Cương cũng bị lừa gạt, thậm chí hắn còn không biết nhiều bằng nữ nhi bên cạnh, điều này làm cho Lục Phách Thuận Thủy có chút nhụt chí, chẳng lẽ mình ở trong mắt lão tổ tông không thể chịu nổi như thế sao?

Lục Thừa Yến lanh lợi đi trêu chọc một người trẻ tuổi khi còn bé được lão tổ tông dẫn về ở đầu thuyền. Người này lúc mười tuổi đã có thể đánh chết mấy vị võ giả tử sĩ được Lục gia nuôi dưỡng, được được đặt họ theo Lục gia, tên Đấu, chỗ thần kỳ nhất của người này chính là có một song đồng tử hiếm có trong sử sách, tức là trong một mắt lại ẩn chứa hai tròng mắt. Lục Đông Cương đối với người trẻ tuổi này cũng không có bất kỳ hảo cảm gì cả, thậm chí còn có chút không dám đối mặt với hắn, nếu không phải Lục Đấu là gia nô mà lão tổ tông đặc biệt coi trọng, hơn nữa Yến nhi khi còn bé lại còn được hắn cứu từ móng vuốt gấu hoang thì Lục Đông Cương thật sự cũng không muốn tiếp cận hắn. Chẳng biết tại sao, Yến nhi từ nhỏ đã vô cùng thân cận với người bạn cùng lứa tuổi có dị tượng bẩm sinh này, mà hắn lại cũng chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười với Yến nhì.

Lục Thừa Yến vỗ vỗ tâm phúc tử sĩ của Lục gia, cười đùa hỏi: "Lục Đấu, cậu đánh được Lộc Cầu Nhi không? Chính là tên mập kia đó.'

Người trẻ tuổi không chút do dự gật đầu

Lục Đông Cương bối rối thấp giọng nói: "Yến nhi, đừng nói hươu nói vượn."

Trong mắt người trẻ tuổi lộ ra một tia khinh bỉ không phù hợp với thân phận, chẳng qua nó được che giấu rất sâu chỉ chợt lóe rồi biến mất, khuôn mặt kiên nghị đang quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Yến vẫn rất chân thật hiền lành. Nửa canh giờ sau, Lộc Cầu Nhi mới đi ra khỏi phòng, cha con Lục Đông Cương Lục Thừa Yến đương nhiên muốn tự mình tiễn đưa, Lộc Cầu Nhi lại hữu ý vô tình liếc mắt nhìn về phía tử sĩ Lục Đấu đứng ở đầu thuyền, khóe miệng nở nụ cười cổ quái. Lục Đông Cương chờ đến khi thuyền lớn đi xa thì mới kéo Lục Thừa Yến trở về phòng của lão tổ tông, thấy lão tổ tông toát ra vài tia mệt mỏi khó có thể che giấu, Lục Thừa Yến liền vội vàng tiến lên xoa vai gõ lưng, Lục Phí Quốc tóc bạc như tuyết liếc mắt nhìn đứa cháu trai thành tài nhất trong tộc rồi đưa tay ý bảo Lục Đông Cương đang thấp thỏm bất an chọn một cái ghế ngồi xuống. Chờ Lục Đông Cương cẩn thận tỉ mỉ ngồi nghiêm chỉnh, thì mới ông lặng lẽ thì thào cảm khái nhẹ đến không thể nghe thấy: "Binh sĩ Thanh Châu xưa nay tài trí không thiếu, chỉ là không thể bỏ đi cỗ tượng khí này. Bản lĩnh của Cố Kiếm Đường xưa nay chưa lúc nào nhỏ đi, chỉ đơn giản là so với Từ Kiêu thì lại có thêm cỗ tượng khí cổ hủ chết người kia."

Lại nhìn về phía cháu gái Lục Thừa Yến, Lục Phí mới hiểu ý cười một tiếng, vẻ mệt mỏi trên mặt tiêu tán vài phần, rồi lại quay mặt về phía cháu trai Lục Đông Cương lần nữa rồi nói mấy câu thấm thía: "Mấy lão già Ôn Thái Ất, Hồng Linh Xu chắc hẳn lần này đều đang quan sát, mật tín với con cháu đơn giản là chờ đợi. Chờ Từ Kiêu bên triều đình lại bị ngăn trở, chờ Tĩnh An vương giáo huấn vị thế tử Bắc Lương làm việc ương ngạnh kia, thì lúc ấy mới bằng lòng tỏ thái độ. Thật tình, trên đời này làm gì có chuyết tốt đến như vậy chứ! Bọn họ nha, rốt cuộc là vẫn không chịu buông xuống chút vướng mắc nho nhỏ năm đó bị Từ Kiêu cho ăn đủ đau khổ, bọn họ đã đều quên rằng sống đến tuổi chúng ta, thì nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ có thể làm một chuyện, chính là mưu cầu phúc phận cho con cháu mà thôi."

Thấy Lục Đông Cương chỉ gật đầu phụ họa, Lục Phí thở dài một tiếng, khoát tay nói: "Đi xuống trước đi, để Yến nhi trò chuyện với ta."

Lục Đông Cương vẫn cực kỳ có cấp bậc lễ phép đến giọt nước không lọt mà rời khỏi phòng.

Lục Phí thu hồi tâm mắt, rồi vị thượng trụ quốc này chậm rãi nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Ngươi nói thật đi, thích cái tên song đồng nhi kia không?”

Lục Thừa Yến cười nói: "Rất thích. Nếu không thích hắn, thì sao Tiểu Đấu nhi chịu bán mạng chứ."

Lão nhân híp mắt cười nói: "Vậy là đúng rồi, đáng tiếc cha ngươi lại không biết trọng lượng của hai chữ tình cảm này."
Bình Luận (0)
Comment