Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Lên Lâu

Chương 250: Lên lâu Chương 250: Lên lâuChương 250: Lên lâu

Khâm Thiên Giám Thông Thiên đài.

Ở tầng cao nhất, ngoại trừ chứa vô số dụng cụ quan sát rườm rà phức tạp thì còn dùng làm tàng thư nạp giản, sách ở ba mặt tường cao tới mấy trượng, thế cho nên ở đây có khá nhiều cái thang chuyên dùng để lấy sách. Lúc này đã là đêm khuya, ở đây chỉ còn một lão nhân cùng thư đồng đang đứng, lão nhân bởi vì đọc sách quá nhiều, nhiều đến mức hỏng cả mắt, dưới nách lão nhân đang kẹp một quyển sách cổ, lão tập tễnh đi ra khỏi phòng trong, đi đến một bức tường được đục thông với một con đường Trích Tỉnh hướng ra phía ngoài. Con đường xuyên qua lầu các đột ngột này dài đến sáu trượng này do chín chín tám mươi mốt khối cẩm thạch lớn khảm nạm mà thành, trong suốt long lanh. Nếu đang đi trên đường mà ngoảnh đầu nhìn lại, kẻ nhát gan nhất định sẽ sợ đến hai chân run rẩy. Đứng ở chỗ này, có thể ngắm nhìn toàn cảnh hoàng cung, đã thuộc về một trong những nơi vượt qua quy tắc thông thường, bởi vậy ở trên bất kỳ một phần dư đồ phương chí văn hiến nào trong triều thì cũng không thấy ghi chép nào về Thông Thiên Đài. Lão nhân đi tới cuối con đường ngọc thạch liền quay đầu nhìn lại, tiểu thư đồng thấy vậy liền vội vã chạy tới khoác thêm một cái áo khoác cho giám chính đại nhân, thư đồng môi đỏ răng trắng linh khí bốn phía này cũng không sợ độ cao, cậu ngồi xuống bên cạnh lão chân hai chân lắc lư trên không, cùng lão nhân nhìn về phía tinh không mênh mông, chống quai hàm kinh ngạc xuất thần mà nhìn.

Tiểu thư đồng nhẹ giọng hỏi: "Giám chính gia gia, thật sự có thể nhìn thấy gì đó sao? Nghe Sách Hồ đại nhân nói năm đó hắn tận mắt nhìn thấy tám cây Hạo Đại Trụ phóng lên trời trên bản đồ bát quốc, rồi từng cây từng cây dần dần sụp đổ, lúc này cũng chỉ còn lại Ly Dương vương triều chúng ta thẳng tới Thiên Đình"

Nếu được gọi là giám chính, thì đương nhiên chính là đệ nhất nhân của Khâm Thiên Giám Nam - Hoài Du, lão nhân khép áo khoác lại, khế cười nói: "Già rôi, mắt cũng không nhìn được tốt nữa, thấy cũng không rõ lắm rồi."

Thư đồng nhỏ tuổi không cho là đúng nói: "Giám chính gia gia ngươi có thiên nhãn nha, sẽ không thấy rõ sao?"

Lão nhân bất đắc dĩ cười khổ nói: "Thiên nhãn? Hoàng Tam Giáp nói mà cũng có thể tin sao? Tiểu thư quỹ à, đây là lão ác liêu kia muốn mượn vị trí dưới mông ta để bố cục cho hắn, ngàn vạn lần không thể cho là thật. Nếu nói về Thiên nhãn thì phải nói vê hắn, chứ Vọng khí công của ta kém xa."

Thư đồng liền bênh vực: "Không đâu nha, Giám chính gia gia không phải đã đánh hai ván cờ cùng Hoàng ma đầu kia sao, trước thua nhưng sau thắng lại, có chỗ nào kém hắn đâu! Tiếp theo mà nói, hắn nhất định cũng chỉ có thể tự xưng là Hoàng Lưỡng Giáp mà thôi!"

