Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 258 - Chương 258: Uống, Uống, Uống!

Chương 258: Uống, uống, uống! Chương 258: Uống, uống, uống!Chương 258: Uống, uống, uống!

Tới gân quận Hồ Đình thành Dương Xuân.

Ở trong xe, bố cục của mấy ván cờ giữa Từ Phượng Niên cùng Bùi vương phi có chút hỗn độn, kỳ lực Bùi vương phi ban đầu so cùng thế tử điện hạ thì sàn sàn như nhau, nhưng hôm nay lại dễ dàng thắng được hai ván liên tiếp, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút thay đổi của hắn, nghĩ thầm là chẳng lẽ gần quê tình khiếp* sao? Bởi vì do vị đại tỷ Từ Chi Hổ tạo ra sự chỉ trích mạnh mẽ đến ngay cả kinh thành đại nội cũng chấn động kia sao?

(*xa quê nhiều năm không liên lạc với nhau, một khi trở vê, càng gần quê hương lại càng cảm thấy không bình tĩnh, sợ sẽ có chuyện không may xảy ra với mình. quê hương, thường được dùng để miêu tả tâm trạng phức tạp của những kẻ lang thang khi trở về nhà. )

Tĩnh An vương phi cũng coi như là xuất thân hào môn, đối với việc huynh đệ thủ túc tương tàn đấu đá trong dòng họ tập mãi cũng thành thói quen, ít có gia tộc nào chân chính là hài hòa hòa hợp. Đối với vị quả phụ nổi bật nhất Giang Nam đạo kia, Bùi vương phi cũng chỉ là nghe từ những lời truyên miệng, trước đó không lâu vị mới bị một nữ tử thế gia bên cạnh quận Giang Tâm đánh một bạt tai rồi tài nữ kia còn cực kỳ sáng tạo mà mắng là "lư hương phế phẩm';lư hương nhiều lỗ", cách nói ẩn dụ này chưa từng thấy ở bất kỳ sách vở nào, làm cho sĩ tử hai quận sau khi phục hồi tinh thần lại thì liền nhao nhao vỗ bàn tán dương, trong lúc nhất thời cách nói "lư hương" càng ngày càng nghiêm trọng ở Giang Nam đạo. Nhất là đám phu nhân khuê tú ở thế tộc của Giang Nam đạo từ xưa đến nay đã chán ghét Từ Chi Hổ kia, ngày thường nói chuyện phiếm ba câu lại nhắc đến từ "lư hương" một lần, nói xong thì toàn thân thư thái đại khoái nhân tâm đến khó tả.

Sau khi Từ Phượng Niên ném cờ nhận thua cũng không đưa ra phục cục nữa, mà rời thùng xe rồi nhảy lên danh câu toàn thân trắng như tuyết của Tây Vực, con ngựa tốt này từng là vương giả của đàn ngựa hoang trên biên giới Bắc Lương, không thể nghi ngờ là con ngựa hạng nặng có thể trạng nổi tiếng nhất thế gian.

Thế tử điện hạ nói với giáo úy Viên Mãnh đang chậm rãi giục ngựa phía sau: "Nói một tiếng với Ninh tướng quân, cùng vào thành."

Viên Mãnh thần sắc khẽ động, lặng lẽ nhếch miệng cười cười, dưới tình huống bình thường Phượng tự doanh đều bảo trì khoảng cách một dặm, hôm nay Thế tử điện hạ nếu muốn tạo thành tư thái thì hắn tất nhiên là rất cao hứng, thân là đầu lĩnh của một trăm bạch mã nghĩa tòng, chiến dịch ở lau sậy tại Thanh Châu, tuy nói là không có vũ nhục việc tử chiến không lùi của Bắc Lương quân, thế nhưng Thế tử điện hạ biểu hiện ra thiết huyết dũng mãnh như vậy mà Phượng tự doanh lại chỉ có thương vong thảm trọng chứ không giúp được gì, việc này khiến người ta luôn có điểm hiềm nghi rằng họ chính là gân gà vô ích với đại cục. Trong khoảng thời gian này trong lòng Viên Mãnh luôn cảm thấy mình là người có lỗi, luôn muốn xuất ác khí ra. Lúc này cơ hội không phải đã tới rồi sao? Gã nhanh chóng quay đầu ngựa, khoái mã chạy như điên mà đi, khi thấy cánh tay của Ninh Nga My sau khi khỏi hẳn đang cầm kích thì trầm giọng nói: "Ninh tướng quân, điện hạ có lệnh, cùng vào thành!"

