Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 256 - Chương 256: Luyện Một Chút Kiếm Pháp

Chương 256: Luyện một chút kiếm pháp Chương 256: Luyện một chút kiếm phápChương 256: Luyện một chút kiếm pháp

Bị đạp một cước khiến Từ Phượng Niên lơ ngơ nói: "Luyện tay gì?"

Lão Kiếm Thần cười khẩy nói: "Bằng không còn ngươi còn có thể dùng đao thật thương thật thao luyện Tĩnh An Vương Phi sao? Tiểu tử ngươi cam lòng bỏ đi Đại Hoàng Đình?"

Da mặt dây như Từ Phượng Niên mà vẫn thẹn đỏ mặt, không muốn dây dưa không ngứớt ở cái đề tài này, hắn đến gần lửa trại ngồi xuống bên cạnh người Ngư Ấu Vi, Ninh Nga Mi cầm thịt quay vàng óng ánh dầu mỡ bằng một tay đi tới, phân ra hai phân đưa cho Thế tử điện hạ cùng lão Kiếm Thần, Từ Phượng Niên cắn xé nhồm nhoàm món ăn thôn quê, cười giỡn nói: "Ninh tướng quân cùng ngồi chung đi, chúng ta cùng nhau lây dính tiên khí của lão Kiếm Thần."

Giáp đã tháo xuống, nhưng vần cầm kích, Ninh Nga Mi ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười ngại ngùng, tên tướng quân dáng dấp hung ác võ biên, nhưng tiếng nói cùng với tính cách lại tuyệt nhiên tương phản. Từ Phượng Niên nhìn cách ăn uống văn nhã của Ninh tướng quân, không thể hiểu nổi bật cười ha hả, một đám người quây bên lửa trại đều trố mắt nhìn nhau, Từ Phượng Niên nhẹ giọng hỏi Ninh Nga Mi: 'Chém giết trên sa trường, một số đại tướng mãnh hán đều thích kêu to 'Tặc tử để mạng lại' hoặc là 'Lấy đầu chó của ngươiï, giọng điệu hùng hồn, Ninh tướng quân, ta hỏi ngươi, với giọng điệu mềm mại như này, ngươi xử lý làm sao? Trước nay ta vẫn lấy làm hiếu kỳ về điều này."

Ánh lửa hắt chiêu lên khuôn mặt của Ninh Nga Mi, không nhìn rõ y có đỏ mặt hay không, y gãi đầu cười nói: "Khi mới chỉ là giáo úy, cũng muốn học trong binh thư những lời kiêu dũng thiện chiến trước khi ra trận của các vị tiền bối, sau một lần kề vai chiến đấu với đại tướng quân, lĩnh quân tiên phong xông pha trận địa, mới vừa la thử một câu, đã bị đại tướng quân cho gọi lại nghiêm khắc mắng một trận, dùng đại kích mà xông pha thì cứ thế mà chiến, nói lảm nhảm làm gì, huống hồ la hét kiểu gì mà không khác gì đàn bà ợ hơi, khí thế còn không so được hán tử đánh rắm, lời đại tướng quân răn dạy, ý muốn nói đừng khiến cho Bắc Lương quân phải mất mặt. Từ đó về sau ta xung trận bèn không dám kêu gọi gì nữa, giết người la giết người, dù sao cũng là sát nhân."

"Ta biết là thế nào ngươi cũng bị Từ Kiêu mắng té tát." Từ Phượng Niên phình bụng cười to, lúc này hắn cùng hình tượng khất cái đồng nát du lịch vào ba năm trước không khác nhau chút nào, tay cầm miếng thịt quay cười ha ha, cách đó không xa Tĩnh An Vương Phi có vẻ mặt hốt hoảng. Không cần nói đến, Tĩnh An Vương Triệu Hành, trước cho đến giờ y đều có một vẻ đạo mạo cao cao tại thượng không nhiễm một hạt bụi, ngay cả Thế tử Triệu Tuần thế tử cũng không có tác phong tinh quái như vậy, việc lớn như bài trí sương phòng, nhỏ như ngọc bội bên hông, đều là trân phẩm, cùng hai chữ tục khí tuyệt đối vô duyên. Từ Phượng Niên liếc Bùi Vương Phi mối cái, cười nói với Lý Thuần Cương đang ăn như lang như hổ: "Lão tiền bối thấy kích pháp của Ninh tướng quân như thế nào? Đã được xưng là lô hỏa thuần thanh hay chưa?"

