Chương 254: Nhất Tụ như thế nào lưỡng Thanh Xà (1)
Chương 254: Nhất Tụ như thế nào lưỡng Thanh Xà (1)Chương 254: Nhất Tụ như thế nào lưỡng Thanh Xà (1)
Chương 36: Nhất Tụ như thế nào lưỡng Thanh Xà
Nghe nói lão Kiếm Thần muốn truyền thụ Lưỡng Tụ Thanh Xà, Từ Phượng Niên bị chấn kinh đến tột đỉnh, không đợi hắn phản ứng kịp, Lý Thuần Cương hừ lạnh nói mượn kiếm, Xuân Lôi bên hông Từ Phượng Niên run rẩy không ngừng, vô thức muốn đè lại thanh đoản đao phong cách cổ xưa không để nó thoát khỏi vỏ.
Lão đầu mặc áo da da cười khẩy, nói rằng trước hết để cho tiểu tử ngươi kiến thức một phen ngự kiếm trên Côn Lôn của Ngô gia kiếm trủng, một phen chiến đấu khí cơ, làm sao Từ Phượng Niên có thể thắng được lão Kiếm Thần bế quan nhiều năm ở dưới Thính Triều Đình, Xuân Lôi vẫn bị lão Kiếm Thần dùng một ngón tay dẫn dắt, nhảy lên trên không.
Lý Thuần Cương đùng ngón tay đè lại, Xuân Lôi rơi xuống, ngón tay xoay tròn, Xuân Lôi xoay vòng ở trước người lão rất mạnh, cuối cùng hình thành một vòng đao ảnh sáng sủa, tìm không thấy thân đao.
Lão Kiếm Thần tùy ý Xuân Lôi xoay tròn quay vòng không ngừng trên không trung, đưa tay chộp lấy, câm chuôi đao, trên thân đao Xuân Lôi mang phong cách cổ xưa trong nháy mắt nổ tung hai đạo thanh Cương, cứ như hai con thanh xà Thông Huyền quanh quẩn xoay quanh. Lão Kiếm Thần cũng không nhắc nhở Từ Phượng Niên cẩn thận, lấy đao làm kiếm, kiếm khí vút lên cao, một kiếm liên bổ về phía Từ Phượng Niên đang suy tính ngự kiếm môn đạo trong đó, kiếm khí du đãng, trong khoảnh khắc bắn thẳng đến trước mặt. Lần trước Từ Phượng Niên ở trên Võ Đang sơn, đối địch với một tên đại nội thị vệ xuất thân từ hoàng tộc Đông Việt, tên đao khách kia dùng một đôi song đao Man Cẩm, khiến cho Từ Phượng Niên coi trọng hâm mộ chính là thuật rút đao độc hữu của người nọ, mắt thấy thanh xà cuộn trào mãnh liệt kéo tới, đột nhiên thông thuận, không biết làm sao lại sờ ra Huyền ý chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Nếu thanh xà kiếm khí đã tránh không được, Tú Đông lập tức cực nhanh rút đao ra khỏi vỏ, một hơi lên Hoàng Đình, cầm đao ngạnh kháng dưới điều này lạnh lùng kiếm cương, Từ Phượng Niên đứng ở đỉnh sườn núi đã bị hai con thanh xà quấn lấy nhau đẩy xuống eo dốc, trên mặt đất bụi đất tung bay, ống tay áo cùng giầy của thế tử điện hạ đều coi như hỏng, lão đầu nhi khoác áo da dê cũng ÿỷ thế hiếp người, một kiếm tiếp nối một kiếm, kiếm khí rất dày, thanh Cương càng đậm, Từ Phượng Niên vốn không có thời gian để thở, may mà Đại Hoàng Đình tâng bốn có thể lưỡng khí sinh thanh Liên, lại chịu đựng một cái thanh xà xuất động, lần này trực tiếp từ đỉnh sườn núi bức lui đến sườn núi.
Lão Kiếm Thần híp mắt đứng ở đỉnh sườn núi, hỏi: "Cách rút đao này của người có chút thú vị, nếu lão phu không nhìn lầm, là thủ đoạn thành danh của hoàng tộc Đông Việt, cũng không có bí kíp ghi chép lại, chỉ truyền miệng, tiểu tử ngươi làm sao học được?"
Khí cơ trong cơ thể của Từ Phượng Niên cuồn cuộn như thủy triều, một thân Đại Hoàng Đình vốn vừa mới bình ổn xuống, nhất thời vô cùng khó chịu, khổ sở nói: "Trước đây nhìn thấy một gã hoàng tộc Đông Việt rút đao một lần, xem như là học trộm”"
Lão Kiếm Thần gật đầu, lơ đểnh, chỉ cười tủm tỉm hỏi: "Nghỉ ngơi đủ rồi chứ?"
Từ Phượng Niên quyết định thật nhanh, kêu lên cực kỳ chắc chắn: "Vẫn chưa đủ!"
Lão Kiếm Thần nào có hảo tâm chờ người, cười ha ha, trong tay thanh xà tái khởi, thế tới càng hung, không phải Từ Phượng Niên không muốn né tránh mũi nhọn, mà là hoàn toàn trốn không thoát, chỉ có thể dùng biện pháp vụng về nhất lấy cứng đối cứng, may mà Lý Thuần Cương dường như cố ý có chút lưu lực, mỗi lần xuất thủ vẫn chưa hạ ngoan thủ, khí diễm so với hai cái kiếm cương trăm trượng trên quan đạo, mà là thủ đoạn dao nhỏ cắt thịt, chắc là muốn thử một lần Đại Hoàng Đình đến cùng có thể sinh ra bao nhiêu đóa thanh liên. Từ Phượng Niên cắn răng, hai chân trầm xuống, thân hãm bùn, lấy kiếm chiêu Phúc Giáp mà cô cô truyền thụ để đối kháng đạo thanh xà kiếm cương này.
Đáng tiếc kiếm khí của lão Kiếm Thần nào dễ đối phó, Tú Đông bị tâng tâng kiếm khí tấn công như sóng biển vỗ vào đá san hô khom đến mức không thể khom thêm nữa, bình bình. Cả người Từ Phượng Niên mang theo Tú Đông cùng nhau bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng liền, mới đứng dậy thì đã có ngay thanh xà tiếp theo bơi trườn đến. Từ Phượng Niên liều mạng đổi Phủng Sênh trong é Đôn Hoàng phi kiếm ) để đối địch, lần thứ hai bị đánh bay tâm thần trong thoáng chốc có một tia hiểu ra, thượng thừa kiếm đạo phân ngự kiếm cùng sinh cương, xá kiếm ý cầu kiếm chiêu, vì vậy Ngô gia kiếm trủng xưng hùng, nhưng nào có một tỳ vết nào, kiếm sĩ có tu vi càng sâu, thì càng cần một thanh thần binh, ví dụ như Ngô Lục Đỉnh rời trủng lập tức mang theo thanh này làm Vương. Mà bản thân trường kiếm sau này chỉ là giả danh, kiếm cương mới là vương đạo, như lúc Lý Thuần Cương lấy nước trên ô che mưa làm kiếm, đã coi là thiên hạ vạn vật đều có thể làm kiếm.