Đại kích Ninh Nga My mặc trọng giáp màu đen gật đầu rồi kéo giáp xuống, trông cực kỳ lạnh lùng phi phàm, Bặc Tự Thiết Kích chỉ về phái Triêu Dương Xuân Thành rồi mạnh mẽ thúc bụng ngựa, suất lĩnh khinh ky Phượng Tự Doanh cùng tăng tốc chạy về phía trước.

Bụi đất tung bay.

Tất cả người đi xe ngựa trên quan đạo khi nghe tiếng thiết ky làm cho người ta buồn bực trong lòng thì sắc mặt đều trắng bệch nép qua hai bên, để đội khinh ky khí diễm rực rỡ này chạy qua.

Từ Phượng Niên cơ hồ không dừng lại ở quận Hùng Bảo chút nào, ra roi thúc ngựa, đến được thành Dương Xuân được xưng là thiên hạ địa phế sớm hơn được tận hai ngày so với dự kiến. Địa mạch của thành này là nơi thích hợp nhất cho mâu đơn sinh trưởng, cho nên trong ba vị trí đầu của mười đại cống phẩm mẫu đơn của vương triều mới có Ngụy Tử Diêu Hoàng mọc lúc mùa xuân. Từ Phượng Niên nhìn qua bức tường thành càng gần càng lộ vẻ cao lớn kia, không buồn nói một lời.

Binh lính ở cửa thành cùng thương nhân bách tính trên đường đi vào thành đều không hẹn mà nhìn về phía vị công tử áo bào trắng kia. Ai da, con ngựa này thật khó lường, là thiên mã hay sao vậy? Quan lão gia lớn nhỏ ở Dương Xuân Thành cũng không có tọa ky như thế này đúng không? Binh lính ở cổng thành kiến thức rộng rãi nhãn lực tốt hơn nhiều so với thường dân liên thấy, chỉ riêng con ngựa này đã so với những tướng quân kia còn khí phái hơn nhiều nha, nếu đoán không sai thì hẳn là một đám đại thế gia tử xuất sắc nhất ở Ương Châu kia, đợi lát nữa khi cần dẫn lộ theo quy củ phải hảo hảo bồi tiếp mới được, nếu vị tiểu gia này là một người xuất thủ hào phóng thì mình được ném chút vụn bạc ban thưởng là tốt quá rồi.

Nhưng khi mấy vệ tốt nghe thấy tiếng Lôi Minh thiết ky kia rồi nhìn thấy đội kiêu ky xa lạ cờ xí không rõ kia chạy nước rút mà đến thì vẻ mặt nhất thời ngưng trọng hẳn lên, một người vội vàng đi báo cho tiểu úy cửa thành, những người còn lại đều quát mắng dân chúng tạm dừng ra vào cửa thành, sáu bảy vệ tốt ở cửa thành và những người không có việc gì đều né tránh sang hai bên dưới tường thành, lúc này những người có chức trách mới vội vã mà ngoài mạnh trong yếu cầm mâu nơm nớp lo sợ chắn đường. Trong đám có một vị Ngũ trưởng dáng người khôi ngô là nam tử có quyền đeo đao ở Giang Nam đạo tiến lên hai bước, dưới ánh mặt trời chói chang, hắn nuốt nước miếng để thấm ướt cái cổ họng khô ráo bị lão thiên gia giày vò đến bốc hỏa của mình, vừa định kêu gọi đầu hàng thì một gã tướng quân cầm đại kích ăn mặc hay phối chế đều không giống đống giáp sĩ mênh mông trong ky binh đã vọt tới cửa thành, thanh đại kích tám mươi cân đè lên vai Ngũ trưởng kia cũng không cần phát lực mà đã khiến cho vị Ngũ trưởng có thân hình không tính là hư nhược này lảo đảo một cái. đảo.

Tên hắc giáp hắc mã tướng quân bề ngoài giống như sát thần này lạnh lùng nói: "Tránh rat"

Ngũ trưởng run rẩy nói: "Đại tướng quân, quân lữ bên ngoài vào thành cần đưa hổ phù và công văn bộ binh ra."

