Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259: Mầm Tai Vạ

Chương 259: Mầm tai vạ Chương 259: Mầm tai vạChương 259: Mầm tai vạ

Một cái bàn lớn như vậy cứ thế mà bị gãy làm hai đoạn, sau khi nhìn thấy mấy vị tiểu nương xinh đẹp đến giật mình ở vùng khác đám sĩ tử này lại còn đặc biệt mạo xưng làm trang bức mà gọi thêm vài món ăn đắt tiên mà ngày thường không dám gọi, sau khi bị một đao bổ ra, tất cả đều rầm rầm rơi xuống mặt đất, tất cả đều là bạc trắng nha. Chẳng qua bạc là chuyện nhỏ, đối mặt với thanh đao trong mới kia mới là chuyện lớn, một gã sĩ tử cổ trướng đỏ có lẽ là nhớ tới lời dạy bảo của thánh nhân rằng "đao khí gia thân không mất cốt khí" đang chuẩn bị ồn ào thì đã bị thân đao đập thẳng vào mặt, kẻ sĩ tử tay trói gà không chặt này lập tức bay ra ngoài, đập thẳng vào cái bàn bên cạnh, quả là tri thức không được trọng dụng. Từ Phượng Niên xoay người nói với đám người Ngụy thúc Dương Ngư ấu Vi: "Để Thư Hổ cùng Viên Mãnh đưa các ngươi đến Lư phủ trước, ta muốn đi Giang Tâm quận một chuyến để nói một tiếng với đại tỷ của ta, chạy suốt đêm nhất định sẽ tới."

Nghe thấy động tĩnh Viên Mãnh mang theo mười tên bạch mã nghĩa tòng rút đao chạy lên lầu, Từ Phượng Niên cầm tú đông đao chỉ chỉ vào mấy cái bàn xung quanh, nói: "Viên Mãnh, chiêu đãi mấy tên gia hỏa ở các bàn này uống nước tiểu uống đến no cho ta. Chia làm hai nhóm, để cho bọn họ cởi quần đút cho nhau mà uống, ai có cốt khí không muốn làm thì ngươi cứ dùng đao đập nát là là được. Tên nào có cốt khí thật cứng rắn thì cứ loạn đao chém chết rồi dùng ngựa kéo xác, ném tới trước cửa nhà. Lưu cho ngươi năm mươi ky binh, nếu ở thành Dương Xuân có giáp trụ sĩ tốt chặn đường thì tự ngươi xem mà làm. Loại chuyện nhỏ này, có thể làm thỏa đáng không?”

Giáo úy Phượng tự doanh nhe răng cười nói: "Nếu làm không tốt, Viên Mãnh tự cắt đầu làm bình nước tiểu."

Từ Phượng Niên một mình xuống lầu, lên ngựa lần nữa, trâm giọng nói với Ninh Nga My: "Lưu lại năm mươi ky binh, Phượng Tự Doanh còn lại cùng ta đi tới quận Giang Tâm.”

Thế tử điện hạ mang theo đại kích Ninh Nga Mi lao nhanh đi. Phượng chữ doanh cuồn cuộn mà đến, cuồn cuộn mà đi. Xem luật pháp của vương triêu cùng mấy trăm giáp sĩ của thành Dương Xuân như không.

Lầu hai, yên tĩnh như chết. Thân thể sĩ tử quận Hồ Đình bị đánh bay thỉnh thoảng sẽ co quắp vài cái, khi khẽ động vào cái đĩa sứ mới phát ra một vài tiếng vang đến sởn gai ốc. Giáo úy Viên Mãnh kéo một cái ghế đại mã kim đao đến ngồi rôi để một gã khinh ky đi truyền lệnh cho bốn mươi ky đang ở dưới lầu tùy thời đợi lệnh để ứng đối với binh giáp Dương Xuân thành, sau đó gã vươn hai ngón tay ra phẩy một cái, mười gã khinh ky trên lầu lập tức cầm chuôi đao đập thẳng vào đầu mười tên nhân sĩ ở Hồ Đình, lúc này Viên Mãnh mới bật ra bốn chữ từ trong kẽ răng: "Cởi hay không cởi".

Ai có thể thừa nhận sự nhục nhã vô tận này chứ?! Tuy cả đám đều sợ đến mức câm như hến, nhưng vẫn không có người nào hưởng ứng. Viên Mãnh nhíu nhíu mày, đứng lên, tựa hồ chán ghét chướng mắt với cái tên gia hỏa bị Thế tử điện hạ đánh ngã kia nên liền rút Bắc Lương đao ra đâm một cái vào ngực kẻ nọ, cú đâm cực nhanh lập tức tạo thành một cột máu tươi tuôn trào, mấy sĩ tử lập tức hai mắt trợn tròn, ngất đi, có mấy người còn xụi lơ ở trên ghế dưới đũng quần chảy ra một cỗ tanh hôi.

