Chương 255: Nhất tụ lưỡng thanh xà (2)
Chương 255: Nhất tụ lưỡng thanh xà (2)Chương 255: Nhất tụ lưỡng thanh xà (2)
Chẳng qua thật sự đối đầu Lưỡng Tụ Thanh Xà này, Từ Phượng Niên mới biết được Lý Thuần Cương năm đó mặc dù có thể lên đỉnh kiếm đạo, chính là ở chỗ vị lão Kiếm Thần này mặc kệ ngự kiếm hay là sinh Cương đều tương đương, thanh xà trườn bơi, nhìn như lao thẳng đến, thực ra có thể dưới sự dẫn dắt của khí cơ tùy ý đổi hướng, Ngự khí vô cùng tinh diệu, mới có đại thiên khí tượng như vậy.
Lão Kiếm Thần cầm Xuân Lôi, chậm rãi đi xuống sườn núi, Tiểu tử, chết chưa?"
Từ Phượng Niên bị khơi dậy khí thế hung ác, phùng má giả làm người mập cười nói: "Vẫn chưa! Lại đến nào!"
Lý Thuần Cương cười trừ, nhẹ giọng nói: "Chút bất bình trong lồng ngực, dùng rượu để tiêu tan, thế gian nhiều bất bình, duy kiếm có thể tiêu tan. Từ tiểu tử, Mộc Mã Ngưu của lão phu cũng tốt, hay Tố Vương trên tay của Ngô Lục Đỉnh cũng được, năm đó mẹ ngươi kiềm giữ Đại Lương Long Tước cũng được, không dám nghĩ một kiếm chém bằng thế đạo, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, làm sao có thể đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Chờ ngươi thường thấy Lưỡng Tụ Thanh Xà của lão phu, thì sẽ có khí khái của ngươi, Đại Hoàng Đình mới có thể là Đại Hoàng Đình của ngươi. Đối địch với người, không chiến đừng hòng lui, đêm nay lão phu dạy ngươi đạo lý này, không hề kém hơn Lưỡng Tụ Thanh Xà."
Ở chỗ hai đám lửa trại chỉ thấy ở gần sườn núi bay lên kiếm khí tận trời, đại kích Ninh Nga Mi có chút bận tâm, muốn suất lĩnh một đối bạch mã nghĩa từ đi nhìn chằm chằm, nhưng bị lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương cười ngăn lại.
Ninh Nga Mi rời xa đống lửa, nhỏ giọng hỏi vị lão đạo Cửu Đấu Mễ: "Chân nhân, vị lão tiên bối kia là Lý lão Kiếm Thần?"
Lão đạo sĩ tuổi gần thất tuần vẻ mặt ước mơ, dường như nhớ lại thời gian khinh cuồng lúc bản thân còn trẻ học Lý Thanh Đảm trường kiếm thanh sam hành tẩu giang hồ, vuốt râu cười nói: "Chính là lão Kiếm Thần, bây giờ nhớ lại quả thực là giống như nằm mơ, không dám tưởng tượng cuộc đời này có thể cùng vị tiền bối này cùng nhau xuất hành, quả là cực kỳ vinh hạnh!"
Ninh Nga Mi tính khí tốt song ngại ngùng nội liễm, cười cười, dường như không biết làm sao để tiếp tục trọng tâm câu chuyện, với gã mà nói, Lý Thuần Cương chỉ là lớp lão bối Lục Địa Thần Tiên nhất lưu trong miệng võ phu giang hồ, không phải là trăm tuổi mặt trẻ như hài nhị, đi lại trong nháy mắt trăm dặm cùng với các loại truyền ngôn mỹ dự kiếm pháp bao quát thiên hạ, thật đụng phải, đúng là có chút trở tay không kịp. Lão đầu nhi khoác áo da dê với lối ăn thế ngồi thật sự có chút kỳ quái. Nhất là lão tiền bối bị thành Võ Đế Vương Tiên Chi bẻ gây bội kiếm Mộc Mã Ngưu, cộng thêm bây giờ chẳng biết tại sao chỉ còn một tay, thật là khiến người nhịn không được bóp cổ tay thở dài, ở trong cách nhìn của Ninh Nga Mi, tận mắt nhìn thấy thanh xà kiếm khí thế như chẻ tre, nếu như hai tay đều còn, sẽ là dạng quang cảnh gì?
Thế nhưng một tay áo làm sao phóng ra lưỡng thanh xà?
Ngụy Thúc Dương dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Ninh Nga Mi, lắc đầu nói: " Ninh tướng quân, không có đơn giản như vậy."
Đại kích Ninh Nga Mi không lên tiếng, sau đó quay đầu chứng kiến Thế tử điện hạ với quần áo tả tơi vào lúc hoàng hôn mới thay đổi quần áo mới tinh đi tới, lão Kiếm Thần thì nhàn nhã đi ở phía cuối, tự tiếu phi tiếu.
Từ Phượng Niên thấy đống lửa trại còn cách một đoạn, nhẹ giọng cười khổ nói: "Lão tiên bối, nói là dạy ta Lưỡng Tụ Thanh Xà, nhưng có ai lại dạy võ như ngươi, từ đầu tới đuôi đều là chịu đòn, ngay cả chạy trốn cũng không được.”
Lý lão đầu nhi phẫn nộ nói rằng: "Ngu xuẩn, nói với ngươi những đạo lý lớn kia có ý nghĩa gì? Tuyệt kỹ thành danh của lão phu há dễ học như vậy." Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Chỉ vì lười, không muốn nói chuyện mà thôi."
Lão Kiếm Thần không những không giận mà còn cười, hắc hắc nói: 'Quả đúng như vậy, Lưỡng Tụ Thanh Xà nói là Lưỡng Tụ, không nói đến kiếm Cương kia, kiếm chiêu đã có tới 66, giảng giải từng cái cho ngươi, lão phu sẽ lãng phí bao nhiêu nước bọt khí lực."
Từ Phượng Niên bày ra một biểu cảm cực kỳ đáng thương.
Lão đầu cười lạnh nói: "Tiểu tử, đừng chiếm tiện nghi của cô nương còn ghét bỏ béo gầy, chậm rãi nghiên cứu, chờ ngươi chân chính có thể một đao phá vỡ thanh xà, mới tính đăng đường nhập thất ở võ đạo."
Từ Phượng Niên đau khổ hỏi: "Nghe ý của lão tiền bối, là phải mỗi ngày chịu đòn hay sao?"
Lý Thuần Cương liếc xéo, nói: "Bằng không?”
Từ Phượng Niên lập tức nịnh nọt cười nói: "Đây là thiên đại phúc khí của ta, thế nhân thắp hương bái Phật đều cầu không được!"
Lý Thuần Cương nhìn chằm chằm mặt của thế tử điện hạ, thần tình cổ quái, sau đó một cước đá vào trên mông của Từ Phượng Niên, nhìn bóng lưng lảo đảo của hắn, cười nói: "Tiểu tử ngươi dáng dấp thì được mà tâm tính bỉ ổi. Bản lĩnh trên giường của ngươi như thế nào? Còn chưa cút đi lấy Tĩnh An Vương phi luyện tay một chút!"