Đại tướng quân, vốn ở trong vương triều Ly Dương thì chỉ có lác đác không đến mười vị võ tướng được tôn xưng là có công huân, có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ sáu danh hiệu võ quan cố định là Long Tương, Phiêu Ky, Phụ quốc... thì đều là chính nhị phẩm. Võ tướng có thể được gọi là Đại tướng quân thì càng là lông phượng sừng lân. Cơ mà ở ngoài Bắc Lương, chỉ cần là võ quan tướng giáo thất phẩm trở lên, đều được thủ hạ vui vẻ lén lút a dua gọi một tiếng là "Đại tướng quân". Nhưng ở những nơi công cộng, một khi công khai xưng hô chức quan bất xứng là "đại tướng quân' thì rất dễ sinh ra thị phi, có thể thấy cái tên tiểu tốt ở Hồ Đình quận này thật sự là rất sợ vị võ tướng hùng vĩ lai lịch không rõ kia, con mẹ nó, hắn có thể không sợ sao, trong tay tên này chính là đại kích đấy, võ tướng mang kích, ở vương triều được xưng là trăm vạn giáp sĩ, dám mang đại kích ra đùa giỡn có thể có mấy người chứ?!

Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba chữ Dương Xuân Thành được viết bằng triện ở trên đầu thành rồi nhếch miệng, xông vào.

Tiểu giáo cổng thành vừa mới uống nửa bầu rượu dưới tàng cây râm mát trong thành liên vội vàng chạy tới, thấy tình hình khó giải quyết này thì tửu ý rút đi không còn lấy một kia, cưỡng ép ngăn cản thì không cần nghĩ cũng biết là không được, thế nên trong lòng chỉ muốn tận lực hòa giải kéo dài thời gian, đợi đến khi trong quan phủ nhận được tin tức thì kẻ tiểu lại như hắn không cần kẹp giữa cái cảnh trên đe dưới búa nữa rồi. Nhưng hắn vừa muốn lên tiếng thì một vật ngang trời đã lướt tới, khí thế như kinh hồng quán nhật âm âm rung động cắm chéo vào trong mặt nền đá xanh trước người hắn, là một cây đại kích đen nhánh cực kỳ hiếm thấy trên chiến trận quân ngũ! Hắn chỉ cần tiến thêm một bước, sẽ bị đại kích này đâm thủng một lỗ thủng lớn, hắn bị dọa sợ tới mức ngây ra như phỗng, công phu lăng thần này đã giúp công tử ca cưỡi bạch mã bạch vọt qua qua cửa thành, sau đó là hai chiếc xe ngựa công khai theo sát phía sau, tiếp đó là vị tướng quân được bao phủ trong hắc giáp kia ruỗi ngựa chậm rãi đến, lúc đi qua bên người tên tiểu úy kia thì tiện tay rút đại kích bặc tự lên. Khinh ky xuyên thủng cửa thành.

Hơn trăm thanh đao chế thức được tạo hình quạnh quẽ hồ mỹ sau khi ra khỏi vỏ liền ánh lên chói mắt.

Không người nào dám động.

Thẳng đến khi ky đội tự tiện xông vào cửa thành Dương Xuân kia không còn bóng dáng thì tất cả mọi người vừa nãy không dám thở mạnh mới như trút được đi gánh nặng, bách tính gần cửa thành được mở rộng tầm mắt bắt đầu nghị luận sôi nổi, đều đang suy đoán xem công tử ca nhà nào trong châu mới có thể ương ngạnh làm việc như thế. Ương Châu từ xưa đã xuất gia hào môn, nếu không phải một trận xuân thu bất nghĩa chiến kia đè danh tiếng của tập đoàn Giang Tả Ương Châu xuống, thì đám tiểu nhân đắc chí ở Thanh Châu mấy năm nay kia tính là cái thá gì?! Hồ Đình Lư thị trong Giang Nam đạo tiền triều từng "Bát tướng tá Tống”, Giang Tâm Vĩ thị tứ thế tam công, Bá Vĩ Viên thị và Cô Mạc Hứa thị đàm huyền quan thiên hạ, đều là môn phiệt nhất lưu của thập đại thế tộc năm đó. Quốc chiến dẫn đến thảm kịch "Thập khứ cửu không”, tứ đại gia tộc này theo đó mà giấu tài, nhưng bởi vì vậu mà nội tình của đại châu mênh mông được đặt tên là Ương Châu này vượt xa Thanh Châu.