(Lô hỏa thuần thanh: tu luyện thành thục)

Nghe câu hỏi như thế Ninh Nga Mi lập tức đứng ngồi không yên, quả nhiên, lão đầu nhi phun ra một cục xương buông lời nói cay độc, cười nói: "Lô hỏa thuần thanh? Nếu vậy Vương Minh Dân tay không đoạt kích nên gọi là siêu phàm nhập thánh đi, làm sao vẫn chỉ có xếp hạng thiên hạ đệ thập nhất? Tiểu tử ngươi, muốn lão phu chỉ điểm kích pháp cho người này thì cứ việc nói thẳng, cong cong vòng vèo làm gì."

Từ Phượng Niên cười nói: "Xin lão tiền bối vui lòng chỉ giáo."

Lão Kiếm Thần không nhịn được nói: "Về sau có tâm tình hãng tính."

Từ Phượng Niên thấy đại kích Ninh Nga Mi kia đang đắm chìm trong chấn động đến nỗi vui mừng, lặng lẽ chen chân vào đá nhẹ một cái, người này thân thể lay động, mới vội ôm quyền nói: "Ninh Nga Mi cám ơn lão Kiếm Thần tiền bối."

Lý lão đầu trợn mắt nói: "Cái gì mà lão Kiếm Thần, ngươi nhận Đặng Thái A là kiếm thần mới hay sao? Một ngày chưa cùng tên hậu bối này giao thủ qua, lão phu trong giang hồ vẫn là Kiếm Thần trăm năm."

Ninh Nga Mi lòng tràn đầy sợ hãi, y nơi đâu thể mò thấy tâm tình tính khí của Lý Thuần Cương, chỉ nhìn về phía Thế tử điện hạ cầu xin sự giúp đỡ. Từ Phượng Niên khoát khoát tay, ý bảo Ninh Nga Mi nên rời đi trước, mới vừa muốn giảng hòa, trong lúc vô tình thoáng nhìn tiểu tượng đất đang cầm quyển sách đứng ở nơi nào lau nước mắt, đầu vai nhỏ tinh tế run lên một cái, đưa qua mắt mơ hồ thấy rõ tên của quyển sách kia, thật buồn cười, đúng là «Đầu Tràng Tuyết» của Vương Sơ Đông, chỉ là không biết đọc được đến đâu rồi. Từ Phượng Niên đi sang ngồi cạnh, nhẹ nhàng đoạt lấy, nhìn lướt qua, nhìn số trang, Khương Nê đã xem đến phần cuối, đoán chừng là đang vì câu nói “nguyện người hữu tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc” mà có tâm tình ưu tư muộn phiền, không đợi tiểu tượng đất nổi bão, bèn thức thời trả sách lại cho nàng, trêu: "Đều là vài chuyện hư cấu, lại có thể đọc đến rơi nước mắt? Trên đời này vô số nam nữ si tình đều bởi vì cuốn sách này mà rơi xuống mấy vạn cân nước mắt rồi, thêm ngươi cũng không lạ-"

Khương Nê gắt gao cầm lấy cuốn sách «Đầu Tràng Tuyết» kia, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào mắng: "Ngươi cho rằng ai cũng sắt đá như ngươi sao!"

Lý Thuần Cương xen vào giúp vui nói: "Lão phu rảnh rỗi có liếc xem vài lần, ái tình trong sách không ra sao, nhưng thơ của Vương Đông Sương, thực sự là hay, phỏng theo tiên hiền, am hiểu sâu kim thạch ý vị. Tuy nhiên có mấy chương tiêu chuẩn sai lệch, không biết học ai thói xấu, nhiều đoạn ma ý khinh thường tư tưởng Tam Huyền của Lão Trang(*), nhất là dẫn ra một số từ ngữ lạ từ trên kinh Phật, theo đánh giá của lão phu, sẽ nảy sinh Thiền bệnh(**). Tuy nhiên từ xuân thu quốc chiến về sau, sĩ tử trốn Thiên mấy trăm ngàn, vì vậy cũng không thể nói ở chỗ này Vương Đông Sương không đủ tài văn chương, dù sao cũng chỉ là thuận theo thời thế mà thôi."

