Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 249 - Chương 249: Hỏa Hầu

Chương 249: Hỏa hầu Chương 249: Hỏa hầuChương 249: Hỏa hầu

Tình cảm ?

Lục Thừa Yến có chút mờ mịt, tình cảm nặng nhẹ, nàng đương nhiên hiểu được, trong đại tộc hào phiệt có hàng vạn loại ngự hạ thuật, nói trắng ra thì chẳng qua là ân uy kết hợp, nếu trước ân thì sau phải uy, tất nhiên chính là đang nói về sự quan trọng của tình cảm, chẳng qua từ này từ trong miệng lão tổ tông nói ra thì phân lượng tựa hồ nặng hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng.

Lão cung phụng Thanh đảng đã trải qua nhiều chuyện tang thương nghiêng đầu nhìn về phía lư hương Mai Tử Thanh kia, nó được tạo hình xoắn ốc như núi, có khắc ba tòa tiên sơn - Bồng Lai, Bác Sơn, Doanh Châu. Ba luồng khói tím từ trong núi chạm rỗng lượn lờ bay ra, cảnh tượng rất là huyền diệu. Lục Thừa Yến ở chung với lão tổ tông nhiều năm, nên cũng phát hiện được mùi thơm đã nhạt đi, lập tức chạy đi mua thêm than lửa. Chất liệu hương liệu trong lò là long não từ Nam Hải vận chuyển tới, pha thêm với cả cỏ nước độc hữu của Thanh Châu, chế thành bánh thơm, cho nên mùi thơm nồng đậm vừa phải, kéo dài mà khói thuốc lại không nặng, không gây sặc mũi. Lục Phí thu hồi tâm mắt nhẹ giọng nói: "Bạn với vua như bạn với hổ, người thông minh bên cạnh đế vương có thể chia làm tam bậc tài trí, bậc đại tài chính là kinh thế tế dân, là phụ quốc bố cục thượng đẳng nhất, tên Trương Cự Lộc mắt xanh không thể nghỉ ngờ chính là loại người này. Người ở bậc giữa là người có thể trấn thủ một châu chấp chưởng mấy quận, dùng nhiều thì sẽ thành loạn quốc họa bang, dùng ít thì lại khuất tài*, Ôn Thái Ất Hồng Linh Xu của Thanh Châu chúng ta đều ở trong này, phụ thân Lục Đông Cương của người sau này nếu có thể ma luyện một phen thì cũng miễn cưỡng có thể tính là một người trong đó. Bậc dưới cùng là những kẻ chỉ biết xu nịnh mị chủ kia, tài học thì bình thường, nhưng trời sinh lại biết nhìn mặt mà nói chuyện. Yến nhi, có biết vì sao kết cục của đại tài chi sĩ phụ tá cho các đời vua lại không bằng tiểu tài không?"

(* dùng để chỉ việc không thể phát huy hết tài năng của một người .. )

Lục Thừa Yến nhỏ giọng nói: "Công cao chấn chủ ?"

