Chương 253: Trên lâu phế phủ
Chương 253: Trên lâu phế phủChương 253: Trên lâu phế phủ
Trong màn đêm, Bạch Hồ Nhi Kiểm đứng ở ngoài hành lang lầu ba Thính Triều Đình, rất khó tin toà Bắc Lương vương phủ có diện tích quy mô gần với Yến Sắc Vương trong thất vương này không có một chủ tử, không nói Vương phi mất sớm, không nhắc đến Từ Kiêu giữ danh hàm Đại Trụ Quốc tại kinh sư xa xôi, cả Thế tử điện hạ đã chạy ra khỏi Bắc Lương kia, trưởng nữ Từ Chỉ Hổ thì hay nhất, sau khi lập gia đình thì chính là bát nước đổ đi, thứ nữ Từ Vị Hùng đoạt giải nhất Yên Chi Phó Bảng xếp hạng không dựa vào nhan sắc, còn đang học ở Âm Học Cung, mà ấu tử Hoàng Man Nhi Từ Long Tượng của Bắc Lương vương thì tu hành tại Long Hổ Sơn. Điều này làm cho Bạch Hồ Nhi Kiểm ngẫu nhiên xuất thần có chút cười khẩy tự giễu, trước đây gặp phải Từ ngu ngốc chẳng khác gì dân chạy nạn tên khất cái, nào nghĩ đến có thể có hôm nay leo lên lầu ba võ khố, vốn đã làm xong dự định xấu nhất giao dịch với Bắc Lương Vương, bất kể thế nào cũng phải ở lại Thính Triều Đình này đọc hết quần thư, sau này mượn Từ Phượng Niên Tú Đông Xuân Lôi song đao, chưa nói tới cái gì hối hận không nð, với y mà nói, ngoại trừ giữ lại mệnh luyện đao, không có gì luyến tiếc không bỏ xuống được.
Bạch Hồ Nhi Kiểm dùng hai tay vịn ở trên lan can hơi lạnh, tâm tư hàng vạn hàng nghìn, y giống với thế nhân, quá khứ đầy nghi ngờ cùng thành kiến không nhỏ đối với việc Từ Kiêu đoạt thiên hạ giành lấy toà phủ đệ tôn vinh này, chỉ là hơn một năm ngây người ở đây, vẫn luôn nhìn thấy lão nhân lưng còng nhỏ bé, từ trong thâm tâm có chút bội phục.
"Nội ngoại thập nhất di, cảm xưng binh trượng giả, lập trảm chỉ "Thiên hạ ranh giới, hễ nơi mặt trời chiếu sáng, trên khắp núi sống, đều làm thần thiếp cho Ly Dương vương triều ta".
Hai câu ngôn tráng ngữ, cũng không phải là lý luận suông của đám thi đàn văn hào, mà là xuất từ miệng thất phu Từ Kiêu vì ít học nên nhiều năm bị sĩ tử lên án, đáng quý hơn chính là Từ Kiêu gần như làm xong rồi! Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.
"Nam Cung tiên sinh, hiếm thấy ngươi lại lười biếng."
Phía sau Bạch Hồ Nhi Kiểm truyên đến tiếng nói quạnh quẽ, nhếch môi cười. Bạch Hồ Nhi Kiểm xoay người, ngắm nam tử trước mắt, lắc đầu nói: "Không dám để Lý quân sư gọi là tiên sinh."
"Chúc mừng leo lên lầu ba, so với ta nghĩ phải nhanh hơn một năm”
Người tới chính là quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn, trong Xuân Thu quốc chiến nơi nhân tài liên tục xuất hiện mưu sĩ sáng toả sáng, lão vẫn là tài năng xuất chúng nhất, năm đó người này cùng người Tây Thục Triệu Quảng Lăng cùng xưng phụ tá đắc lực của Từ Nhân Đồ, bên trái Triệu bên phải Lý, trên nguyên tắc là một người mưu lược một người quyết đoán, trong đó Triệu Quảng Lăng am hiểu dương mưu, Lý Nghĩa Sơn trọng điểm âm mưu, rất nhiều tuyệt hậu kế hỏng âm đức đều là nhờ tay lão. Hai người kết hợp, phối hợp không chút kẻ hở. Triệu Quảng Lăng nôn ra máu chết bệnh tại cảnh nội Tây Thục quốc, thị phi công tội cuối cùng chỉ khói mây mà thôi, mà Lý Nghĩa Sơn ở lại Thính Triều Đình bày mưu tính kế cho Bắc Lương Vương, chẳng qua nhìn khí sắc của lão, cũng là bệnh nguy kịch, không giống người trường thọ, quả thực, năm đó Tây Thục phá quốc, thuận thế diệt đi mấy Nam Man cường hào thay đổi thất thường, chính là Lý Nghĩa Sơn đưa ra cao vu luân giả, mặc kệ phụ nữ hay trẻ em, đều giết. Thục Châu đến nay nhắc đến Lý Nghĩa Sơn, cũng có thể làm cho tiểu nhi nín khóc. Bực nhân sĩ bất kể dương phúc âm đức đều phải kiến công, sao có thể sống được lâu dài?
