Chương 251: Tào Quan Tử (1)
Chương 251: Tào Quan Tử (1)Chương 251: Tào Quan Tử (1)
Trăng sáng sao thưa, trong căn nhà tranh nhỏ dưới chân núi Lưỡng Thiện Tự vang lên tiếng ngáy đại chấn, đó là một thiếu phụ tướng mạo xấu xí cực kỳ bất nhã, tay chân bà đang dang rộng, chiếm cứ hơn phân nửa chiếc giường, lúc nàng bá đạo xoay người thì không cẩn thận đập vị hòa thượng đầu trọc trung niên ở bên cạnh một cước ngã xuống ván giường, hòa thượng đáng thương ngồi ngẩn người ở dưới đất cả nửa ngày, sau đó ông mới đứng dậy khoác thêm một cái áo cà sa trắng nõn rồi đi ra khỏi phòng, vách tường bị tấm ván gỗ ngăn cách ra thành hai gian phòng nhỏ. Bạch y tăng nhân rón rén đi vào phòng nữ nhi, đắp chăn cho nàng, nàng ngủ cũng không an phận giống hệt mẫu thân nàng. Rồi lại đi tới phòng đồ đệ, nhìn thấy tên tiểu ngu ngốc kia chỉ lo cười, tám chín phần mười là nằm thấy mộng đẹp, đoán chừng là mơ thấy cùng Đông Tây đi nơi nào điên cuồng chơi đùa. Trong căn phòng nhỏ hẹp cực kỳ ít đồ trang trí nhưng được cái luôn chỉnh tê sạch sẽ này, giày tất của hai nữ tử trong nhà luôn bị ném loạn đến thiên nam địa bắc, tên Nam Bắc kia thì không giống như vậy, bất kỳ vật phẩm bài trí nào cho tới bây giờ đều rất cẩn thận tỉ mỉ, giống như là việc hắn giảng kinh thuyết pháp cho tăng nhân Tuệ Tự trong chùa vậy.
Bạch y tăng nhân đi ra khỏi nhà tranh một mình, đi tới Thiên Phật điện, hoa văn trên mặt tường có chứa quyền pháp của Kim Cương La Hán, trông rất sống động, trên mặt đất gô ghê có tổng cộng một trăm hai mươi tám cái hố nhỏ cửa dấu chân, trên giang hồ nghe đồn đây là một môn Phục Ma thần thông lợi hại nhất của Lưỡng Thiện tự, ai có thể diện bích quan quyên, đi đúng một trăm lẻ tám bước, là có thể ổn định ở trong top ba võ đạo thiên hạ. Điện này sở dĩ gọi là Thiên Phật điện, chính là vì ở Lưỡng Thiện tự một năm điêu khắc ra một tượng phật, thế nên cho tới nay đã có hơn ngàn tượng Phật. Tăng nhân áo trắng vừa là người giữ bia thế hệ này, cũng là một trong những pho tượng tăng của thế hệ Thiên Phật điện bây giờ. Đứng ở cửa điện liếc mắt một cái là nhìn thấy chư Phật Bồ Tát không giống nhau ở thập phương, so với ba mặt quyền phổ thì càng thêm đồ sộ rộng lớn, tổ sư đời đầu của Lưỡng Thiện Tự từng lưu lại Phật ngữ, rằng phàm là vào đại điện, phàm là người kiến văn giác tri đều sẽ đạt được hạt giống giải thoát của Bồ Đề.
Trong điện treo một bức câu đối: Từ Bộ Bộ Sinh Liên tới nay, cho tới nay đã ba ngàn năm, trọng tố đại điện cung cấp La Hán. Lịch tám mươi mốt nạn sau đó, nguyện đem hai mươi tám phẩm, phổ tế quần sinh giảng Pháp Hoa.
Chỉ là từ lúc tăng nhân áo trắng từ vùng cực tây trở về thành Thái An rồi lại trở vê Lưỡng Thiện tự, thì chỉ điêu khắc có một pho tượng La Hán, năm đó, vừa vặn là năm ông dẫn tiểu hòa thượng Nam Bắc đần trở về núi.