Lục Phí từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt nói: "Bắc Lương Vương Từ Kiêu không thể nói là không công cao chấn chủ đúng không? Vì sao kẻ nhân đồ kia có thể sống tới hôm nay, được phân đất ở biên cương, trong tay có ba mươi vạn tinh binh? Không có vì gì khác, chỉ có vì hai chữ tình cảm mà thôi. Ở chung với đế vương thì tình cảm hơn xa tài lược, hoạn quan vì sao có thể làm chính, ngoại thích vì sao có thể cầm quyên? Cũng không phải là vì quân chủ nhớ đến phần hương hỏa tình nghĩa kia sao? Quan hệ giữa Từ Kiêu cùng tiên hoàng, ít hơn phụ tử nhưng lại nhiều hơn huynh đệ, đặc biệt rắc rối, bởi vậy cho dù tiên hoàng băng hà thì phần tình nghĩa kia vẫn được truyền thừa ít nhiều đến chỗ đương kim bệ hạ. Lúc trước đoạt đích*, Từ Kiêu chỉ thờ ơ lạnh nhạt, đây không phải là công, mà là tình nghĩa mà người thường không thể biết, sau này Triệu Trĩ hoàng hậu muốn chiêu thế tử Bắc Lương để làm phò mã, mấy kẻ Ôn Thái Ất đều cảm thấy tình nghĩa quân thần giữa Hoàng thượng và Từ Kiêu hầu như đã không còn nên vội vàng bỏ đá xuống giếng, đám lão tặc mất nước Tôn Hi Tể ở trong triều đình cũng đánh trống reo hò. Thế nhưng mà sai rồi, sai cả mười phần rồi! Lòng dạ nữ nhân Triệu Trĩ kia không đơn giản, trong mắt ta thì việc kia chỉ có một nửa là muốn thăm dò điểm mấu chốt của Từ Kiêu, một nửa còn lại lại chính là muốn bảo vệ Bắc Lương, bảo vệ Từ gia. Mặc dù Từ Kiêu ngăn cản chuyện này, nhưng nàng cũng sẽ không thật sự tức giận, lần Từ Kiêu vào kinh này, như thế nào? Không tốn chút công đã lấy được việc thừa kế thế vị vào tay rồi! Nếu đổi lại là người khác, thì cho dù là Yến Sắc Vương thì có thể làm vậy được không?”

(* Chi chính, dòng chính, trưởng)

Lục Thừa Yến dè dặt nói: "Lão tổ tông, vậy bây giờ Bắc Lương Vương chỉnh chiến vất vả cả đời thì tích góp được bao nhiêu tình cảm quân thần rồi?”

Lục Phí cười nói: "Còn lại không nhiều lắm, tình cảm nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi Từ Kiêu ba lần bảy lượt lăn qua lăn lại, chẳng qua mấy đại phiên vương như Yến Thứ Vương hay Quảng Lăng Vương chưa chết hết, thế nên là vẫn còn. Tiên hoàng không cho Cố Kiếm Đường đi Bắc Lương làm vương khác họ, là có lý do rất lớn. Cố Kiếm Đường, người này quá mức khéo đưa đẩy, không chịu gây địch, tiên hoàng làm sao có thể yên tâm để cho hắn đi ngàn dặm xưng vương. Còn Từ Kiêu, phong mang của kẻ thọt này kém cỏi nhất trong số ba người, Cố Kiếm Đường tuy có hỏa hầu nhưng đích xác so ra thì vẫn kém. Lúc trước Vương triều có người nói thành viên nòng cốt của Từ Kiêu nếu giao cho Cố Kiếm Đường thì cũng có thể diệt sáu nước, lời này cũng không giả. Chỉ có điều, kết cục cũng chạy không thoát cái cảng thỏ khôn chết thì nấu chó săn."

Lão cung phụng ở Thanh Châu an dưỡng tuổi già đã lâu mỉm cười nói: "Lại cùng tiểu cô nương ngươi nói chút chuyện là được rồi, sở dĩ mạo hiểm đến Xuân Thần Hồ, là bởi vì hai thế hệ Thanh đảng chúng ta vất vả lắm mới ngưng tụ được khí, giải tán. Vị mắt xanh kia quả là ghê gớm, mới chấp chính chưa được mấy năm đã trị được Ôn lão đầu khiến lão phục tùng, nếu chỉ là như thế còn tốt, nhưng lão bất tử Hồng Linh Xu này vốn định trước khi xuống đài thì đẩy mấy đứa con trai bất tài lên, một người vào kinh làm Đại Hoàng môn, một người làm quận thủ, cái tên Đấu Đại còn lại không biết chữ thì đi đòi theo họ Vi làm thủy sư Thanh Châu. Tất cả đều bị kẻ Bích Nhãn Nhi kia quấy rối, còn đem Dương Lĩnh quận giao cho môn sinh đắc ý của Ôn lão đầu, Hồng Linh Xu cái gì cũng tốt, chỉ là tâm nhãn quá nhỏ, tuy nói đã nhìn ra đây là dương mưu của Bích Nhãn Nhị, nhưng vẫn là tức không chịu nổi nha, thường xuyên qua lại với nhau, vốn đã có khoảng cách cùng Ôn lão đầu giờ thành hoàn toàn xa lánh, mấy vị lão gia hỏa Thanh Châu có thể nói chuyện ở triều đình cũng không chịu yên tĩnh, hoặc là bị Cố Kiếm Đường âm thầm lôi kéo hoặc là cùng mấy người bên lão thái sư Tây Sở Tôn Hi Tể mắt đi mày lại. Về sau này đại thế của Thanh đảng như thế nào, kỳ thật ai cũng nhìn ra được, chẳng qua thật rơi vào trên đầu mình, liền bất chấp đại cục mà thôi. Thanh Châu chúng ta, đã sớm bị cổ nhân nói chết rồi, đúg là thấy lợi quên nghĩa mà."