Lão giám chính lắc đầu nói: "Không thắng, không thắng nha. Chỉ là đánh được một nửa, Hoàng Tam Giáp không muốn đánh nữa mà thôi, trên bàn cờ tuy nói là ta chiếm ưu thế, nhưng chỉ cần hắn đánh thêm mười nước nữa là sẽ tan tác, năm đó ta cảm thấy có thể ngang hàng, nhưng mười năm trước cân nhắc lại thì cảm thấy chỉ cần đánh thêm hai mươi nước cờ nữa là sẽ thua, lúc này hồi tưởng lại thì cũng chỉ còn mười nước cờ, có trời mới biết qua vài ngày nữa thì có phải rằng sẽ cảm thấy chỉ cần năm nước nữa là sẽ thua hay không đây, nói không chừng trước khi chết thì mới biết Hoàng Tam Giáp chỉ cần một nước nữa là có thể xoay chuyển được càn khôn. Đây mới là chỗ lợi hại chân chính của người này. Trong thiết kỳ đại chiếu của triều đình, nam phái lấy Vương Tập Lương làm thủ lĩnh, bắc phái lấy Tống Thư Đồng làm thủ lĩnh, kỳ lực xấp xỉ với ta, kỳ thật cũng đều kém xa Hoàng Tam Giáp, Vương Tập Lương nói Hoàng Long Sĩ đánh cờ như Hoài Âm dụng binh, công vô bất khắc, lời này rõ ràng chính là lời của người ngoài chỉ xem kỳ phổ chứ chưa từng tự mình đối cục, hẳn là Hoài Âm điểm binh càng nhiều càng tốt mới đúng, chỗ chân chính lợi hại của Hoàng Tam Giáp là ở giữa bàn, thu quan mới thấy bản lĩnh. Chỉ tiếc rằng trên đời không ai có thể cùng hắn đánh tới lúc thu quan mà thôi, nói vậy đây mới là nguyên nhân hắn khơi mào Xuân Thu quốc chiến. Dù sao thì bàn cờ ba thước đối với hắn mà nói, là quá nhỏ." Người được bệ hạ đối đãi ngang với quốc sư, có biệt danh là tiểu quỹ thư đồng - Nam Hoài Du tặc lưỡi nói: "Vậy ma đầu kia chẳng phải thật sự là vô địch thiên hạ sao, thật sự không có ai có thể đánh cờ thắng hắn sao?”

Lão nhân ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Thắng nổi hắn tựa hồ thật sự không có, bất quá vào thế hoà không phân thắng bại, có."

Thư đồng hai mắt tỏa sáng, kéo kéo tay áo lão giám chính, gấp gáp hỏi: "Ai vậy?"

Lão nhân sợ tiểu thư quỹ bên mình cảm lạnh, nên bảo thư đồng ngồi dậy trước, sau khi đệm thêm sách vở xuống dưới mông đứa nhỏ thì lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Năm đó tiên hoàng tự mình ra nghênh đón, mấy chục vạn bách tính hai bên đường Thái An thành cũng đều ra hoan nghênh, tiểu thư quỹ, ngươi nói là ai?”

Thư đồng oa một tiếng: "Biết rồi biết rồi, tăng nhân áo trắng, vị thân tiên đốn ngộ ở Lưỡng Thiện Tự kial Giám chính gia gia, thật sự có thể lập địa thành phật sao? Có phải nói ta đứng liền biến thành Phật không? Nếu là thật, vậy ta cũng muốn đi làm hòa thượng nha."

Lão giám chính ngữ khí trâm trọng nói: "Thật giả của đốn ngộ thì không rõ, chung quy lại thì ta cũng không phải là người của thích môn, mặc dù ta có đọc chút kinh Phật nhưng cũng không thể vọng ngôn được. Thế nhưng rủi ro ra tham thiền tán vận của tu đạo thì chính là thiên chân vạn xác. Quân chủ một nước nếu si mê Phật đạo, khẳng định không phải là chuyện may mắn nha. Tôn trọng Hoàng lão thanh tịnh còn tốt, đối với việc đất nước hao tài thì còn có thể coi như là lấy cho dân, dụng chi cho dân. Nhưng nếu sùng Phật, thì khó mà nói, khí vận mà tán thì tái tụ sẽ khó như lên trời. Phật pháp mới vào Trung thổ, liền gặp phải tham giáng, chưa chắc Nho Thích Đạo sẽ là tam giáo kỳ nghĩa, kì thực là hai nhà Nho đạo trọng dưỡng khí cũng rất lo lắng việc Phật môn làm hỏng khí thế của trung thổ."

Tiểu thư đồng tỏ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Ta đây cũng không làm hòa thượng nữa."

Lão nhân cười cười, sờ sờ đầu tiểu thư đồng.

Thư đồng ngẩng đầu hỏi: "Giám chính gia gia, ban ngày Bắc Lương Vương đến Khâm Thiên Giám chúng ta, sao những người khác đều sợ muốn chết vậy? Con không sợ."