(Lão Trang(*): Lão tử, Trang tử các triết gia Trung Hoa cổ đại

Thiên bệnh(**): Tâm loạn không yên, theo giáo lý của đạo Phật)

Đột nhiên, Từ Phượng Niên và lão đầu nhi cực kỳ ăn ý cùng trợn mắt lớn trừng mắt nhỏ, người bên ngoài thấy vậy lại là một hồi đối mặt nhìn nhau. Hai người này đồng thời nở nụ cười cổ quái, chỉ là trong lúc vui vẻ Lý Thuần Cương trong lúc vui vẻ sinh ra vài tia xúc động thổn thức. Hai người lại cùng thở dài, ngay cả Khương Nê cũng không nhịn được thu thập tâm tình, hiếu kỳ nghĩ thâm hai gia hỏa này sao thế. Nàng tự nhiên không biết lão Kiếm Thần có biệt hiệu Lý Thanh Mật là từ một vị đại gia khuê tú tặng thơ, vị nữ tử kia giống Vương Đông Sương ở điểm độc nhất vô nhị, lâm thời trên sĩ lâm văn đàn cũng là nhà thơ kỳ lạ như vậy, những áng thơ văn hoa mỹ xuất sắc nhất trong cuộc đời của nàng, đều là vì mến mộ Lý Thuần Cương mà viết. Đáng tiếc Lý Thuần Cương vô tâm, vô tình, chỉ một mực truy cầu kiếm đạo, khi tuổi còn thanh niên hoàn toàn không để ý nhi nữ tình trường, ít nhiều cũng vì lẽ đó mà nữ tử có tinh thần chán nản, tâm bất an đến tận khi mất.

Trong chuyện này, Từ Phượng Niên có điểm gì tương tự với Lý Thuần Cương?

Lão Kiếm Thần nỉ non sầu não nói: "Vương Đông Sương tiểu nha đầu này có đại tiên khí, một cuốn « Đầu Tràng Tuyết » sớm đã miêu tả thế thái nhân tình đến điểm tận cùng, dù cho lão phu nhạt nhẽo bực này, trước kia tự xưng là đệ nhất thiên hạ thanh nhạt gia hỏa hán tử, xem sách này về sau lấy làm ngạc nhiên, mới biết trước đây nhàn hạ thanh đạm là giả, cái gì chó má phong lưu, đàm luận, hùng biện, tâm như sắt, cái gì tự xưng là xương cốt như đá nói cho sướng mồm, chứ sợ rằng trong tâm khảm xương cốt vẫn chạy không thoát khỏi câu nói: “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản' . Nghĩ lại câu khen tặng của Tề Huyền Trinh trước lúc chia tay, nói là chỉ cần còn ở dưới chân núi, Đạo Tổ chỉ cần kẹp lá bùa một tấc vuông trong hai ngón tay nếu muốn trói buộc, thì vĩnh viễn cũng không thoát ra được."

(1 tấc vuông = 10 cen-ti-mét vuông)

Lý Thuần Cương giơ tay lên, đón lấy túi rượu Thế tử điện hạ ném tới, hung hăng uống ực một hớp, cảm giác hờn dỗi trong lông ngực quét một cái sạch bách, cười hỏi: "Tâm tư của Tác giả khi viết sách, người bên ngoài sao biết được. Ngươi lần sau có gặp lại tiểu nữ oa Vương Đông Sương, thay lão phu hỏi một vấn đề, nàng tuổi tác không lớn, không bước chân ra khỏi nhà, có thể nào mượn sách lại nói ra miệng một cách lưu manh vô lại, nói tất cả việc khó trong thiên hạ đều có thể ở trên đùi của nữ tử làm ra một cách thỏa đáng, tuyệt diệu cảnh thế"

(cảnh thế: cảnh giới nhân gian, cảnh giới người đời)