Lục Thừa Yến hì hì cười nói: "Nếu lão tổ tông còn ở kinh thành, làm sao cho bọn họ dám mò tới."

Lục Phí Chu sờ sờ đầu cháu gái, híp mắt cười nói: "Nhỏ hay nịnh hót này."

Lão nhân thở dài nói: "Ta sao cũng không phải là đồ thấy lợi quên nghĩa, nên cũng chỉ có thể ở trước mặt tiểu nha đầu ngươi chê cười những lão bất tử kia mà thôi, không chừng ngày mai sẽ đến phiên bọn họ oán thâm bố trí ta đấy."

Lục Thừa Yến hừ hừ nói: 'Bọn họ dám! Ngày mai Yến Nhi sẽ để Lục Đấu giết cả nhà bọn họ gà bay chó sủal"

Lục Phí đưa tay vuốt râu, thoải mái cười nói: "Trên đời ít có người thật sự thông minh, nhưng cũng ít có người thật sự ngu ngốc, những cái gọi là hào phiệt tử tôn của phụ thân ngươi cũng không hiểu đạo lý này lắm, chỉ là bây giờ thiên hạ thái bình, không thể gặp lúc loạn thế đến thảm thiết lòng người mà thôi, những kẻ phụ tá thanh khách hận không thể móc ra hết tâm can để bày tỏ lòng trung thành của Lục gia phủ kia, ta thấy cũng không có mấy cân nặng. Hàn môn sĩ tử đọc sách ấm no, sĩ tộc chỉ đọc cẩm tú tiền đồ, đọc ra đại nghĩa cùng đại trí ít lại càng ít, nhiều sử sách ghi lại giáo huấn đẫm máu của tổ tiên như vậy, đều thành đáng tiếc"

Lục Thừa Yến gật đầu nói: "Đọc sách chết, thư sinh đương nhiên bách vô nhất dụng, đọc sống, mới tính là hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao nha."

Lão nhân cười ha ha nói, tán thưởng nói: "Lời này phải để cho phụ thân ngươi nghe một chút."

Lục Thừa Yến làm cái mặt quỷ nghịch ngợm,'Vậy không được, khẳng định cha lại phải lải nhải Thánh Hiền Vân với Yến nhi từ ngày này sang ngày kia mất."

Lục Phí Chu thu lại nụ cười, được Lục Thừa Yến đỡ chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhẹ giọng cảm thán nói: "Thế tử Triệu Tuần thua điện hạ Bắc Lương cũng không có gì kỳ quái, nhưng ngay cả Tĩnh An vương hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền cũng không thể giữ lại hắn, thế thì cái này thú vị rồi. Vừa rồi Chử Lộc Sơn tự xưng là cho ngươi tát cũng sẽ không đánh trả, Yến nhi à, đừng tưởng là hắn nói đùa, vị Lộc Cầu Nhi tiếu lý tàng đao này rất là chân thật."

Lục Thừa Yến kinh ngạc kêu lên: "Đúng là nói thật? Yến nhi còn tưởng rằng là lời nói đùa nhẹ nhàng chứ”

Lục Phí lạnh nhạt cười một tiếng: 'Cho nên ta chuẩn bị cho ngươi vào vương phủ Bắc Lương , không hy vọng xa vời làm chính phi, nhưng thế nào cũng phải cầu chức phi tân cho ngươi. Luận về can đảm, hai lão già Ôn Hồng đời này không có lần nào sánh bằng ta"

Lục Thừa Yến từ nhỏ đã được lão tổ tông khen rằng tâm linh tương thông, tuy rằng sớm đã có vài phần suy đoán, nhưng sau khi chính tai nghe được thì trong lòng vẫn tràn đầy rung động, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào.

