Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261: Tiên Sinh Bán Ta Mấy Cân Nhân Nghĩa Đạo Lý (1)

Chương 261: Tiên sinh bán ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (1) Chương 261: Tiên sinh bán ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (1)Chương 261: Tiên sinh bán ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (1)

Cửa trong phủ đệ hơi có quy mô một chút thì cũng sẽ không thường xuyên mở, nhất là Lư thị là hào phiệt đương thời thâm căn cố đế này, không phải là có một vị khách nhân tùy tiện tới chơi thì cửa giữa sẽ mở, đừng nói quận thủ Hồ Đình, cho dù là đại tướng biên cương Thứ Sử Ương Châu cũng chưa chắc có tư cách cùng vinh hạnh này. Có thể nói trung môn là thể diện của một gia tộc, Lư phủ tàng long ngọa hổ, tính cả thanh khách phụ tá, dưỡng sĩ thì cũng đến mấy trăm người, tuy nói là đã mới phái quản gia Lư Đông Dương đi đuổi đám người trên đường kia đi, nhưng rất nhiều người đều đang âm thâm đánh giá nhất cử nhất động ở nơi này. Nhưng khi khinh ky Bắc Lương dỡ cửa, Lư phủ vẫn chưa xuất động tử sĩ, chỉ có một gã nho sĩ trung niên ăn mặc nho nhã sơ sài, quấn khăn thuần dương trên đỉnh đầu chân đi giày vải đi ra, Phía sau đi theo một tiểu thư đồng khí chất thanh tú, hai tay cầm một thanh cổ kiếm, vỏ kiếm gỗ đen, bọc bằng da Nam Hải, khác với kiếm khí lành lạnh của danh kiếm bình thường, vỏ của thanh kiếm này cũng không có chút hàn ý nào.

Trung niên nhân có trang phục hàn sĩ nhìn quản gia mất mạng trong đại viện, nhẹ nhàng thở dài, trung môn đã bị ào ào dỡ xuống, giờ chỉ còn giáo úy Viên Mãnh cùng nho sĩ trong viện hai mắt nhìn nhau.

Trung niên Lư phủ thở dài hành lễ rồi lạnh nhạt nói: 'Hôm nay Lư phủ mất đạo đãi khách, Lư Đông Dương thân là quản sự, phải chịu trách phạt, chỉ là không đến mức phải tử tội. Hoàn lễ phải cần hoàn lễ lân nữa”

Viên Mãnh biết hàng, như lâm đại địch, nắm chặt Bắc Lương đao trong tay. Một thân sát phạt khí diễm hun đúc ra từ chiến trận chém giết tất nhiên là bất đồng với khí tức của nhân sĩ giang hồ.

Vị nho sĩ thư đồng bên cạnh không cầm sách mà lại cầm kiếm kia thở dài, mặt hướng về phía lão đầu nhi mặc da dê đang gà gật trên xe ngựa xa xa vái chào đến cùng, khom lưng nói: "Vãn bối Lô Bạch Hiệt của Hồ Đình quận, mười một tuổi được tặng cổ kiếm Bá Tú, đến nay tập kiếm đã ba mươi sáu năm, hướng Lý lão tiền bối xin chỉ giáo."

Lão Kiếm Thần sau khi nghe được hai chữ Bá Tú liền chậm rãi mở mắt, liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Đích thật là bội kiếm của Dương Dự Chương năm đó, lão tiểu tử này bị vây khốn bởi tư chất bản thân, trình độ kiếm đạo bình thường, ánh mắt cũng không phải không kém, năm đó lão phu đối địch với người khác, mỗi lần đều thấy có người này quan chiến đều đau đầu. Chỉ là Dương Dự Chương từng nói đời này không thu đệ tử, ngươi làm sao có được thanh đúc kiếm cuối cùng của Đường Khê Kiếm Lô này?"

Lư Bạch Hào ở trước mặt Lý Thuần Cương tự báo danh chấp lễ theo kiểu vãn bối, mỉm cười nói: "Đại khái là vãn bối khi còn bé nhũ danh Đường Khê đi, cùng ân sư bình thủy tương phùng, liền được tặng cho Bá Tú kiếm cùng nửa bộ kiếm phổ. Ba mươi sáu năm qua, không dám một ngày lười biếng. Ân sư thập phần tôn sùng với lão tiền bối, nói lưỡng tụ thanh xà đủ có thể độc bộ kiếm lâm năm mươi năm. Vãn bối mê mẩn đã lâu, hôm nay cả gan rút kiếm, non nửa là do thân phận đệ tử của Lư thị bất đắc dĩ này, phần lớn là muốn rèn luyện kiếm đạo hạ thừa bế môn tạo xa ba mươi sáu năm của mình. Nếu thất bại, khẩn cầu lão tiền bối đừng giận chó đánh mèo với Lư phủ."