Năm ngoái ở Thanh Châu đã có công tử quận thủ muốn cưới một nữ tử què chân của Dữu thị làm chính thê thế nhưng vẫn bị cự tuyệt, Dữu thị nói thẳng rằng gia tộc quận thủ kia là hàn môn bất nhập phẩm, nếu mà kết thành thông gia thì việc người gả chho súc vật có gì khác nhau? Thế mà quận thủ ở Thanh Châu có con đường làm quan bằng phẳng thẳng đến chức làm đại tướng một phương ở biên cương cũng chỉ có thể hậm hực, đối với phần vũ nhục này cũng không có bất kỳ phản bác nào. Dân chúng Dương Xuân thành khoanh tay đếm nửa ngày, cũng không đoán ra công tử ca này rốt cuộc là ai, trong tứ đại gia tộc Giang Nam đạo tựa hồ chưa từng nghe nói có thế gia tử ngang ngược vô lễ như vậy.

Sau khi vào thành, Thư Tu thúc ngựa tăng tốc đuổi theo thế tử điện hạ, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí nói: "Điện hạ, Lý lão tiền bối nói đói bụng, muốn ở tửu lâu phía trước ăn chút gì đó."

Từ Phượng Niên nhíu mày, sau khi giãn ra gật đầu nói: "Cũng tốt. Thư Tu, lát nữa giao cho ngươi hỏi đường đến Lư phủ."

Đoàn người Thế tử điện hạ xuống ngựa vào tửu lâu, Phượng Tự Doanh thì dừng ngựa thì bất động chờ bên đường.

Tiểu nhị tửu ở lâu là kẻ mắt nhìn sáu hướng tai nghe bát phương, lập tức vội vàng khôn khéo lưu loát chạy ra ngoài tửu lâu tiếp đón đám khách quý này. Sau khi được đưa tới lầu hai để ngồi, thấy nơi này buôn bán náo nhiệt, kín người hết chỗ, nhìn qua thì thấy thực khách chia làm hai nhóm, gần cửa sổ đều rướn cổ nhìn ky binh tinh hãn trong phố xá sầm uất kia, cách xa cửa sổ thì vểnh tai nghe thực khách gần cửa sổ xoi mói, thì Từ Phượng Niên cùng đám người lão Kiếm Thần mới ngồi xuống, sau khi để cho tiểu nhị kia làm chút rượu và thức ăn sở trường của tửu lâu thì nghe được vài tiếng xì xào bàn tán không tính là nhỏ giọng. Thiên hạ có hai kho, Bắc Lương hoang vắng là kho ngựa, còn Giang Nam đạo thì chính là kho lương của thiên hạ, thiên hạ phú giáp, rất nhiều quận phủ gần trăm năm qua ở Giang Nam đạo thừa thãi hạt giống đọc sách, hai khí là thanh đàm khí cùng phụ tá khí cực nặng. Ở trong mắt người đọc sách ở Giang Nam đạo, không người nào là không thể chỉ trích, không việc nào là không thể bình luận, kinh sư thái học quốc tử giám ba vạn người, nhóm thích chỉ điểm giang sơn nhất phần lớn cũng xuất thân từ Giang Nam đạo.

Từ Phượng Niên mặt không chút thay đổi chờ thức ăn được mang lên bàn, Thư Tu sau khi hỏi rõ vị trí phủ đệ của Lư thị Hồ Đình liền ở khom lưng cạnh hắn cung kính báo cáo tình hình cụ thể, Thư Tu vốn là nữ tử phong vận của vưu vật tự nhiên, thuộc về hồ ly tử làm cho nam tử liếc mắt một cái liền nghĩ đến việc vui thích trên giường chiếu, hơn nữa lúc này nàng khom lưng thế nên phong cảnh trước ngực lại càng thập phần hùng hổ, giống như một đôi măng mọc ngược vậy, cơ hồ muốn xé áo mà xông ra.

