Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 252 - Chương 252: Tào Quan Tử (2)

Chương 252: Tào Quan Tử (2) Chương 252: Tào Quan Tử (2)Chương 252: Tào Quan Tử (2)

Bạch y tăng nhân khoanh chân mà ngồi chờ đồ đệ đi xa, ước chừng đồ đệ đã trở lại nhà tranh, thì lúc này mới dùng một tay chống cằm, nghiêng người chăm chú nhìn ván cờ.

Bạch y tăng nhân duỗi lưng, nhẹ giọng nói: "Tào Trường Khanh, vẫn kiên nhẫn đến như vậy nha. Khó trách được gọi là Tào quan tử."

Ngoại trừ lời nói của hắn, đại điện vẫn là yên tĩnh tự nhiên như thế.

Bạch y tăng nhân đưa tay chộp một cái, mười mấy quân cờ trắng dưới mặt đất đột nhiên lơ lửng trên không, rồi lại nhẹ nhàng phất một cái, quân cờ tựa như mưa rào bắn nhanh về một bên.

Sau đó, một nam tử văn sĩ mặc áo xanh nho nhã thản nhiên xuất hiện ở trong điện, trong tay câm mười sáu quân cờ kia, mỗi một bước bắn ra một quân cờ, nhanh đến mức trên không trung không thấy được bóng dáng quân cờ nào, trong nháy mắt, trên áo cà sa của bạch y tăng nhân đã dính mười lăm quân cờ. Vị hòa thượng không đứng đắn thích uống rượu ăn thịt còn cưới vợ sinh con gái vẫn lù lù bất động, thế nhưng trong đại điện hàng ngàn bức tượng phật lại đồng loạt lay động, giống như là đang gặp phải thiên ma cự chướng xâm lấn. Nhất là mấy pho tượng Bồ Tát La Hán kim cương trợn mắt, khí thế bên ngoài mạnh đến dọa người, hẳn là do mỗi một quân cờ của mười lăm quân cờ đánh trúng áo cà sa của tăng nhân áo trắng kia đều mang đến một lần khí cơ sóng gợn kịch liệt kích động, mới đưa tới dị tượng như vậy.

Trung niên văn sĩ tuấn nhã bất phàm trên tay chỉ còn một quân cờ cuối cùng, cười nói: "Quả nhiên thế gian không ai có thể phá Kim Cương cảnh của ngươi."

Không thấy tăng nhân áo trắng có động tĩnh gì, nhưng mười lăm quân cờ trắng từ trên áo cà sa lại rơi xuống đất, sau đó lại giống như là có linh tính mà nhanh chóng lăn trở lại vị trí ban đầu của ván cờ.

Bạch y tăng nhân bình thản nói: "Tào quan tử mười lăm chỉ huyền mà thôi, nếu không ngươi xuất ra cảnh giới Thiên Tượng thử xem?”

Văn sĩ dáng người thon dài cười cười, nhẹ nhàng ném quân cờ trong tay xuống đất, nhảy về phía trước mấy cái, quân cờ ngoan ngoãn vừa vặn trở về vị trí cũ giống như quân mười lăm trước. rồi văn sĩ lắc đầu nói: "Không thử, năm đó Bắc Mãng đệ nhất nhân được xưng là có thể cùng Tê Huyền Khung đánh một trận đi về phía nam mà đến Lưỡng Thiền tự, hắn cũng không thương tổn mảy may nào đến ngươi, chỉ bất quá trên mặt đất này lại bị ngươi giận dữ giãm ra 108 Kim Cương Ấn. Bất quá ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi đánh nhau với người đó là hòa, nhưng vì sao đánh cờ vẫn là thích hòa vậy? Năm đó Hoàng Long Sĩ đầu tiên là lấy tính mạng hơn ba trăm tăng nhân để đối cục với ngươi, một người làm một quân, ván này chết bốn mươi ba người, ngươi may mắn cầm hòa được. Sau khi quốc chiến Xuân Thu kết thúc, Hoàng Long Sĩ ép ngươi đánh cờ thêm lần nữa, cũng lấy mấy trăm tòa Phật tự trong trăm quận thiên hạ làm quân cờ, thua một quân liền hủy đi một tòa, thắng một quân liên để cho Ly Dương vương triều xây thêm một tòa, vì sao ngươi vẫn là hòa? Sau khi ta xem kỳ phổ, ván thứ nhất đích xác là khả năng thắng của ngươi không lớn, nhưng ván thứ hai rõ ràng là ngươi có hi vọng thắng Hoàng Long Sĩ"

Bạch y tăng nhân ngẩng đầu nhìn vị Tào Quan Tử danh chấn thiên hạ ngang với mình kia, người này cũng từng tự mình cùng Hoàng Long Sĩ đánh cờ, nghe nói hai người giao thủ gần đến giai đoạn quan tử, Tào Quan Tử so với mấy vị quốc thủ ngự dụng cung đình kia đương nhiên mạnh hơn không chỉ một bậc rưỡi, nhưng đối mặt với nhân vật thần tiên trong mắt thế nhân bực này, bạch y tăng nhân vẫn như là giếng cổ không gợn sóng, bình thản nói: "Ta nếu như nói vội vã về nhà nấu cơm cho vợ, ngươi tin hay không?"