Lão Kiếm Thần bất đắc dĩ đứng dậy, bưng chén rượu xuống dưới lầu tiếp tục uống rượu, mấy nữ tử tất nhiên là nhanh chân đuổi theo với thần sắc khác nhau, Ngư Ấu Vi đạm mạc quạnh quẽ, Bùi Nam Oánh nhíu chặt mày, Thư Tu cười trên nỗi đau của người khác, mà Khương Nê phá lệ lại không có thương hại gì, điều này quy kết cho việc mặc dù nàng sợ Từ Vị Hùng sợ đến rối tinh rối mù nhưng đối với Từ Chi Hổ lại không có ác cảm, từ nhỏ nàng đã bị kéo đến Bắc Lương vương phủ, trước khi Từ Chi Hổ xuất giá lần nào gặp ác phó khi dễ tiểu tỳ nữ lẻ loi hiu quạnh ở trong nhà là lần ấy ôm vào trong ngực nói vài câu ấm lòng. Khương Nê vẫn ghi tạc trong lòng, sau khi ra Bắc Lương nghe được một ít tin đồn khó nghe đến cực điểm có liên quan đến Từ Chi Hổ, cũng có chút oán giận, hơn nữa nàng biết rõ thế tử bao cỏ kia mặc kệ là hoang đường ở Bắc Lương như thế nào thì tâm ý đối với hai tỷ tỷ cũng là việc không thể nghi ngờ. Hơn nữa vì vương phi mất sớm, thế nên trưởng nữ Từ Chi Hổ khó tránh khỏi sẽ phải gánh vác rất nhiều chuyện, rất nhiêu năm trước khi mà nàng chưa xuất giá đến Giang Nam, hắn chưa ra ngoài du lịch, luôn có thể nhìn thấy cảnh tượng hai tỷ đệ vui cười đùa giỡn cùng nhau, tận trong thâm tâm nàng sao không hy vọng có một tỷ tỷ như vậy chứ?

Viên Mãnh hỏi ra được chỗ ở của gia hỏa bị hắn một đao đâm nát tim liền hạ lệnh dùng dây thừng buộc xác hắn lại rồi phái mười tên khinh ky dưới lầu kéo xác ném đến cửa nhà. Trên sàn nhà tầng hai chỉ còn lưu lại một con đường máu, mắt hổ của Viên Mãnh Hổ nhìn chung quanh một vòng, không thấy có gia hỏa thiết cốt nào nhảy ra, lúc này mới híp mắt cười cười nhìn về phía mười lăm mười sáu người của ba bàn kia, cánh tay dính máu hướng về phía Bắc Lương đao trên bàn mà lau một vòng, chậm rãi lau đi vết máu tươi mới đến mức không thể mới hơn rồi mới lên tiếng: "Còn chưa động thủ sao? Muốn lão tử tự mình hỗ trợ à? Nếu không cẩn thận sẽ cắt cái chày gỗ của các ngươi xuống đấy, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng có gào khóc mò mẫm đấy, có nghe rõ không? Cởi! Con mẹ nó thật xui xẻo, thật sự cho rằng lão tử vui vẻ khi nhìn thấy cái giun đất trong đũng quần các ngươi sao? Cây đại thương dưới khố của lão tử có thể nện cho lão bà các ngươi choáng váng đấy!"

Lầu hai truyên đến tiếng cởi quần thưa thớt, so với cảnh tượng hào hùng cố gắng lớn giọng chỉ điểm giang sơn lúc trước thì đúng là khác một trời một vực.

Viên Mãnh vươn tay nhật một miếng thịt ném vào trong miệng, thô lỗ căm tức nói: "Hại lão tử không được cùng Ninh tướng quân đến Giang Tâm quận khoái hoạt, đúng là muốn đâm một cái cho các ngươi chết hết luôn cho xong!"

Tốc độ cởi quần của đám sĩ tử lập tức tăng nhanh hơn rất nhiều.

Viên Mãnh lau miệng, cười ha ha, bộ mặt dữ tợn nói: "Đợi lát nữa thằng nhãi nào không tè ra được, thì tiện tay một đao đâm chết."

Mấy tên sĩ tử uống rượu không nhiều lắm nên không có nước tiểu rốt cục nhịn không được nữa mà gào khóc lên.

