Chương 257: Đến Giang Nam
Chương 257: Đến Giang NamChương 257: Đến Giang Nam
Lưỡng Thiền Tự kinh các cất giữ trong kho vô số kinh điển, từ liên miên lâu mười sáu tầng lầu hợp thành, vẫn là có thật nhiều bản điển tịch đơn lẻ không bỏ xuống được, nơi đây mặc dù không phải cấm địa, chỉ là không phải địa phương hương khói, khách hành hương ở nơi Thánh địa phật môn này cũng không dám tự ý hành tẩu, nơi này chỉ có những vết chân lác đác, do một số tăng nhân tới đi vội vàng, hoặc là mượn sách hoặc là trả sách. Vì vậy hôm nay có một nhóm ba người phá lệ đến đây rất bắt mắt, một nữ tự với bộ dáng thiếu phụ mang theo một tên tiểu hòa thượng mặc tăng phục áo cà sa, thiếu phụ không ngừng cằn nhẳn lẩm bẩm, thương cảm tiểu hòa thượng bị ù đặc lỗ tai những lời răn dạy, gặp được tiểu hòa thượng vẫn hành lễ khách sáo hàn huyên, những hòa thượng có chữ Tuệ lót tên đều là đắc đạo cao tăng, tuổi đã là hoa giáp thất tuần, nếu bọn họ nhìn thấy những tiểu hòa thượng trẻ tuổi khác cũng thường giảng bài thuyết pháp, những tiểu hòa thượng trẻ tuổi đó khi gặp những cao tăng đều vô cùng kính cẩn chắp tay hành lễ. Tuy nhiên nhóm lão tăng nhìn thấy cảnh tượng vị thiếu nữ với tiểu hòa thượng kia, đều mắt nhìn mũi mũi hướng tim, phảng phất như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, còn như các tiểu bối hòa thượng khác trong tự, lá gan bé một chút, bèn đỏ mặt nhếch miệng cười tươi đối với thiếu phụ cùng hòa thượng sau lưng, lá gan hơi lớn hơn, thì dừng bước lại đuổi kịp mấy bước, kêu lên một tiếng sư nương, lá gan lớn hơn nữa thì cùng cô nương sàn lứa tuổi lôi kéo làm quen, đáng tiếc tiểu cô nương này xa cách, ngại phiền, trừng mắt căm tức nói: "Đi đi, ban ngày ban mặt tụ tập nhiều khỏa đầu trọc như vậy định đốt đèn cho ai xem?"
Nhóm tiểu hòa thượng cười trừ giải tán lập tức, không quên quay đầu nhìn lén vài lần.
Thiếu phụ thở phì phò dùng sức vặn lỗ tai tiểu hòa thượng nói: "Năm Bắc, ngươi lại còn giảng nghĩa khí! Nếu không phải là lão nương muốn khuê nữ ta đây ra sức ngựa, ngươi phải mất bao lâu mới khai ra sư phụ của ngươi? Nói mau, sư phụ ngươi trốn vào kinh các làm cái gì, lúc này lại thu được thư tình của con hồ ly tinh nào dưới chân núi rồi? !"
Không thể không nhón mũi chân lên cho tai đỡ đau, vẻ mặt của tiểu hòa thượng đau khổ nói: "Sư nương, thật không có a, sư phụ thực sự là đang nghiên cứu Kinh Phật, mấy năm nay lần nào phương trượng giao tin cho ta, ta không phải đều đã chủ động giao cho sư nương sao?"
Thiếu phụ cười nói: "Thối lắm, lân đó không phải bị Đông Tây chặn lại, hai người các ngươi, hai hài tử rắm thối dám ở nơi đó nhìn lén? Có gì đẹp mắt, không phải là vòng vo biểu đạt tâm tư ngưỡng mộ sao, những ả đàn bà này, cũng không biết xấu hổ, lại cùng một hòa thượng nói chuyện yêu đương!"
Ba vị này, chính là cô nương Đông Tây, tiểu hòa thượng đần Năm Bắc, cùng với cọp mẹ sư nương vô cùng nổi danh của Lưỡng Thiền Tự.
Đông Tây rốt cuộc cũng đứng ra bất bình giùm,'Nương, ngươi còn gả cho một hòa thượng nữa nha."
Thiếu phụ đối đãi với khuê nữ của mình vẻ mặt vô cùng ôn hoà, tăng thêm lực đạo nhéo lỗ tai, quay đầu cũng ôn nhu nói: "Khuê nữ à, cái này sao có thể giống nhau được, cái lý ở đây là nương không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, cha ngươi gây tai họa một cô gái như nương, là đủ rồi."