Tào quan tử nghe thấy cái trò cười thiên hạ hiếm có này thế mà lại không có cười, chỉ thở dài tiếc hận nói: "Bây giờ ngay cả nữ nhi cũng có rồi, lại càng không có kiên nhân đánh cờ với ra nữa, xem ra là không có cơ hội đánh cờ cùng ngươi nữa rồi."

Bạch y tăng nhân châm biếm nói: "Ai thích chơi cờ với ngươi, một ván cờ có thể chơi đến tận mấy tháng mấy năm”

Tào Quan Tử tên thật Tào Trường Khanh không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện với tăng nhân áo trắng, nhìn ván cờ kỳ thật đã sớm thuộc lòng, cười nói: "Đồ đệ ngươi, thật sự là lợi hại. Không hổ là chỗ hy vọng được Phật môn coi là mạt pháp đại kiếp."

Bạch y tăng nhân bình tĩnh nói: "Tào Trường Khanh, tính tình của ta kỳ thật không tốt như ngươi nghĩ. "

"Ngươi nguyện đánh cờ cùng ta, ta cũng không muốn đánh nhau với ngươi. Này, rượu ngon ở trong hoàng cung tìm cho ngươi này."

Tào Quan Tử tháo bầu rượu bên hông xuống, ném cho tăng nhân áo trắng. Sau đó tay trái hắn vân vê một viên cờ trắng, nhẹ nhàng hạ cờ xuống, tựa hồ biết tăng nhân áo trắng sẽ không đánh cờ với mình, thế nên tay phải hắn tự cầm lấy cờ đen hạ xuống mặt đất, hình thành cảnh tượng tự tiêu khiển tự vui, nói: "Yên tâm đi, ta thà rằng phân cao thấp với cành đào của Đặng Thái A, cũng sẽ không liên quan đến ngươi, thế nhân chỉ biết ngươi kim cương bất bại, ta lại còn biết ngươi kim cương trợn mắt đáng sợ nữa."

Bạch y tăng nhân uống một ngụm rượu, nhíu mày hỏi: "Vậy người Hàn mèo cũng không lưu ngươi?"

Tào Quan Tử tự mình đánh cờ cả bên trái lân phải, lắc đầu nói: "Chuyến này trùng hợp không gặp."

Bạch y tăng nhân lau miệng, hỏi: "Tên sĩ tử nghèo túng Tây Sở ngươi còn nhớ mong đến việc tìm được vị tiểu công chúa thân mang khí vận kia để phục quốc sao?"

Tào quan tử vẻ mặt cô đơn nói: "Sao lại không muốn. Mọi người đều nói nàng đã cùng hoàng đế bệ hạ tuẫn quốc, nhưng ta vẫn luôn không tin rằng tiểu công chúa đã chết. Long khí Tây Sở vẫn còn, Khâm Thiên Giám không dám thừa nhận mà thôi."

Bạch y tăng nhân ngửa đầu uống một ngụm rượu: "Tào Trường Khanh, ngươi là vì lịch mới của ta mà đến sao? Vương triều Ly Dương noi theo lịch cũ, vốn là phụng thiên thừa vận, nhưng sau khi thôn tính tám nước, hiển nhiên đã không thích hợp, Khâm Thiên Giám đang bận việc này, ta bên này lại luôn làm đứt quãng, lại cũng không quá gấp gáp. Ngươi muốn động chút tay chân? Là để giữ lại một đường phục quốc sinh cơ cho vị tiểu công chúa vong quốc kia sao?"

Tào quan tử đột nhiên đứng lên, khom người thật sau, thật lâu sau cũng không chịu thẳng lưng.

Bạch y tăng nhân thở dài nói: "Tào Trường Khanh, ngươi thật sự không biết đây là hành động nghịch thiên soán mệnh ư? Thiên sư tiền nhiệm của Long Hổ Sơn đã hạ tràng, ngươi không rõ ràng sao?"

Vị Tào Quan Tử gần như nhất cử vấn đỉnh giang hồ khôi thủ suốt hai mươi năm, ngạo khí không thua bất luận kẻ nào này vẫn duy trì tư thế khom lưng.

Bạch y tăng nhân do dự một chút rồi trầm giọng nói: "Không phải ta không giúp, mà là vì chiêu hướng phát triển, Cựu Tây Sở căn bản không thể thành sự, có lão thái sư tôn Hi Tế trong ứng ngoài hợp thì có thể làm thế nào nữa? Ngươi thật sự coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc bó tay chờ chết sao? Từ Kiêu Cố Kiếm Đường không chết, lục đại phiên vương không chết, hôm nay lại thêm Trương Cự Lộc, còn có vị kia trong hoàng cung nữa. Tào Trường Khanh ơi là Tào Trường Khanh, thánh hiền chỉ nói ngăn cơn sóng dữ tại tức ngã, nhưng cơn sóng dữ đã qua, đại cục đã định, ngươi có thể làm gì? Đừng nói là ngươi, ngày cả bực tiên nhân như Tê Huyền Khung cũng vô dụng thôi!