Bạch y tăng nhân ngẩng đầu nhìn pho tượng Thiên Phật sau khi mở cửa được ánh trăng rải đầy mà than ngắn thở dài.
Tiểu hòa thượng Ngô Nam Bắc không biết lúc nào xuất hiện sau lưng tăng nhân áo trắng, lo lắng nói: "Sư phụ, ngày mai sư nương lại xuống núi à?"
Bạch y tăng nhân tỏ ra vẻ mặt nhận mệnh nói: "Đi đi đi đi, dù sao trong bát cũng không còn lại mấy đồng tiền."
Đần Nam Bắc thở dài như ông cụ non nói: "Mấy lần sau Đông Tây sẽ xuống núi, lúc này lại cùng sư nương chọn son phấn đều chỉ chọn vừa đắt vừa quý, về sau phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi sao lại tỉnh rồi 2"
"Mới vừa nằm mơ nắm tay với Đông Tây, kết quả nàng gõ vào đầu ta một cái, liền tỉnh, ai. Này sư phụ, ngươi đánh ta làm gì?”
"Ngoại trừ nắm tay còn làm cái gì không?"
"Không có, chỉ nắm tay thôi, nếu không thì còn có thể làm cái gì nữa?"
"Thật là không không? Người xuất gia không nói dối, Thiên Phật điện nhiêu Bồ Tát La Hán như vậy đều đang nhìn ngươi đấy!"
"Ách, ngoại trừ dắt tay, ta còn nói với Đông Tây ta thích nàng..."
"Khó trách bị ăn đòn."
"Sư phụ, lão phương trượng nói ngươi là La Hán đệ tam tôn Vô Cấu La Hán chuyển thế, trong kinh Phật nói vị Bồ Tát này không có vọng hoặc phiền não, tại sao ngươi luôn bị sư nương cùng Đông Tây nói rằng có một khuôn mặt khổ qua vậy?"
"Đại chủ trì còn nói ngươi là đệ tử cuối cùng của Phật Đà Tu Bạt Đà La Tôn Giả, ở Phật lâm nhập diệt Niết Bàn tiếp nhận giáo huấn mà được Bồ Tát Quả, nghe rất lợi hại, vậy sao cũng không thấy ngươi có trí tuệ bác học cùng tài hùng biện vậy? Không nói trong chùa cùng dưới núi, chỉ nói đến bốn người trong mái nhà tranh này, ngươi cãi thắng được ai?"
"Ai, lão phương trượng đối với ai cũng thích nói tốt, được khen thật sự là không có gì cao hứng."
"Sư phụ, nếu không ngươi dạy ta đánh cờ đi?"
"Vì sao muốn học cờ?"
"Ở dưới núi Đông Tây xin sư nương mua hai hộp cờ, cơ mà sư nương lại không đánh cờ, Đông Tây nói đánh cờ không thắng được ngươi, cũng chỉ có thể đánh cờ với ta."
"Khuê nữ ta thông minh thuộc hàng đệ nhất thiên hạ, nhưng học cờ mà nói thì thật sự là ngộ tính cũng không có kinh tài tuyệt diễm như vậy, nói không chừng cũng không hạ được ngươi, đến lúc đó đồng tiền của sư phụ lại lãng phí rồi."
"Không sao, ta nhường nàng là được.'
"Đồ đần! Nhường cờ ngươi có thế nhường mấy ván ?"
"Cả đời, dù sao chờ ta tu thành xá lợi tử là được, tính ra cũng không đến mấy chục năm."
"Được rồi, sư phụ cũng đã nhiều năm không sờ tới quân cờ, ngươi đi lấy hộp cờ ra đây."
"Bây giờ? Ta nào dám đến gian phòng của Đông Tây, không bị đánh chết mới lạ, ta lại không dám chạy, vạn nhất chạy đến rừng bia như trước kia, Đông Tây tìm không thấy ta thì làm sao? Đến lúc đó sư nương xới cơm lại chỉ cho nửa bát."
"Đạo chi sở tại mặc dù có ngàn vạn thì cũng tới vậy thôi, cái này đạo lý mà cũng không minh bạch sao? Còn tu thành cái phật gì?”