Người đần độn tên Năm Bắc tranh thủ biểu hiện tâm trung thành nói rằng: "Sư nương đại thiện, công đức vô lượng!"
Thiếu phụ nghe xong lời nịnh bợ chẳng những không có buông tay, ngược lại lại vặn thêm một cái, hừ hừ cười nói: "Tốt cho ngươi, Năm Bắc à, càng ngày càng giảo hoạt giống sư phụ ngươi, xuống núi hai chuyến đã biết đạo lý gió chiêu nào che chiều ấy? Sau còn muốn với tới đâu! Khuê nữ, về sau con phải cẩn thận một chút."
Tiểu hòa thượng khóc không ra nước mắt.
Xong hẳn rồi, đoán chừng nửa tháng kế tiếp cũng chỉ còn nửa bát cơm tẻ để ăn mỗi bữa.
Ài, thôi quên đi, coi như tiết kiệm tiền lấy lòng để Đông Tây xuống núi mua quần áo! Đến trước tòa nhà kinh lâu, thiếu phụ rốt cuộc cũng buông tha tiểu hòa thượng, một tiếng tức giận rống lên, không thua gì phật môn sư tử hống, Lý Đương Tâm mau ra đây!"
Tiểu hòa thượng rụt rè nói: "Sư nương, sư phụ có nói qua tăng nhân không nói tên, đạo nhân nói không nói tuổi."
Thiếu phụ không thèm để ý, Đông Tây tức giận nói: "Câm miệng."
Thiếu phụ vừa rống xong một câu, vù một cái, một tên bạch y tăng nhân lấy tư thế vãi cứt đái ra quần vọt ra khỏi những lầu các nguy nga, đi tới trước mặt thiếu phụ, cười ha hả nói: "Lão bà, đi đường có mệt không, ta bóp chân cho nhé?”
Nếu là người ngoài suy diễn, nhất định cho rằng lấy vẻ phách lối ngang ngược một đường đi tới của cô gái này, nhất định phải thu thập bạch y tăng nhân một phen mới bỏ qua, nhưng thực tế khi thấy được nam nhân của mình, nàng lại mềm lòng nhẹ nhàng nói rằng: "Không cần phiền vậy đâu, chỉ là mấy ngày nay không thấy ngươi, có chút nhớ ngươi."
Vốn nguyên lai Bạch y tăng nhân tên là Lý Đương Tâm, y nở một nụ cười say lòng người, cũng không nói chuyện thêm.
Đã có nàng, thiên hạ không cần thiền.
Đông Tây cô nương ra vẻ ông cụ non, gật gù đắc ý rời đi, tiểu hòa thượng đần Năm Bắc đi theo ở sau lưng nàng, khẽ giọng hỏi: "Đi chơi cờ chứ?"
Đang suy nghĩ đi đến nơi ở của phương trượng lấy quả dưa và trái cây khác ăn cho đỡ thèm, cô nương Đông Tây cau mày nói: "Ngươi không phải muốn cho mấy vị lão hòa thượng có lót chữ Thích giảng cái gì mà tiệm phẩm sao?"
Tiểu hòa thượng nhìn tiết trời oi nóng, sợi tóc bên thái dương của Đông Tây đều áp sát vào trên gương mặt rồi, có chút không nð, nói rằng: "Vẫn còn dư một thời thần, nếu không chúng ta tìm một chỗ hóng mát đi?"
Đông Tây không yên lòng nói rằng: "Từ Phượng Niên làm sao còn chưa tới trong tự của nhà chúng ta chơi vậy?"
Tiểu hòa thượng cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng noãn, tự đề cử mình nói: "Nếu không ta nói với sư phụ một tiếng, để cho ta xuống núi tìm Từ Phượng Niên? Mang hắn tới đây?"