Tào Quan Tử đứng thẳng dậy, kinh ngạc không nói gì, vẻ mặt thê lương.

Bên ngoài Thiên Phật điện, sấm sét vang dội, rất nhanh đã mưa ầm ầm.

Bạch y tăng nhân cúi đầu nhìn Tào quan tử đang thay đồ đệ mình hạ cờ trắng, kiên quyết bất cân, nào còn giống như Tào Quan Tử quan tử đến giọt nước không lọt nữa? Trong lúc nhất thời có chút ưu sầu, thở dài một tiếng: "Thôi thôi, bầu rượu này là rượu ngon, ta chỉ có thể cam đoan vị tiểu công chúa Tây Sở kia không chết, còn lại, lực bất tòng tâm, ngươi nếu được voi đòi tiên, thì ta cùng lắm là xuống núi đến hoàng cung đòi một bầu rượu trả lại cho ngươi." Tào quan tử lại thở dài, thản nhiên xoay người, đi vào trong mưa to.

Đây chính là dù là vạn người ta vẫn tiến* rồi.

(*có nghĩa là ngay cả khi đối mặt với hàng vạn người (chặn), ta vẫn sẽ dũng cảm tiến lên. )

Nho gia hào khí trường tồn.

Bạch y tăng nhân mặc dù đang ở trong Thích Môn, vẫn có chút sầu não.

Tiểu hòa thượng vừa muốn đi vào giấc ngủ liền bị tiếng sấm đánh thức vội vàng che ô giấy dầu chạy tới, nhìn thấy trong tay sư phụ có thêm một bầu rượu, lại liên tưởng đến vị thư sinh trung niên vừa nãy đi ra Thiên Phật điện kia, buồn bực hỏi: "Sư phụ, rượu này là vị tiên sinh thư sinh tặng cho ngươi sao?"

Bạch y tăng nhân gật đầu.

Nam Bắc đần thu ô lại, nhếch miệng cười nói: "Ta che một cái rồi câm theo thêm một cái, vừa rồi đụng phải vị tiên sinh đó, liền cho hắn mượn một cái."

Bạch y tăng nhân trừng mắt nói: "Cho hắn mượn làm gì? Năm trâu tháng ngựa* mới có thể lấy lại được đó! Một cây dù, tốn rất nhiều tiên đấy!"

(* Ý chỉ thời gian xa xôi. )

Tiểu hòa thượng khó xử: "Vậy làm sao bây giờ? Ta giảng kinh ở trong chùa, đại chủ trì cũng không cho ta đồng tiền nào đâu. Ngày mai nếu hỏi sư nương thì hỏng bét rồi."

Bạch y tăng nhân bất đắc dĩ nói: "Quên đi, cứ nói ta mua rượu là được rồi."

Tiểu hòa thượng cảm kích hô: "Sư phụ!"

Tăng nhân áo trắng trợn mắt nói: "Sư phụ muốn đi Tàng Kinh các trong chùa một chuyến, trốn sư nương ngươi, ngươi ngủ đi."

Tiểu hòa thượng thấp thỏm nói: "Sư phụ, nếu không thì ta vẫn nên nói thật cùng sư nương thôi?"

Tăng nhân áo trắng đứng lên, hung hăng cốc một cái vào trán tên đồ đệ ngốc này: "Đồ đần!"

Tiểu hòa thượng rạng rỡ cười một tiếng.

Bạch y tăng nhân ân cần dạy bảo: "Nam Bắc à, ngày mai sư nương tức giận, đối với ngươi mà nói thì nhiêu nhất chỉ là ăn ít cơm một chút làm việc nhiêu một chút mà thôi. Nhưng nếu sư nương ngươi tâm tình không tốt, thì không phải luôn thích xuống dưới chân núi mua vài bộ xiêm y một năm cũng không mặc được mấy lần sao? Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của sư phụ đấy."

Tiểu hòa thượng bừng tỉnh đại ngộ.

Tăng nhân áo trắng cười nói: "Đi thôi, đi ngủ đi."

Tiểu hòa thượng ừ một tiếng, nói: "Đông Tây sợ sét đánh, ta ra ngoài cửa niệm kinh cho nàng."

Bạch y tăng nhân sờ sờ cái đầu trọc của mình, cái tên đồ đệ này.

Đứng ở cửa Thiên Phật điện, nhìn thấy Nam Bắc ngốc đang chạy trong bùn lầy bất chấp mưa, tăng nhân áo trắng nỉ non nói: "Nam Bắc đần, ngươi có một thiên, không phụ Như Lai không phụ khanh."
Bình Luận (0)
Comment