"Sư phụ, lời này không phải là danh ngôn cảnh thế của Nho gia thánh nhân dưới chân núi sao?"
"Phải vậy không ?”
"Thiên chân vạn xác! Ai, trước kia luôn nghe các phương trượng trong chùa nói ngươi giảng kinh luận đạo ở Liên Hoa Đài mười năm một lần rất lợi hại, ngay cả những sĩ lâm hồng nho cùng Đạo môn chân nhân đều bội phục, xem ra cũng là khoác lác. Sư phụ, ngươi lén cho bọn họ mấy đồng xu rồi?"
"Đánh rắm! Tiền riêng của sư phụ không phải đều là bị sư nương ngươi quản sao?"
"Cái chậu gốm phía dưới tấm bia đá 'Long Môn Nhị Thập Phẩm ở phía sau phòng kia, không phải hai ngày trước ngươi vừa bảo ta chôn xuống sao?"
"Ha, Nam Bắc à, hôm nay ánh trăng không tệ. Ngươi chờ ở đây, sư phụ đi lấy hộp cờ."
Một lát sau, tăng nhân áo trắng cầm hai hộp quân cờ cùng với một cái gì đó để tiểu hòa thượng chặt cây chế thành bàn cờ thô ráp, hai thầy trò ngồi trên mặt đất trong Thiên Phật điện, tăng nhân áo trắng liếc mắt xem thường cái bàn cờ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, ông vứt bỏ không dùng đến nó mà là lấy ngón tay khắc ra mười bảy đường ngang dọc ở trên sàn nhà, sàn nhà trong điện do vật liệu đá đặc thù lát thành, được thế nhân gọi là "mặt kính kim cương". Từng có kiếm sĩ thượng thừa đắc đạo lấy lợi kiếm chém xuống cũng chém không ra dấu vết nào, bởi vậy 108 dấu chân rõ ràng kia mới đặc biệt lộ ra vẻ thân thông nhập thánh. Tiểu hòa thượng Ngô Nam Bắc đối với việc sư phụ dùng ngón tay vẽ đường cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ bày ra vẻ mặt cầu xin nói: "Sư phụ, đại chủ trì còn tốt, nhưng các phương trượng khác nhất định sẽ giảng phật pháp cho con nghe nguyên mấy ngày mấy đem đấy."
Bạch y tăng nhân bày ra vẻ mặt không sao cả nói: "Để cho bọn họ cằn nhẳn lẩm bẩm đi."
Tiểu hòa thượng bi phẫn nói: "Nhưng bọn họ không thích cằn nhằn lẩm bẩm với sư phụ, cũng chỉ bám rịt lấy ta nha!"
Căn nhằn lẩm bẩm, là câu cửa miệng độc hữu của một nhà bốn người cổ quái trong chùa này.
Tăng nhân áo trắng ngoảnh mặt làm ngơ, liếc nhìn mười chín đường của bàn cờ, ồ một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc rồi vỗ tay cười to: "Tuyệt đẹp, đáng tiếc là không có rượu. Năm đó sư phụ đánh cờ với một lão lưu manh, đánh hai ván đều hòa, theo thứ tự là mười lăm đường và mười bảy đường, hắn thở phì phò ngoan thoại rằng nếu là mười chín đường, sư phụ ta sẽ không phải là đối thủ của hắn. Bất quá xem tình hình lúc đó, tên lưu manh kia cũng không muốn là người đầu tiên nói về bàn cờ mười chín đường, Nam Bắc đần, có biết bàn cờ mười chín đường là ai sáng lập không?”
"Hình như là chị hai của Từ Phượng Niên, tên là Từ Vị Hùng, cái tên này rất đại khí. Đông Tây hâm mộ cái tên này rất lâu, luôn oán giận sư phụ năm đó đặt tên không lưu tâm chút nào. A, kỳ thật ta đã cảm thấy tên Đông Tây kia mới dễ nghe, nhưng lời này cũng không dám nói với Đông Tây."
"Lại là thằng nhóc Từ Phượng Niên này! Lúc về sư phụ phải ghi lại mấy con dao phay trên sổ sách cho hắn!"