Đông Tây không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn tên đần Năm Bắc, ài, những năm trước đây tên đần Năm Bắc còn thấp hơn so với chính mình nửa cái đầu, sao bây giờ lập tức đã cao hơn nhiều như vậy? Đi tới ngoài hành lang dưới mái hiên của một tòa kinh các, ngồi vắt vẻo trên lan can, chống quai hàm nói rằng: "Tên đần Năm Bắc, ngươi đần như vậy, vê sau nếu như ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Đần Năm Bắc tuy là vẫn bị một nhà ba người mắng là đần, nhưng trên thực tế thấy thế nào cũng đều là y đang chiếu cố lại bà người trong nhà này, nhưng y đang rất chi là nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề vừa được hỏi, thân sắc trên mặt so với lúc lão hòa thượng tám chín mươi tuổi có chữ lót là Thích, hỏi y về ý nghĩa của Kinh Phật còn muốn nghiêm túc hơn, dường như rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, y cười nói: "Không có việc gì, chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi, ngươi xem sư phụ cùng sư nương, ân ái như vậy, về sau ngươi khẳng định cũng sẽ như vậy. Đông Tây, ngươi yên tâm đi, người xuất gia không nói dối, ta nói lời giữ lời, về sau nhất định phải tặng ngươi một hộp phấn tốt nhất, trân quý nhất. Xá lợi tử đâu đại khái mua được!"
Đông Tây cô nương quay đầu ba một cái, vỗ vào cái đầu trọc của tiểu hòa thượng,Ngươi thật đúng là muốn thành Phật rồi đốt ra xá lợi tử à, đúng là đần, không là ngu ngốc mới đúng!"
Đần Năm Bắc cười ngây ngốc.
Y là cố gắng đần. Từ lúc ra khỏi Thanh Châu về sau, ngựa không dừng vó thẳng đến Giang Nam, Thế tử điện hạ cuối cùng cũng không có gây thêm chuyện thị phi, cũng không có trung thần trên quan trường lấy cái chết tỏ rõ ý chí nhảy ra cản trở, càng không có hảo hán giang hồ nào chặn đường dùng tính mệnh kiếm danh tiếng, chủ yếu là do Từ Phượng Niên trên đường đi qua mỗi địa phương chỉ đi qua vòng ngoài, không để ý tới du sơn ngoạn thủy, nếu không toàn bộ Dự châu đã phải dậy sóng.
Những ngày qua, rất ít ở lại bên trong những tòa thành lớn với phố xá sầm uất, thường là cắm trại nơi rừng núi hoang vắng, hoặc là nghỉ tại nhà riêng ngoài thành của một số thuộc hạ cũ Bắc Lương quân, mọi người mỗi đêm đều thấy Thế tử điện hạ rời đi, lúc đi thì quân áo ngăn nắp sạch sẽ, khi trở về thì người đầy bụi bặm áo quần rách tả tơi. Tĩnh An Vương Phi ở trong đội ngũ địa vị có vẻ lúng ta lúng túng, sau Thế tử điện hạ biết được nàng tinh thông vẽ vời, để nàng theo Ngụy Thúc Dương và Ngư Ấu Vi cùng nhau vẽ đồ vân của Phù tướng Hồng Giáp, coi như là bồi thường, không cần nàng đi làm việc vặt hèn mọn của tôi tớ nữ tỳ, bây giờ Bùi Vương Phi mặc một bộ bố y mộc mạc, trên mái đầu có đeo thêm một cây thoa gỗ, chẳng những không có hao tổn ý nhị mỹ nhân, ngược lại còn thêm vài phần lịch sự tao nhã phong tình so với đầu đội mũ phượng quần áo lụa là.
(Bố ý: quần áo vải thô bình dân)
Rời Thanh Châu qua Dự Châu đến Ung Châu, từ đầu tới cuối, từ lúc kim ngọc huy hoàng ngã vào lầy lội, bụi bậm, Tĩnh An Vương Phi đều có định lực thật tốt không hề có ý định nỗ lực đào tẩu, việc này đại khái cũng do ky binh Doanh chữ Phượng khí thế dũng mãnh hành quân nghiêm cẩn.
Đi qua Thanh Lương hai châu tiếp giáp quận Đường Tống, chỉ còn cách quận Hồ Đình của Giang Nam, một quận Hùng Bảo, trong buồng xe Thế tử điện hạ vén rèm lên, cảnh vật đổi khác so với Lương Ung, bên này nhập gia tùy tục, trên đường núi cây hòe đổi thành dương liễu, ngắm nhìn cảnh vật trước mắt là khiến người ta tâm thân sảng khoái, với vẻ nhu hòa xanh biếc, phong cảnh Giang Nam như tranh vẽ, nhất phương khí hậu dưỡng dục nhất phương người, dân phong không bưu hãn thượng võ như vùng đất cằn cỗi Bắc Lương, Lương Châu nơi đó ngay cả nữ tử cũng giỏi cưỡi ngựa bắn tên, trong vương phủ không nói đến kiếm thuật siêu quần như Từ Vị Hùng, Từ Chi Hổ, đồng dạng đều có thể cưỡi ngựa bắn tên thành thạo, mà ở những năm trước đây có người nói một vị nữ tử xuất thân là nhà quan lại ở Bắc Lương xuất giá tới Giang Nam, cùng phu quân du sơn ngoạn thủy, gặp phải một toán cướp đường hại dân hại nước, nam nhân thì trốn đi khóc không thành tiếng, nàng lại tự mình rút đao ra trận, truyên ra lời đàm tiếu khắp thiên hạ.