Từ Phượng Niên gật đầu. Hắn đọc « Đầu Tràng Tuyết » không nhiều lắm, nhưng những người bên người dường như đều hãm thân trong đó không thể tự kiềm chế, đại tỷ và Khương Nê cũng đều là dùng vô số nước mắt thầm đồng tình, ngay cả tên bạn bè có xú danh đầy Bắc Lương, Lý Hãn Lâm cũng như mặt trời mọc ở hướng tây, nổi lên lòng chua xót, cộng thêm lần đầu tiên gặp mặt Tĩnh An Vương Phi đang đọc « Đầu Tràng Tuyết », người hâm mộ sách của Vương Đông Sương có thể nói vô số kể, thảo nào có danh tiếng khiến ngàn người đọc tới « đầu tuyết » ra đủ loại tâm tình như muôn ngàn loại tuyết, xem ra cũng phải bớt chút thời giờ hảo hảo thưởng thức một lần. Từ Phượng Niên cúi đầu nhai thịt, Ngư Ấu Vi nhẹ giọng nhắc nhở, nói trong xe còn thừa lại một bộ quần áo sạch sẽ, Từ Phượng Niên ừ một tiếng, ngẩng đầu nói rằng: "Những ngày kế tiếp ngươi cùng với Ngụy gia gia cùng nhau nghiên cứ những đường vân phù lục trên bốn cỗ áo giáp kia nhé, ta khả năng không quá rảnh rỗi."

Ngư Ấu Vi đặt chiếc cằm nhọn đệm ở da thịt như tuyết trắng của Võ Mi Nương, một vẻ lười biếng ôn nhu nói: "Tốt thôi."

Từ Phượng Niên có chút hổ thẹn nói rằng: "Có hay không bị cảnh chém giết ban ngày dọa sợ rồi?"

Ngư Ấu Vi cười lắc đầu. Từ Phượng Niên lập tức lộ ra ý định, giấu đầu lòi đuôi, hắc hắc nói: "Đao pháp của †a có phong cách quý phái đúng không?”

Ngư Ấu Vi quyến rũ liếc một cái. Ngồi cạnh ở bên người của Từ Phượng Niên, Khương Nê cẩn thận từng li từng tí che chở « Đầu Tràng Tuyết », lại lạnh rên một tiếng, tuyệt không cổ động.

Từ Phượng Niên đưa ngón tay bắn ra, một thứ không biết là ruồi muỗi hay côn trùng nào đó như đạn dính lên trên gương mặt của tiểu tượng đất, lực đạo không nhẹ không nặng, liên tiếp bắn vài chỉ, ngoài miệng cười trêu nói: "Để cho ngươi chửi bới bản thế tử ý chí sắt đá, để cho ngươi dạng này lại không muốn luyện kiếm."

Thương cảm thật đáng buồn cho gương mặt của tiểu tượng đất bị đau, nàng với vẻ mặt phẫn nộ dương nanh múa vuốt.

Lão Kiếm Thần nghiêng đầu qua chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Từ Phượng Niên đến điểm thì dừng, trêu chọc tiểu tượng đất một trận, bèn đứng dậy đi đến chỗ thùng xe có Thanh Điểu, Thư Tu và Dương Thanh Phong ở gần xe ngựa cẩn thận thủ hộ. Từ Phượng Niên phất tay ý bảo hai người lui, khom lưng đi vào thùng xe, động tác ôn nhu ôm Thanh Điểu vào trong ngực, nhắm mắt lại chậm rãi thổ nạp, Đại Hoàng Đình tầng cao nhất, có thể ở trong người tạo ra một trăm lẻ tám đóa thanh liên, mỗi một khiếu một huyệt không bàn mà hợp, trong miệng thế nhân nói đối nhân xử thế ngay thảng đỉnh thiên lập địa, dùng để hình dung Đại Hoàng Đình thích hợp nhất. Đã muốn phụng thiên thừa vận, còn phải chặt tiếp địa khí, mới là thiên đạo chân nhân.

Lý Thuân Cương ném thêm mấy khối củi gỗ vào đống lửa trại, nhìn Khương Nê đang râu rĩ không vui, thử dò hỏi: "Có muốn luyện một chút kiếm pháp không?"