Lục Phí Chu vỗ vỗ mu bàn tay, hòa ái nói: "Đi, nhìn lư hương một lát, đồ chơi này không thể thiếu hỏa hầu."

Nhìn đứa chắt nhỏ chạy chậm tới ngồi xổm trước lư hương châm lửa than, lão nhân nhìn về phía mặt hồ, gió nhẹ phất vào mặt, râu bạc phiêu dật, thật sự là phong thái trác tuyệt, hơi suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Yến nhị, ngày mai giao Lục Đấu cho Chử Lộc Sơn. Hỏa hầu của Tương Phàn thành được rồi. "

Lục Thừa Yến nhu thuận ô một tiếng.

Lục Phí Chu xoay người cầm lấy một miếng gừng già ở trong hộp thức ăn trên giá, bỏ vào trong miệng, đột nhiên hỏi: "Nghe nói bộ dạng của vị thế tử điện hạ kia thập phần tuấn tú?"

Lục Thừa Yến kinh ngạc, ngẩng đầu mỉm cười nói: 'Cũng dễ nhìn!"

Lục Phí Chu thong thả nhai mẩu gừng tươi hơi cay, vuốt râu híp mắt nói: "Như vậy thì đại khái cũng có một nửa phong thái của lão tổ tông năm đó đúng không?"

Lục Thừa Yến đưa ngón tay lên má sò sờ, nghịch ngợm cười nói: 'Lão tổ tông không biết xấu hổi"

Lão nhân cũng không tức giận, đi tới khom lưng lau đi vết than đen trên mặt cháu gái, cưng chiều nói: "Con gái gả ra đều là bát nước hắt ra ngoài, còn chưa lập gia đình mà khuỷu tay đã quẹo ra ngoài rồi, xem ra mấy năm nay lão tổ tông thương con vô ích rồi."

Lục Thừa Yến đột nhiên đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Yến nhi không lấy chồng, không lấy chồng, không lấy chồng!"

Lục Phí cười ha hả nói: "Lão tổ tông tiễn Yến nhi một câu cuối cùng, gả phu tòng phu, nếu thật sự muốn để cho Lục gia chúng ta tiếp tục đại phú đại quý, thì sau này chờ lão tổ tông vào quan tài, mặc kệ cha mẹ ngươi nói như thế nào, cũng mặc kệ gia tộc cầu xin như thế nào, thì đầu phải nhớ kỹ việc trước đó phải nghĩ mọi sự thay phu quân ngươi, đây mới là thứ để cho Lục gia từ trong loạn cục Thanh Châu trổ hết tài năng căn bản. Người phu quân có tướng mạo tuấn dật của con lần này có thể làm cho binh của Tĩnh An Vương hãm hiểm chiêu, một nửa là do bản sự, nửa còn lại là kém hỏa hầu, bất quá dù sao hắn vẫn còn trẻ, chỉ cần có khí phách bố cục, thì cũng chưa hẳn không thể làm một người không thua kém gì Bắc Lương Vương”"

Lão nhân nhìn về phía tinh không, nhẹ giọng nói một câu khiến Lục Thừa Yến mơ mơ màng màng: "Chiêm bắc vọng nam, lấy mãng nuốt long nha."