Bạch Hồ Nhi Kiểm hỏi: "Có một chuyện khó hiểu, muốn thỉnh giáo Lý quân sư”"
Lý Nghĩa Sơn gật đầu, mỉm cười nói: "Mời nói, biết gì nói nấy"
Bạch Hồ Nhi Kiểm vốn cũng không phải là nhân vật khách khí, trực tiếp hỏi: 'Bắc Lương vương công nhận là tướng tài có thể lãnh binh, mà không phải là suất tài có thể cầm binh lãnh quân. Xuân thu quốc chiến, tam đại danh tướng còn lại cực hiếm có ai mỗi chiến trận đều xung phong đi đầu như Bắc Lương Vương vậy, trận chiến tại tường thành tây lũy, không thể nghi ngờ là một trận đỉnh phong quốc chiến thịnh nhất trong lịch sử vũ khí, nhưng hắn vẫn lớn mật giao quyền chỉ huy cho ngươi cùng Trân Chi Báo, tự mình dẫn thiết ky tinh nhuệ đánh đến cuối cùng. Vì sao Bắc Lương quân chỉ có thể họ Từ, mà không phải họ khác?"
Lý Nghĩa Sơn nhìn về phía Thính Triều Hồ không người ném mồi vĩnh viễn mặt nước yên tĩnh, khẽ cười nói: "Năm đó ta cùng với Triệu Quảng Lăng cũng từng tranh cãi về vấn đề này, ai cũng chưa nói phục người nào. Đáp án không phải ở chỗ của ta, ở trong tay phụ tử Từ Kiêu Từ Phượng Niên, Nam Cung tiên sinh chắc có thể tiếp tục lạnh nhạt quan sát. Triệu Quảng Lăng người này à, đáng tiếc sinh ở loạn thế, bằng không nhất định là trị thế năng thần, chắc chắn không kém Trương Cự Lộc. Khi đó bất đồng lớn nhất giữa ta với hắn chính là sau này ai sẽ chấp chưởng Bắc Lương quân, là con cháu của Từ gia, hay là kẻ khác? Cho nên ta cùng với Từ Kiêu nói may mắn Triệu Quảng Lăng chết sớm. Với tính cách cương liệt ghét ác như cừu cùng với không phải đen tức trắng của hắn, mặc kệ thế tử điện hạ chúng ta thật sự là che giấu hay thật sự là hoàn khố, đều nhìn không vừa mắt. Còn ta, ngoài bày mưu nghĩ kế chiến thắng nghìn dặm, đại khái là kém hơn hắn, nhưng tính khí tốt hơn rất nhiều, cho nên mới có thể sống lâu hơn hắn. Nếu không ngươi cho rằng vì sao tên Từ Phượng Niên kia hai ba ngày lại tới đưa rượu cho ta uống? Tiểu tử này, rất khôn ranh. Triệu Quảng Lăng không thích loại thông minh vặt này, ta ngược lại rất thưởng thức, lúc hắn làm quân sư, đều ở trong quân trướng việc gì cũng tự làm, ta tương đối lười nhác, cho nên rất nhiều chuyện đều có thể để ở trong mắt, biết nhiêu hơn về tâm tính của thế tử. Ta nhìn người này lớn lên, lần kia bởi vì chuyện của nữ tỳ che giáp Triệu Ngọc Đài, chọc giận Vương phi, phạt tiểu tử này cầm hai quyển sách úp mặt vào tường hối lỗi, hài tử mới bao lớn, có thể chịu bao lâu? Kiên trì không chịu nhận sai, lại không chịu thua, để trên đỉnh đầu một quyển, trong miệng cắn một quyển, căn cốt tính tình này, quả thực cùng Vương phi độc nhất vô nhị nha. Đương nhiên, chút chuyện nhỏ này, không nói rõ là cái gì, thế tử điện hạ của chúng ta về sau có thể thuận lợi thế tập võng thế hay không, tiếp chưởng 300,000 thiết ky, còn khó nói."
Bạch Hồ Nhi Kiểm do dự một chút hỏi: "Thế không lo lắng Tiểu Nhân Đồ sao?"