Ánh mắt sắc bén của Viên Mãnh liếc qua, vài tên khinh ky thấy vậy liền rút đao ra xiên thủng mấy kẻ đang kêu khóc. Viên Mãnh xem thường nói: "Nói rồi đừng gào khóc, nếu không sáng mai một nhà già trẻ các ngươi sẽ có cơ hội gào khóc đấy. Mấy kẻ các người, nhanh nhanh tiểu xong rồi uống cho no bụng là không có chuyện gì rồi, đừng chậm trễ việc lão tử cùng quân sĩ tìm thú vui trong thành, tốt nhất một hơi là hai ba trăm tên đến đây, mới được tính là có thể nóng tay."

Ở một góc gần cửa sổ lầu hai có hai chủ tớ đang ngồi, chủ tử tuổi trẻ phong lưu, cầm một cây quạt tinh xảo có hình sơn trà sơn điểu trên mặt, cực kỳ thanh nhã nhẹ nhàng lay động vật hoài tụ này, khí thái trấn tĩnh, thập phần xuất trần. Tôi tớ là một kiếm khách áo xanh, đứng sau lưng chủ, nhắm mắt dưỡng thần. Chủ tớ mặc dù nhìn thấy những võ phu này động một chút là rút đao giết người thì cũng không có động tác gì, công tử tuấn nhã ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ là cao cao tại thượng không tính toán chuyện không liên quan đến mình, chỉ nhẹ nhàng lay động quạt xếp, thẳng đến khi Viên Mãnh nhìn sang, khóe miệng hắn mới nhếch lên, lộ ra một chút khinh bỉ, hai ngón tay nhẹ nhàng gấp mặt quạt lại, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi nơi dơ bẩn này. Khi hắn đứng dậy, Viên Mãnh vẫn chú ý động tĩnh của chủ tớ cũng đứng dậy theo, công tử ca đoán ra ý đồ liền hơi nhíu mày, bốp một tiếng, hai ngón tay thành thạo vung quạt lên, khi mặt quạt mở rộng, ấn ký dày đặc thích đáng của danh gia lập tức lộ ra trên mặt quạt, sau khi hắn làm động tác nhỏ này, tên hầu cận kia chợt mở to mắt, tinh quang bắn ra bốn phía.

Kiếm sĩ trung niên áo xanh đang muốn xuất thủ thì sắc mặt kịch biến, bất chấp lễ tiết, nắm chặt lấy cánh tay chủ tử rồi vội vàng lướt về phía sau, đụng nát bức tường gỗ ở lầu hai mà nhảy xuống đường phố.

Công tử trẻ tuổi âm trầm hỏi nói: "Vương Mông, đây là vì sao ?"

Kiếm sĩ như lâm đại địch nói: "Dưới lầu có người lấy đũa làm kiếm ném ra, cảnh giới của kiếm ý là nhất phẩm”

Sau khi được kiếm sĩ dùng vài lần chuồn chuồn lướt nước bay vào trong hẻm nhỏ, công tử lại tiêu sái thu quạt, vỗ vỗ bụi bặm vốn không có trên người, cười nói: 'Dương Xuân Thành nho nhỏ, còn có cao thủ như vậy sao? Khó trách tên bội song đao kia dám càn rỡ như thế. Vương Mông, cao nhân dưới lầu là Kim Cương mấy phẩm?

Kiếm sĩ sắc mặt khó coi nói: "Có lẽ cao hơn Kim Cương Cảnh, đã có một chút mùi vị của chỉ huyền."

Sắc mặt của vị công tử ca lúc này mới trở nên ngưng trọng mà hừ lạnh một tiếng, sau khi đi trong ngõ hẻm được một đoạn thì do dự một chút rồi vứt bỏ cái quạt được điêu khắc từ ngà voi có giá trị ít nhất ngàn lượng bạc kia đi rồi nói: "Làm bẩn quạt của bản công tử, món nợ này, phải hảo hảo tính toán. Có cao thủ nhất phẩm để dựa thì sao, ta cũng không tin ngươi ra khỏi được cái Ương châu này!"

Lư phủ.