Khương Nê sắc mặt do dự, ánh lửa hắt lên một gương mặt đẹp mỹ diệu tuyệt luân, nàng thật sự là một mỹ nhân bại hoại trời sinh. Hoàng Đế Tây Sở vốn là người phong lưu anh tuấn lỗi lạc, Hoàng Hậu càng là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại trong lịch sử, Nghiễm Lăng Vương đã từng công nhiên buông lời muốn thu Hoàng Hậu Tây Sở làm tỳ thiếp, khói lửa vừa buông hạ ở vách lũy Tây Sở, Nghiễm Lăng Vương đã phái sứ giả đi tìm đại tướng quân Từ Kiêu, nói chỉ cần người bằng lòng giao ra Hoàng Hậu Tây Sở cho gã độc chiếm làm sủng vật, gã có thể bằng lòng không tiếc đặt sáu ngàn võ tốt Đại Ngụy dưới trướng Từ Kiêu, chưa từng nghĩ là Từ Kiêu lại bằng lòng đáp ứng, rồi sau đó gã vào hoàng cung, nhưng chỉ thấy vưu vật có thân phận địa vị tôn quý kia đã treo cổ chết trên một trượng lụa trắng.

Lão Kiếm Thần nhẹ nhàng nói: "Tiểu tượng đất, chỉ cần ngươi muốn học, lão phu sẽ dốc lòng truyên thụ những kỹ năng áp rương, vốn là muốn giữ lại đối phó Vương Tiên Chi và Đặng Thái A, tuyệt nhiên sẽ không giấu giếm."

Khương Nê bình tĩnh nói: "Học chữ là tốt rồi."

Lần nữa bị cô nàng thương tổn tâm hồn, Lý Thuần Cương thở dài, tiếp tục vừa uống rượu vừa ăn thịt quay. Thật đúng là, ở cùng Thế tử điện hạ một chỗ, điểm ấy vẫn thoải mái nhất, áo đến thì đưa tay, cũng phải nói cái áo da cừu thật hợp thân thể, nhưng đút cơm tới tận miệng vẫn thấy không dễ dàng, quá khứ hành tẩu giang hồ, thế nhân chỉ thấy Kiếm Thần như y có khí phách rộng lớn thế nào, rõ ràng trên phương diện kiếm đạo đối phó với địch thủ ung dung dễ dàng, đâu biết khẩu vị chính mình rất khó hầu hạ, nhất là ở những địa phương hoang vắng, tìm kiếm món ăn dân dã còn dễ, có thể tự mình quay thịt thực sự rất phiền phức. Vô địch thiên hạ thì thế nào, không cần ăn uống ngủ nghỉ sao? Nói không cần nghe thúi lắm? Lão Kiếm Thần nhìn chung quanh một vòng, thấy vẻ mặt đạo sĩ Cửu Đấu Mễ sùng kính nhìn về phía mình thì trừng mắt một cái, nhìn cái gì vậy, đã lớn tuổi như vậy, còn như thiếu nữ hoài xuân, trên mặt của lão phu có hoa đẹp hay bạc nén sao? Lý Thuần Cương thở dài trong lòng, nhìn tới nhìn lui, vẫn là Khương Nê hợp ý nhất, còn như tiểu tử kia, tạm xem như là thuận mắt.

Bùi Vương Phi theo Ngư Ấu Vi cùng nhau đứng dậy, lặng lẽ hỏi: 'Kế tiếp đội ky mã muốn đi đâu?"

Ngư Ấu Vi bình thản nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra là trực tiếp tới Giang Nam."

Bùi Vương Phi đang muốn nói chuyện, già mà không kính, áo da dê lão đầu nhi bèn ném khối xương thịt nướng trúng phân xiêm ý đang che không nổi cặp mông tròn vểnh đầy phong tình của nàng, tấm tắc cười nói: "Buổi tối cẩn thận một chút, tiểu tử kia vẫn hay nhìn lén chỗ này của ngươi. Được rồi, mới vừa rồi hắn còn nói chuyện cùng lão phu, nói muốn cho ngươi dạng chân theo rất nhiều tư thế, cái gì Quan Thế Âm Tọa Liên Hoa, Lão Hán Đẩy Xe Bò, Cây Già Cuộn Rễ, Vịt Quay Bão Nguyệt, dù sao nhiều tư thế lão phu nghe cũng không hiểu, không biết ngươi, Tĩnh An Vương Phi hiểu hay không. Đoán chừng các kiểu kỹ năng đều diễn luyện xong, trời đã sáng, có muốn sáng mai lão phu đánh thức các ngươi dậy ăn điểm tâm không? Hoặc là, làm người tốt nên làm tới cùng, tối nay ta mang thức ăn khuya cho hai ngươi?"

Bùi Nam Vĩ nghe xong, đến ý nghĩ muốn chết đi cũng có.
Bình Luận (0)
Comment