(Lương Châu: Bắc Lương, Lương Ung: Bắc Lương + Ung Châu
Du sơn ngoạn thủy: đi du lịch ngắm cảnh sông núi)
Từ Phượng Niên buông rèm, vẻ mặt cười nói: "Quân tử lục nghệ, nơi này nam nhân hai hạng mục cưỡi ngựa, bắn cung đoán chừng còn bằng nữ tử Bắc Lương chúng ta, thật nực cười. Bản thế tử ngược lại phải xem thử có đúng là đám này chơi chữ, văn thơ, đạo đức quân tử được xưng là đệ nhất thiên hạ hay không?”
Bên trong buồng xe, thân thể của nữ tỳ Thanh Điểu đã chuyển biến tốt, khỏe mạnh lên nhiều, có một người đang đọc sách, không phải Khương Nê, mà là Tĩnh An Vương Phi, dường như tiểu tượng đất trong khoảng thời gian này bực bội với Thế tử điện hạ, ngay cả việc đại sự là kiếm tiền cũng không muốn làm, vài ngày chẳng nói đến một câu nói. Việc khổ cực đọc sách bèn do Bùi Vương Phi làm thay, nàng vốn xuất thân từ sĩ tộc đỉnh tiêm, từ nhỏ đã thấm nhuần với cầm kỳ thi họa, hơi thở thơm tho khi miệng khẽ mở đọc sách, thanh âm như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, tương đối êm tai, Thế tử điện hạ cũng rất thích nghe nàng đọc sách, cũng thích nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn, may mà chỉ nhìn thôi, lại không có động tay động chân gì, bằng không Tĩnh An Vương Phi không chừng sẽ làm trinh tiết liệt phụ một hồi, tay vừa động là nàng cắn lưỡi tự sát.
Hai ngày nay, Bùi Vương Phi đang đọc « Đầu Tràng Tuyết », so với ít ngày trước đọc bí kíp mật điển, thì hài lòng hơn nhiều. Tuy nhiên trong khi đọc nàng vẫn có thể cảm thụ rõ ràng từ lúc tiến nhập Ung Châu, vị Bắc Lương Thế tử bèn mơ hồ lộ ra một cỗ lệ khí kiệt ngạo, tựa như khi nói đến bốn chữ đạo đức quân tử, hai tay đang cầm đao, toát ra sát khí trùng điệp, khiến ngay cả nàng, một người không biết võ học, khắp cả người đều sinh ra hàn ý.
(Sinh ra hàn ý: có cảm giác lạnh lo)
Từ Phượng Niên quay đầu hướng mặt về Thanh Điểu, thân sắc đã nhu hòa đi rất nhiều, cúi người giúp nàng vén một lọn tóc đen vuốt ra sau tai, mỉm cười nói: "Chớ có nóng vội, tiếp qua chút một tuân đến nửa tháng nữa, là ngươi có thể đi bộ rồi."
Dựa vào thành xe Thanh Điểu cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Nghe lão Kiếm Thần nói công tử đem hai khỏa kim đan của Long Hổ Sơn đều dùng trên người của tiểu tỳ."
Từ Phượng Niên búng ngón tay lên cái trán trơn bóng của nàng trơn, trêu ghẹo nói: "Thì sao nào? Người nào, con mẹ nó, dám nói là ta dùng phung phí, đứng ra, xem bản thế tử có chém hắn vạn đao hay không?”
Thanh Điểu ngẩng đầu đỏ mắt không nói lời nào.
Từ Phượng Niên hai tay kéo miệng ấn mũi, làm một đầu heo mặt quỷ, ôm ồm nói những câu từ đẹp đẽ trong « Đầu Tràng Tuyết » trêu ghẹo, Đại sư huynh, đại sư huynh, không tốt rồi, sư phụ lại bị yêu tinh bắt đi mất. Đại sư huynh, đại sư huynh, không tốt rồi, mẫu yêu tinh lại bị sư phụ lừa gạt đã về rồi."