Tộc đệ Lư Huyền Lãng của gia chủ Lư thị Lư Đạo Lâm đang ngồi ở trong thư phòng với sắc mặt âm trầm, một nữ tỳ đứng xoa vai, một nữ tỳ khác thì bóp chân, nặng nhẹ vừa vặn. Hai nữ tỳ dung mạo xuất sắc này đúng là một đôi chín phần tương tự với Tịnh Đế Liên, hai tỷ muội này đứng riêng mà nói thì đã xinh đẹp đến động lòng người rồi, giờ ở cùng một chỗ lại càng hết sức mê người. Lư Huyền Lãng là danh sĩ Thanh Đàm cực kỳ nổi danh ở Ương Châu, là thành viên dòng chính của gia tộc Lư thị. Lư thị tổng cộng có sáu người, so với mấy đại thế tộc có tộc phẩm ngang hàng ở Ương Châu thì chi nhánh cũng không tính là quá sum xuê, bất quá Lư thị có thể nói là anh tài xuất hiện lớp lớp, lúc tiên hoàng đi du lịch Giang Nam từng chính miệng khen ngợi rằng ngay trước mắt là có thể thấy Lư thị Lâm Lang châu ngọc, một lời này của quân vương liền giú địa vị lãnh tụ của Lư thị ở Ương Châu trở nên vững chắc.

Gia chủ Lư Đạo Lâm hiện giờ đã là hữu tế tửu của Quốc Tử Giám ở kinh thành, Lư Huyền Lãng tọa trấn ở Ương Châu là căn cơ của gia tộc, năm đó hắn khẩu chiến quần nho ở Bạch Mã tự, thuyết phục quần hiền, lại cùng lão thủ phụ đến tỉnh Giang Nam cải trang vi hành triển khai tranh giành kinh sử lục kinh, luận biện kịch liệt chiến tới nửa đêm canh ba còn chưa xong. Người biện thủ đối chọi với Lư Huyền Lãng lúc ấy còn chưa hiển lộ thanh danh, hiện giờ nhìn lại, thì quả thực chính là đáng sợ, ngoại trừ Hoàn Thuật hiện giờ là Quốc Tử Giám Tả Tế Tửu, thì trong đó còn có cả Trương Cự Lộc giờ là thủ phụ của đương triều! Sự đỉnh phong của Lư Huyền Lãng năm đó có thể thấy rõ bằng mắt, hiện giờ tuổi tác đã lớn, tuy nói là không làm được cử chỉ khoáng đạt như kiểu đóng cửa phòng ở trần rồi uống say, nhưng vẫn là một người được Giang Nam đạo khen ngợi là bán thánh đại nho. Nhưng việc khiến Lư Huyền Lãng lén coi là hận nhất trong đời này chính là việc cưới quả phụ kia, hại chết nhi tử được gia tộc ký thác kỳ vọng cao thì không nói, nhưng thế lại còn khiến cho Lư thị nhận vô số sỉ nhục. Năm đó, không để ý việc mọi người phản đối mà cố gắng đưa quả phụ phóng đãng kia vào trong tín thư của huynh trưởng gia tộc, thế nên giờ tuy rất có nhiều lời phẫn uất oán hận thế nhưng huynh trưởng lại khăng khăng không chịu đuổi nữ tử kia ra khỏi Lư thị.

Tứ đại gia tộc Ương Châu, hiện giờ xếp hạng theo thứ tự là Giang Tâm Chu, Bá Vĩ Viên, Hồ Đình Lô cùng Cô Mạc Hứa, vốn lấy của cải Lư thị thì thực lực sẽ đứng ổn định ở thứ hai, nhưng chính bởi vì nữ tử cũng không được ông coi là con dâu này nên mới để cho thanh danh của Bá Vĩ Viên thị đuổi kịp rồi vượt qua.

Giờ thì tốt rồi, thế tử Bắc Lương kia sắp tới Ương Châu rồi.

Lư Huyền Lãng ngoài oán hận ra còn xen lẫn cả nỗi khổ tâm mờ ám khó hiểu không tiện kể ra cùng với người khác. Thê tử của Lưu Lê Đình trước kia hậu sinh ở quận Giang Tâm, sao lại có bản lĩnh kinh động đến vị nương nương viết "Nữ giới" trong cung kia chứ? Trong chuyện này là có an bài không muốn người khác biết của ông, chủ ý là nhịn đau cũng muốn cạo xương chữa thương, trục xuất con sâu làm rầu nồi canh kia ra khỏi gia tộc, không thể để cho nàng gây sóng gió đem danh tiếng mấy chục đời vất vả tích góp từng tí một của Lư thị chà đạp đến không còn được. Nhưng ông sao có thể đoán được vị nương nương trong cung chưa còn chưa xuất lực mà đã nhận được tin tức kinh người rồi, vị nương nương kia thế mà lại bị hoàng đế bệ hạ trục xuất tới Trường Xuân cung, triệt để đánh vào trong lãnh cung!