Lý Nghĩa Sơn sợ lạnh, giờ đang là tháng nóng nhất trong mùa hè, nhưng tại Thính Triều Đình trên núi Thanh Lương, trong đêm vẫn có gió mát phất phơ, vội cầm bầu rượu hồ lô nhấp một hớp rượu làm ấm áp dạ dày, lúc này mới bùi ngùi than thở: "Từ Kiêu dường như không sợ, nhưng ta lại rất sợ. Ngay cả loại người ngoài như Nam Cung tiên sinh cũng đã nhìn ra, thế tử điện hạ cùng Trần Chi Báo là người trong cuộc đấu tranh làm sao không biết? Nghĩ đến đây thủ đoạn của Trần Chi Báo cưỡi ngựa độc hành tha chết thê nữ của Võ thắng Diệp Bạch Quỳ tại tường thành tây lũy trước, ta không thể không sợ. E rằng ngươi không biết, kiếm thuật của Trần Chi Báo không tâm thường, xuất sắc nhất vẫn là thương pháp, so với năm đó thương tiên Vương Tú, cũng chính là sư phụ của hắn, đã có thể sáng bằng. Binh pháp của Trần Chi Báo, xưa nay gắng đạt tới một kích thành công, chắc hẳn binh pháp, cũng là như thế. Chuyện thiên hạ phần nhiều là thân bất do kỷ, năm đó Triệu Quảng Lăng cùng ta cùng rất nhiều tâm phúc từng ám thị Từ Kiêu sao không tạo phản? Tuy Từ Kiêu nhịn được, nhưng Trần Chi Báo có thể nhịn hay không, Trời mới biết. Vị ở Kinh thành, trong khoảng mười năm nay đều đặt lượng lớn tâm tư ở bên này. Không dối gạt Nam Cung tiên sinh, không phải Lý Nguyên Anh tiếc mạng, chỉ là sợ lâu đài đổ sập, có lỗi Vương phi bạch y gõ trống rồi."
Bạch Hồ Nhi Kiểm dường như bị cảm hoá trước khí tức xơ xác tiêu điều mà Lý Nghĩa Sơn vô hình trung tiết lộ ra ngoài, tâm tình có chút trầm trọng.
Lý Nghĩa Sơn thở ra một hơi, ngửa đầu nhấp một hớp rượu mạnh, cười ha ha nói: "Hôm nay xuống lầu cùng Nam Cung tiên sinh nói những lời tâm huyết này, không phải là hi mong ngày nào đó Nam Cung tiên sinh lên lầu đỉnh sau khi rời Thính Triều Đình, có thể nhớ kỹ phần tình nghĩa mờ nhạt này. Phượng Niên thông minh vặt, cũng đều là kẻ có tướng người chết như ta dốc lòng truyền thụ cho, Nam Cung tiên sinh đừng tức giận tiểu tử láu cá này, nếu Phượng Niên có tâm tính tương tự Vương phi, đương nhiên là không xấu."
Bạch Hồ Nhi Kiểm chỉ gật đầu.
Lý Nghĩa Sơn lại biết đủ. Nam nhân đã từng thấy qua vô số khói lửa chiến tranh vẻ mặt hốt hoảng nói: "Bây giờ thái bình thịnh thế, không nói bách tính, dù là một số tướng quân trẻ tuổi cũng không cách nào tưởng tượng cái loại triều dâng sóng dậy mấy trăm ngàn giáp sĩ đánh nhau dữ dội. Cảnh tượng như vậy, mặc dù bạch cốt chất chồng, vẫn có thể khiến vô số nam nhi người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Bắc Lương là chỗ tốt, trì lai bắc mã đa kiêu khí, ca đáo nam phong tận tử thanh. Mặc dù buồn vong quốc mà không ai, mới tính gan dạ. Chỉ là không biết cuộc đời này còn có thể chứng kiến Phượng Niên lĩnh binh rong ruổi, đạp phá bắc mãng mười ba Châu hay không."
* trì lai bắc mã đa kiêu khí, ca đáo nam phong tận tử thanh: bài thơ Tuyết dạ cảm hoài của Ngô Thù thời Minh. Giải nghĩa: Binh mã Mãn Thanh từ phương bắc đến kiêu hãnh biết bao, chiến ca vang lên phương nam, người Hán chết lặng
"Tiếng gió thổi tiếng mưa rơi tiếng sấm tiếng sóng lớn, vẫn là không so được tiếng vó ngựa của Bắc Lương nha."
Lý Nghĩa Sơn cười xoay người rời khỏi hành lang, Bạch Hồ Nhi Kiểm nhìn về phía bóng lưng khô gầy, cảm xúc ngổn ngang vô vàn.
Bạch Hồ Nhi Kiểm lại nhìn phía phương xa, thình lình nhíu mày, dường như y có hơi hối hận lúc đó không bằng lòng cùng rời Lương Châu, căm tức cảm xúc lần đầu tiên này, hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đè xuống.
Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, Bạch Hồ Nhi Kiểm nheo lại con ngươi đào hoa còn dễ nhìn hơn cả Từ Phượng Niên, nhìn ra phương hướng Đông Hải xa xa, cắn răng nói: "Thiên hạ đệ nhị sao?"