"Sư phụ, bây giờ ngày nào sư phụ cũng ghi lại mấy con dao, nếu sau này Từ Phượng Niên thật muốn tới trong chùa, ta làm sao bây giờ?”
"Ngươi nói xem?”
"Bây giờ giúp sư phụ trước, đến lúc đó sẽ giúp Đông Tây."
"Nam Bắc, sư phụ trước kia thật không nhìn ra, ngươi nguyên lai không ngốc nha."
"Còn không phải thế sao!"
"Không ngu ngốc vẫn là đần, chờ ngày nào đó ngươi không ngu ngốc nữa, Đông Tây sẽ thật sự không thích ngươi nữa."
"A? Sư phụ đừng dọa con, buổi tối con sẽ ngủ không yên! Ngày mai không có tinh thần nấu cơm cho hai người."
"Nói như vậy thì ngươi cứ coi như sư phụ chưa từng nói qua lời này đi."
"Sư phụ, con không học cờ nữa, muốn ra ngoài Đông Tây phòng niệm kinh."
"Nam Bắc đần, sư phụ nói cho ngươi biết niệm kinh là vô dụng, kinh thư cùng thiên phật điện này đều là vật chết, nếu chỉ niệm kinh là có thể niệm ra xá lợi tử, thì đại chủ trì đã sớm đốt ra mấy vạn viên rồi. Không nói cái này nữa, ta dạy ngươi chơi cờ."
Bạch y tăng nhân chỉ là nói sơ lược một lần quy tắc cờ vây, ván thứ nhất nhường sáu quân, thầy trò hai người đều hạ cờ như bay, tiểu Nam Bắc đần tất nhiên là thua. Ván thứ hai nhường năm quân, tiểu hòa thượng vẫn thua. Ván thứ ba nhường bốn quân, tiểu hòa thượng thua liền ba ván.
Bạch y tăng nhân nhíu mày nói: "Nam Bắc à, cái này không được rồi, ngày mai nhường cờ kiểu gì, còn phải làm cho nàng không nhìn ra ngươi đang nhường cờ nữa?”
Tiểu hòa thượng một khi nghiêm túc làm việc liền bày ra khuôn mặt trang nghiêm, gật đầu nói nói: ”Sư phụ, con sẽ dụng chút tâm chơi cờ." Ván thứ tư, chỉ nhường ba quân, dựa theo lẽ thường, tăng nhân áo trắng nhường quân càng ít, hơn nữa cũng không cố ý nhường nước nhường cờ, thì tất nhiên là ván cờ của tiểu hòa thượng càng ngày càng khó coi. Nhưng trên thực tế, sau bốn ván thì tình thế của tiểu hòa thượng lại đang dân dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Ván thứ năm, bạch y tăng nhân nhìn sắc trời, nói: "Ván này không nhường, ngươi có thể chống đỡ đến một trăm sáu mươi nước thì coi như ngươi thắng, ngày mai có thể đi đánh cờ với Đông Tây rồi."
Nam Bắc đần dùng sức gật đầu "ừ" một tiếng, vừa muốn chấp bạch đi trước thì trong lúc vô tình lại nhìn thấy trong áo cà sa có một con kiến đang chạy tán loạn, tiểu hòa thượng ngây ngô mỉm cười một chút rồi nhẹ nhàng vươn hai ngón tay vẫn đang cầm quân cờ ra, để con kiến nhỏ bò lên tay rồi lại đặt trên mặt đất, chờ nó đi xa, lúc này mới thanh thúy hạ cờ xuống mặt kính kim cương.
Ván này, cuối cùng là được tiểu hòa thượng chống đỡ đến hơn một trăm bảy mươi nước đi.
Bạch y tăng nhân không có hạ cờ nữa, mỉm cười nói: "Bây giờ đi ngủ không?”
Tiểu hòa thượng sờ sờ cái đầu trọc, vui vẻ nói: "Đi!"
Bạch y tăng nhân khoát tay nói: "Đi thôi, hộp cờ với bàn cờ đều lưu lại."
Tiểu hòa thượng ồ một tiếng, đứng dậy rời khỏi Thiên Phật điện.