Từ Phượng Niên không có xích lại gần lửa trại của đại kích Ninh Nga My, mà nằm ở trên bãi cỏ ở đỉnh sườn núi ngẩn người nhìn ngân hà rực rỡ trên đầu, trước đó không lâu hắn vừa mới cho Thanh Điểu ăn cái lễ thu đồ đệ của lão chân nhân Triệu Hi Đoàn ở Long Hổ Sơn, chính là Long Hổ Kim Đan vô cùng trân quý ở phủ Thiên Sư trân bảo vô số, một hộp chỉ có hai viên, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ, không khác gì là có thể kéo dài tính mạng, chỉ kém đan dược Tê Huyền Khung tự tay luyện chế một bậc. Năm đó lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương lên Long Hổ Sơn trảm Ma Thai, thứ lão cầu chính là tiên đan trong tay Tề tiên nhân được đồn đãi có thể cải tử hồi sinh kia. Bởi vậy vừa rồi sau khi mở hộp ra, khi nhìn thấy hai khỏa long hổ kim đan tràn ngập mùi thơm, Lý Thuần Cương biết hàng liền lập tức hỏi thế tử rằng thật sự cam lòng cho nữ tỳ áo xanh kia ăn ư? Lão Kiếm Thần hỏi vậy chủ yếu là vì thương thế của nữ tỳ đã không còn đáng ngại, sống sót là chuyện ván đã đóng thuyên, viên kim đan giá trị liên thành này có vẻ không cần thiết, có cần phung phí vậy không? Không ngờ thế tử điện hạ lại cực kỳ bình tĩnh nói rằng cam lòng, sau đó lại trực tiếp hỏi viên kim đan thứ hai khi nào ăn thì thích hợp. Lão già lông cừu đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh thế tử điện hạ, nhổ một cọng cam thảo ngậm ở trong miệng, cảm khái nói: "Trời giống như mái vòm, lồng ở khắp nơi, ai mà không phải ếch dưới đáy giếng chứ?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Lão tiền bối, đây cũng không giống như là lời ngươi sẽ nói."

Lão Kiếm Thần bĩu môi, tự giễu nói: "Ở trước mặt tiểu nê nhân, đương nhiên cần lúc nào cũng phải bày ra cái giá cao nhân, nếu không làm sao lừa nàng cùng lão phu luyện kiếm được."

Từ Phượng Niên xem thường liếc mắt một cái, rồi học lão Kiếm Thần rút ra một cây cam thảo, búng bỏ bùn đất, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt, mơ mơ hồ hồ nói: "Ngọt nha, trước kia cùng lão Hoàng thường xuyên ngủ tại loại địa phương chim không ỉa này, không giường không chăn, ta không có việc gì thường hay chửi trời mắng đất, đợi đến khi thật sự không còn khí lực, lão Hoàng liền đưa ta loại cam thảo này."

Lão Kiếm Thần bình tĩnh nói: "Mấy đao của ngươi trong bãi lau sậy chính là cửu kiếm của Hoàng cửu kiếm đúng không, lão phu mặc dù chưa bao giờ thấy người này xuất kiếm, nhưng thấy tám kiếm trước vẫn còn tốt, có thể coi như là kiếm thuật thượng thừa thường thường, nhưng kiếm thứ chín lại có phong phạm rất là quý phái, tên tiểu tử ngươi trộm luyện bao lâu rồi?"

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Chỉ là xem kiếm phổ, chưa bao giờ chân chính luyện qua, chẳng biết vì sao hôm ấy lại dùng đến."

Lý lão đầu tỏ vẻ bán tín bán nghi.

Từ Phượng Niên ngồi dậy, quay đầu hỏi: "Lão tiên bối, vì sao không nhận lấy hộp kiếm kia?"

Lão kiếm thần cười nói: "Vậy tiểu tử ngươi sao không như đói như khát mà lật xem bộ đao phổ vô kỳ xuất hữu ở dưới gầm trời kia?"

Từ Phượng Niên nằm xuống một lần nữa, bắt chéo chân.

Lão Kiếm Thần lớn tiếng cười nói: "Trời không sinh Lý Thuần Cương ta, kiếm đạo vạn cổ dài như đêm”"

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Da trâu này ngươi thổi cho Khương Nê nghe đi."

Lão Kiếm Thần đứng lên, một cước đá rớt cái này thằng nhóc bắt chéo chân kia, cả giận nói: "Cút dậy, để lão phu cho ngươi biết lời này có phải khoác lác hay không!"

Từ Phượng Niên sửng sốt, không dám tin nói: "Muốn dạy ta kiếm thuật thượng thừa sao?"

Lão đầu nhi cười nhạo: "Kiếm thuật thượng thừa trong mắt thế nhân tính cái trứng gì! Đêm nay lão phu trực tiếp truyên thụ cho ngươi Lưỡng Tụ Thanh Xà!”
Bình Luận (0)
Comment