Thanh Điểu cười rộ lên chảy cả nước mắt, hai tay níu chặt lấy vạt váy.
Từ Phượng Niên thấy tâm tình của nàng đã tốt lên chút, lúc này mới buông tay ra, hài lòng cười nói: "Hai khỏa kim đan Long Hổ Sơn cũng chẳng đáng được vài đồng tiền, Bản thế tử chính là gia tài vàng bạc quá nhiều, làm sao lại để ý chuyện này?"
Thanh Điểu ôn nhu nói: "Nhưng đây là Kim Đan, bỏ tiền cũng không mua được."
Từ Phượng Niên tự tay nâng nhẹ gương mặt của Thanh Điểu , khẽ xoay vặn, ra điều dạy dỗ: "Còn miên man suy nghĩ nữa thì ta sẽ tùy ý tìm một hiệp khách gả ngươi cho y, Bản thế tử bất kể y có xấu xí, dáng dấp cong queo méo mó hay không, ngươi có sợ không?”
Ở trong Ngô Đồng Uyển, phải nói nàng có tính tình lạnh nhạt nhất, hiếm thấy Thanh Điểu cười ngon ngọt, Không sợ."
Từ Phượng Niên làm bộ ảo não, làm bộ muốn đánh/Bản thế tử ngay cả đòn sát thủ đều đã dùng đến, ngươi còn không sợ? Phải làm sao mới được đây!"
Thanh Điểu khẽ cười nói: "Cái gì mà hiệp khách chứ, đều dùng một thương đâm chết."
Bùi Nam Vĩ nghe được đôi chủ tớ đối thoại, muốn ứa ra khí lạnh. Trong mấy ngày nay nàng duy nhất có thể nói chuyện với Ngư Ấu Vi và lão đạo sĩ Cửu Đấu Mễ, cùng nhau vẽ tập tranh tư liệu về đồ vân phù tướng, có đôi câu, vài lời qua lại, mới biết Phù tướng Hồng Giáp Nhân khủng bố cỡ nào, mà nữ tỳ trước mắt chỉ có Vương Minh Dần mới làm nàng trọng thương, chứ không bại dưới tay Phù tướng Hồng giáp nhân, một người một thương uy vũ nhường nào, nàng không cách nào tưởng tượng ra tại sao một thân thể nữ tử nhỏ nhắn mềm mại như vậy, vì sao có thể học được thương pháp chí dương chí cương mãnh liệt như vậy.
Từ Phượng Niên nhìn Tĩnh An Vương Phi đang suy nghĩ đến xuất thần, đã quên đi việc đọc sách, nhấc vỏ đao Tú Đông võ nhẹ vào trên đùi của nàng, bắp đùi của Bùi Vương Phi bị một phen đau rát, chỉ dám trợn mắt nhìn lại, tiếp tục phẫn uất đọc sách, đọc rõ chữ và nặng nề hơn nhiều. Từ Phượng Niên đỡ Thanh Điểu nằm xuống nghỉ ngơi, người đánh xe là Dương Thanh Phong trầm giọng nói rằng: "Điện hạ, cửa ngã ba có ba chiếc xe ngựa muốn cướp đường."
Từ Phượng Niên nhíu mày một cái,'Điều này còn cần nói sao? Nói với Viên giáo úy dẫn đường đằng trước một tiếng, đụng mạnh cho ta."
Bùi Vương Phi lập tức nghe được bên ngoài một trận người ngã ngựa đổ gà bay chó sủa, một số người nói khẩu âm Ung Châu hùng hùng hổ hổ, sau đó lại lạc giọng kêu rên. Không cần nghĩ cũng biết chính là đám nhân sĩ Ung Châu kia, sớm sẽ ăn đòn thành câm điếc, trong nháy mắt không có động tĩnh gì thêm, Thế tử điện hạ ngồi mã xa không trở ngại chút nào, tiếp tục tiến lên. Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Người đọc sách bên ngoài Bắc Lương nói chúng ta phong tục giáo hóa thô bỉ bất kham, ngoại trừ trong đũng quần có cái chày gỗ kia ngoài ra nam nhân không khác gì dã, đám chó má, bản thế tử lần này sẽ cho đám khốn kiếp này biết bọn họ ngay cả một cái chày gỗ cũng không có!"