Lão giám chính đứng dậy nói: "Không sợ là tốt Được rồi, được rồi, lười biếng đủ rồi, hai chúng ta nên trở về làm việc thôi, tranh thủ thời gian sửa chữa bộ lịch mới này xong thì ta cũng nên nhắm mắt thôi. Nếu bị tăng nhân áo trắng kia đoạt trước, thì lại là một tai họa không thể đo lường, may mà người sắp chết mắt mờ như ta có tiểu thư quỹ như ngươi hỗ trợ. A, đoán chừng kiếp sau đầu thai là không làm người được nữa. Đây chính là mệnh của người để lộ thiên cơ nha."

Tiểu thư đồng để lộ ra bộ mặt bi thương.

Nam Hoài Du hơi cố sức híp mắt, quay đầu nhìn về phía Bắc Lương, đưa tay chỉ chỉ, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư quỹ, chờ ta sau khi chết, thì phải dựa vào ngươi để áp chế con cự mãng kia rồi."

Có hai đống lửa trại lớn, mấy người phụ tùng thân phận không tâm thường của Ngụy lão đạo cộng thêm cả những "nữ quyến" như Ngư Ấu Vi Khương Nê chiếm một bụi, còn một bụi khác thì doanh chữ Phượng đang vây quanh, khoảng cách giữa hai bên khá là xa, rất tuân thủ quy củ việc tránh hiềm nghi. Bùi Nam Oánh cho dù chỉ gặp rủi ro với Phượng Hoàng, nhưng cũng vẫn kiệt lực giữ vững tư thế đoan trang của Tĩnh An vương phi. Bà rảnh rỗi vô sự, liền lưu tâm đến động tĩnh của doanh trại chữ Phượng. Có thể nhìn thấy những khinh ky này luân phiên tới lui để trực đêm, rất là ngay ngắn trật tự, đại chiến qua đi, hai vị tướng quân đều bị thương không nhẹ, nhưng mặc kệ là tướng giáo hay là sĩ tốt thì trên mặt họ đều không có chút khí tức chán nản nào, nhìn khẩu hình của bọn họ thì tựa hồ đều đang nói về vị kia thế tử điện hạ, thần thái của mỗi người đều cực kỳ phấn chấn. Doanh chữ Phượng càng ngưng tụ lòng quân như vậy, Bùi vương phi lại càng không được tự nhiên, vốn có tâm tư thoát khỏi lông giam giờ thì cũng đang dần dân lãnh đạm đi, thậm chí buồn chán đến mức muốn đi quét dọn buồng giam tù nhân trong xe, thế này thì sao so được với Tĩnh An vương phi độc nhất vô nhị của Thanh Châu nữa đây? Bùi Nam Oánh nản lòng thoái chí, đưa tay tới gân đống lửa, khi sau ấm áp hơn được vài phần liên nhìn về bên trái, bên trái là một mỹ nữ đang ôm một con mèo trắng mập mạp, trên đường cùng Bùi Nam Oánh đi tìm đầm nước thì cả hai cũng đã chuyện phiếm được vài câu ít ỏi, chỉ thế thôi cũng biết là nàng ăn nói không tâm thường. Còn bộ dạng của nữ tử tuổi trẻ có thân phận cổ quái bên phải kia thì quả đúng là cực kỳ có linh khí, Bùi Nam Oánh thân là vưu vật tuyệt đại được bình chọn về mặt son phấn, nhưng vẫn không dám nói rằng qua vài năm nữa mình còn có thể thắng được nữ tử ăn mặc mộc mạc này, nói nàng là nữ tỳ thì không quá giống, nào có nha hoàn nào có thể cùng thế tử Bắc Lương trợn mắt nhìn nhau tranh phong được? Nhưng nếu nói là tiểu thư khuê các, thì lại cũng không đúng, đôi tay nhỏ bé kia quá thô ráp, hiển nhiên là xuất thân là hài tử từ gia đình nghèo khổ, Bắc Lương này, quả nhiên là quái nhân hiện thân liên tục, đoán không ra nghĩ không thông.

Bùi Nam Oánh không kìm lòng được nhìn về phía thế tử điện hạ vừa biến mất, tên vô sỉ hỗn trướng kia đang làm gì vậy?

Bắc Lương vương phủ, Thính Triều Đình.

Một đêm này, Bạch Hồ Nhi không còn song đao bên hông đã leo lên được lầu ba.
Bình Luận (0)
Comment