Lư Huyền Lãng tay cầm một quyển điển tịch thánh nhân ném sách lên bàn, dọa cho tỷ muội kia sợ tới mức bàn tay nhỏ nhắn run lên, kìm lòng không đậu tăng thêm lực đạo, càng khiến cho Lư Huyền Lãng lúc còn trẻ thích dưỡng tính phục thạch một trận đau đớn. Vị đại nho này trước kia từng bị lừa, đến mức mà bây giờ không nói đến mùa hè mà ngay cả là mùa đông thì cũng phải lõa thể ăn băng để giải khí, may mà so với một vài vị danh gia thanh đàm bị ép ăn ngũ thạch tán sau đó lưng bị lở loét thối rữa của tam đại gia tộc còn lại thì tốt hơn rất nhiều. Chỉ là đối với cj đạo sĩ Giang Nam này mà nói, những thứ này rốt cuộc cũng không tính là gì, Lư Huyền Lãng bởi vì ăn phải phục tán mà bị đau thì có thể cắn răng nhẫn nhịn, nhưng tỳ nữ tỉ tiện hầu hạ không thỏa đáng, lập tức mỗi người liền bị hắn cho một bạt tai, hai má trơn mềm của các nàng nhất thời hiện ra một dấu tay, tâm tình của Lư Huyền Lãng lúc này mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, sau đó ra hiệu cho một tỳ nữ đi nhặt sách vở lại rồi nắm trong tay, lạnh lùng nói: "Lư hương, cách nói này đúng là không thể hợp với tình hình hơn!"

Cửa phòng truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thết"

Sắc mặt hai tỳ nữ trắng như tuyết, càng làm dấu tay đỏ tươi kia nổi bật.

Lư Huyền Lãng phiền não phất phất tay, các nàng nhanh chóng cúi đầu rời đi, thậm chí không dám gọi kính xưng ra, chỉ im miệng lẩn trốn. Bởi vì người nọ xưa nay không thích các nàng nói chuyện, nói sẽ làm bẩn lỗ tai nàng.

Đứng trước cửa là một vị lão phụ thiêu hoa* sớm đã không còn, vẻ mặt âm lãnh, lão phụ này có một khuôn mặt không hề có phúc lộc, nhìn qua liền thấy âm trầm.

(*cảnh xuân tươi đẹp)

Lão phụ âm dương quái khí nói: "Lúc tới đây vừa lúc đụng phải con đê tiện kia, đã thế nó còn bày ra cái bộ dạng thỉnh an với ta. Con dâu hiền huệ dạng này, cũng chỉ có người như Lô Huyền Lãng ngươi mới chọn ra được! Đúng là phúc khí thật lớn đấy!"

Lư Huyền Lãng lãnh đạm nói: "Trưởng huynh vi phụ, ta nào có biện pháp gì."

Lão phụ "khặc khặc" cười lạnh, giọng nói giống như lệ quỷ: "Hay cho một cái câu hời hợt không có biện pháp gì, con ta chính là bị kẻ nhận thức được đại thể như ngươi hại chết đấy!"

Lô Huyền Lãng cả giận nói: "Tuyền nhi cũng là con ta!"

Lão phụ lên tiếng châm biếm: "Lô Huyền Lãng, thế nhưng mà ngươi có bao nhiêu nhi tử? Còn ta cũng chỉ có một đứa con là Tuyền nhi mà thôi!"

Lư Huyền Lãng chán nản nói: "Ta muốn đọc sách."

Lão phụ gắt gao nhìn chằm chằm vào nam tử tương kính như tân vốn nên tương cứu trong lúc hoạn nạn này mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, rồi xoay người bỏ lại một câu: "Lư Huyền Lãng, đừng quên phụ thân ta là ai. Năm đó ngươi không ngăn được quả phụ không có mấy cân xương cốt kia vào cửa thì cũng thôi, nhưng lần này nếu ngươi còn dám để cho tiểu tạp chủng họ Từ kia vào cửa nhà, ta sẽ không để yên cho ngươi!

Lư Huyền Lãng chờ bà đi rồi thì mới xé quyển thánh nhân kinh điển trong tay thành hai nửa, thở hồng hộc dựa vào ghế.

Quản gia bước nhanh đến rồi bất chấp lễ nghi bình thường mà gõ cửa với vẻ mặt kích động, chỉ thấy môi hắn trắng xanh, khom lưng ghé tai nói ra một tin tức dọa người chấn động toàn thành.

Lư Huyền Lãng sau khi nghe xong liền trở nên âm tình bất định, mười ngón tay nắm chặt vào ghế dựa, vị danh sĩ Giang Nam từng được tiên phụ khen ngợi rằng mỗi khi có đại sự thì vẫn luôn tĩnh khí này lộ ra một chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: "Vậy phải làm thế nào cho phải đây?"
Bình Luận (0)
Comment