Ngoại trừ Thư Tu, bên cạnh Từ Phượng Niên còn có Ngư Ấu Vi ngồi ôm mèo trắng cùng Tĩnh An vương phi đeo khăn lụa che mặt nhưng có dáng người thướt tha, tú sắc khả thực* thiên hạ hiếm có bậc này khiến cho thực khách lầu hai thèm nhỏ dãi, bao nhiêu biểu hiện mãnh liệt như được ăn xuân dược lập tức tuôn ra, lời nói của toàn bộ lầu hai nhanh chóng lớn hơn rất nhiều, ý định rằng có thể khiến cho mấy vị tiểu nương tuyệt mỹ cuộc đời hiếm thấy này nhớ kỹ, không nói đến việc âu yếm vuốt ve mà chỉ cần được các nàng coi trọng là đã mất hồn vài lần rồi. Con cháu quý tộc cao môn mọc lên như rừng ở Giang Nam Đạo vốn tôn trọng thanh đàm huyền thuyết, sĩ tử đại phu đều mà một đám cởi áo bác đái**, quạt lông đội đầu người mặc hạc y, hương huân nồng đậm, với việc cưỡi ngựa đều chướng mắt, nhất định phải lái xe trâu mới thấy là phù hợp với thân phận, ngay cả thư đồng cũng phải chọn những thiếu niên trẻ tuổi môi hồng răng trắng kia, nếu không có mấy nữ tỳ tuổi thanh xuân am hiểu đánh đàn pha trà thì cũng không tiện ra ngoài chào hỏi đám bạn là hảo hữu mấy đời.

( *có nghĩa là cảnh sắc tinh tế có thể khiến người ta quên đói. Miêu tả ngoại hình của một người phụ nữ rất đẹp hoặc phong cảnh rất đẹp.

*+một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là chỉ một chiếc áo choàng rộng với một chiếc thắt lưng rộng; nó cũng chỉ trang phục của các học giả Nho giáo thời xưa. )

Lầu hai đều là bàn luận viển vông, vô cùng náo nhiệt.

"Nghe nói qua vài ngày nữa thế tử trong bụng trống trơn của Bắc Lương sẽ tới quận Hồ Đình chúng ta để thăm đại tỷ, hai tỷ đệ này, một người không học vấn không nghề nghiệp, một người không biết liêm sỉ, thật sự là xứng đôi."

"Quả phụ này nếu không phải tác phong bất chính, sao có thể bị phu nhân của Thành Trai tiên sinh mắng là lư hương hai chân được. Cách nói này đúng là tuyệt không thể tả. Một bạt tai kia, tát rất là hay! Nghe một vài người lúc ấy ở Báo Quốc Tự nói rằng quả phụ phóng đãng kia sau khi bị đánh còn nở nụ cười, thật không hổ là nữ tử đến từ Bắc Lương!”

"Lời này cần phải nhỏ giọng một chút nha, ta chính là nghe nói nương nương viết ý Nữ Giới muốn cho làm chỗ dựa cháu gái , nhưng sau khi vị Bắc Lương kia đến kinh thành thì vị nương nương này liền hạ trống lui quân rồi, hơn nữa còn tin tức nói là vị nương nương đã đến Trường Xuân cung rồi. Hừ, thế đạo này thật sự là để cho chúng ta người đọc sách lạnh lòng nhat"

"Cái mãng phu lại một tay che trời kia còn có thể vươn tay đến chỗ Giang Nam đạo này ư?! Không sợ Trương thủ phụ chặt móng vuốt của hắn đi à?!"

"Đúng vậy, Thủ Phụ đại nhân đúng là không tâm thường, là tấm gương của người đọc sách trong thiên hạ."

"Thành Trai tiên sinh có chút hồ đồ nhưng không lầm đại nghĩa, đọc thiên tuyệt giao thơ kia đúng là khiến người ta muốn uống cạn một chén lớn."

"Lời ấy không sai, đúng là phải uống cạn một chén lớn. Đến, uống uống uống!"

Một người đang ngồi ở giữa lầu hai bỗng nhiên đứng dậy, đi tới cái bàn thảo luận hăng say nhất kia, rút đao ra chẻ cả cái bàn thành hai nửa, bình tĩnh nói: 'Muốn uống đúng không? Hôm nay lão tử cho các ngươi uống nước tiểu đến no bụng."
Bình Luận (0)
Comment