Lão già mặc áo da dê không kiên nhẫn nói: "Ngữ khí nói chuyện cùng Dương Dự Chương quả thực là cùng một khuôn mẫu khắc ra, ngươi hãy ra tay thử xem, nếu là chỉ có được tượng khí của kiếm thuật Dương Dự Chương, không có sáng tạo ra kiếm đạo, thì không đáng giá lão phu ra tay. Ai con mẹ nó nguyện ý dây dưa với những này côn trùng trăm chân chết mà không cứng như môn phiệt thế tộc các ngươi chứ, ăn no rửng mỡ cầm gậy trúc đập ruồi bọ trong hầm cầu sao? Đập kiểu gì cũng khiến cho cả người dính toàn phân! Lão phu năm đó không tin tà, liền ăn thiệt thòi lớn của tên Từ thọt...”

Nói tới đây, lão nhân lập tức câm miệng, tự vạch trân khuyết điểm không phải tác phong nhất quán của Lý Thuần Cương.

Lư Bạch cười sảng khoái, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng lau vỏ kiếm, danh kiếm Bá Tú ra khỏi vỏ một nửa.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân vụn vặt quen thuộc, nữ tử hô một tiếng tiểu thúc, Lư Bạch Hào trẻ tuổi nhất cũng là tính tình nhàn tản nhất trong Lư thị Lâm Lang Thất Ngọc Hồ Đình tỏ ra vẻ mặt ai thán, ngón tay xoa lại, Bá Tú cổ kiếm sắp hiện thế lập tức trở về vỏ, mọi người chỉ thoáng nhìn thấy một mạt phong mang xanh thẳm rực rỡ. Lư Bạch Hào là ấu tử của gia chủ đời trước của Lư thị - Lư Tuyên Hóa, so với trưởng tử đích gia chủ Lư Đạo Lâm nhỏ hơn hai mươi tuổi. Lư Bạch Hào xuất thân là con thứ, thiên tư thông tuệ, chỉ là không màng danh lợi, cũng không ham thích Nho gia tam bất hủ, si tâm kiếm đạo, đến nay vẫn chưa cưới vợ, tất nhiên là không có bất kỳ con nối dõi nào, hắn ở Lư phủ hiếm khi lộ diện, nếu nói thành viên gia tộc có phân lượng trong Lư phủ, ai thật lòng thân cận cùng quả phụ kia, thì Lư Bạch Hào là người duy nhất. Không có con cái nên hắn đa phần coi Từ Chi Hổ là như nửa nữ nhi, có rất nhiều manh mối tai họa, nếu không phải hắn âm thâm bóp chết, thì Lư thị đã sớm gà chó không yên rồi. Không nói người khác, chỉ riêng phụ thân kia, chính là nữ tử của gia chủ Hứa thị - Cô Mạc, thì hắn đã phải động tay động chân làm việc không sạch sẽ rất nhiều lần rồi. Chỉ là hắn cố ky thân phận chị dâu của nàng, hơn nữa thương hại nỗi đau mất con của người tóc trắng tiễn người tóc đen, nếu không Lư Bạch làm sao có thể để Lư phủ xuất hiện chuyện xấu bực này.

Đã xảy ra đại sự trung môn bị dỡ bỏ đủ để kinh động Ương Châu, Từ Chi Hổ mặc kệ bị quản chế ở Lư phủ như thế nào thì vẫn là người đầu tiên nhận được tin tức này, lúc này nàng mới xác định được là đệ đệ đã đến Dương Xuân thành, ngoại trừ hắn, thì ai có thể làm ra loại hành vi kinh thế hãi tục này chứ? Trách tội, Từ Chi Hổ làm sao bỏ được! Chẳng qua Lư phủ chung quy gì thì vẫn là nhà trên danh nghĩa của mình, huyên náo quá cương quá cũng không tốt, nhất là vị công công Lư Huyền Lãng vì hai chữ mặt mũi mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào kia, danh sĩ nào mà không yêu tiếc lông vũ chứ? Nàng cười hì hì gọi một tiếng tiểu thúc với Lư Bạch Hào, đổi lấy một biểu tình bất đắc dĩ, Từ Chi Hổ không chút khách sáo với vị trưởng bối ít nói chuyện trong phủ này, chạy ra cửa lớn, tất cả khinh ky dũng mãnh đều xuống ngựa quỳ một gối xuống đất, cung kính nói "Bắc Lương Phượng tự doanh tham kiến trưởng quận chúa". Từ Chi Hổ không để ý chút nào, nhìn trái nhìn phải, không thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của đệ đệ luôn được nàng mơ thấy, nhất thời vô cùng thất vọng. Nữ tỳ Thanh Điểu đã có thể miễn cưỡng xuống đường đi bộ, chỉ là sắc mặt khí thái vẫn khó coi như cũ, vừa muốn quỳ xuống, đã bị Từ Chi Hổ vừa lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhưng rất nhanh che dấu đi tiến lên đỡ lấy, cắn môi, hạ thấp thanh âm hỏi: "Phượng Niên ở nơi nào?"

Thanh Điểu nhẹ giọng nói: "Điện hạ đi Giang Tâm quận, nói suốt đêm chạy về Dương Xuân thành."

Từ Chi Hổ giậm chân một cái, đỏ mắt nỉ non nói: "Tên ngốc này!"

Nàng hít sâu một hơi, rất uy nghiêm nói: "Đầu theo ta vào phủ."

Lư Bạch Hiệt cùng thế hệ với Lư Đạo Lâm Lư Huyền Lãng không ngăn cản thì ai dám ngăn cản? Thân phận hiển hách của loại đệ tử hào phiệt Lư Bạch Hào đã bày ra ở nơi đó, nhưng một thân phận khác của hắn, lại càng kinh sợ lòng người hơn. Bởi vì võ Bình đã đặc biệt liệt kê ra một phần kiếm bình, Lư Bạch Hiệt, quận Hồ Đình, bang Hạo Châu, rõ ràng là có trong danh sách. Bình luận Lư Đường Khê kiếm ý chính đại hạo nhiên, kiếm danh mặc dù hàm bá tự, cũng hoàn toàn xứng đáng là vương đạo Kiếm!

Đình viện Lư phủ rất sâu, là phong cách điển hình của lâm viên Giang Nam, diện tích đất chiếm thua bởi ba đại gia tộc phủ đệ còn lại, nhưng tòa Tâm Viên từng tiếp đãi sáu vị hoàng đế này lại là danh tiếng thịnh nhất, núi giả hồ đá trong vườn xuất phát từ tay thủ tịch điệp thạch đại gia, một núi một đỉnh, sinh khí dạt dào, một đá một khe, bàn giao thỏa đáng, được tiên hoàng khen ngợi là đặc biệt độc đáo độc bộ Giang Nam, phải biết rằng lâm viên của Giang Nam số một thiên hạ, có thể thấy được tòa Tâm Viên này độc đáo sáng tạo thế nào. Câu đối ở tấm bia đá được điêu khắc cây cảnh hoa lá, lại càng nhiều vô số kể.

Từ Chi Hổ tự mình dẫn đường, dọc đường đi cùng Ngư Ấu Vi lời ít ý nhiều nói một chút về tinh túy của cấu tạo lâm viên. Lư Bạch Hào cùng thư đồng mang kiếm đi sau cùng, vừa hay Lý Thuần Cương cùng Khương Nê cùng với Tĩnh An vương phi cũng đi ở cuối cùng. Lư Bạch Hiệt hôm nay vẫn chưa xuất kiếm hướng lão Kiếm Thần hỏi thăm một ít về những nghi hoặc về kiếm đạo. Lão đầu nhi năm đó cùng nửa vãn bối Dương Dự Chương cũng có chút thiện duyên, cũng không ra vẻ kiêu ngạo, mà Lư Bạch Hiệt tuy nói tính cách là phong khí thế tộc điển hình, nhưng chung quy lại thì người cũng như kiếm ý, cũng không bảo thủ câu nệ, nói chuyện với nhau rất hợp ý. Còn Bùi vương phi thì khóe mắt Lư Bạch Hiệt chỉ nhẹ nhàng liếc một cái rồi không nhìn nữa.

Từ Chi Hổ ở tại góc tây bắc của Tả Ý viên, sân không nhỏ, nhưng nha hoàn lại ít đến đáng thương, hơi có vẻ quạnh quẽ, Viên Mãnh ở bên trong Phượng Tự doanh cũng được an bài ở hai tòa trong sân cách đó không xa, đến cửa viện, Lư Bạch Hào thở dài lần nữa mới rời đi.

Vào viện, Từ Chi Hổ để cho thiếp thân nha hoàn Nhị Kiều đi bưng chút nước mai ướp lạnh đến, sau khi ngồi xuống, mới hỏi: "Trên đường đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Thanh Điểu đem tất cả những gì xảy ra ở bãi lau sậy bẩm báo.

Thanh Điểu bình tĩnh êm tai nói, mạo hiểm trong đó há lại có thể biến đổi bất ngờ đơn giản có thể hình dung được!

Sắc mặt Từ Chi Hổ theo sự trầm bổng của câu chuyện mà lên xuống, cuối cùng nghe được thấy thế tử điện hạ bình yên vô sự, mới che ngực nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Từ Chi Hổ quay đầu dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bùi Nam Oánh đến bây giờ còn chưa thể ngôi xuống, đệ đệ vô pháp vô thiên này, thật sự là tiên đồ, ngay cả vương phi cũng dám cướp!
Bình Luận (0)
Comment