Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 262 - Chương 262: Tiên Sinh Bán Ta Mấy Cân Nhân Nghĩa Đạo Lý (2)

Chương 262: Tiên sinh bán ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (2) Chương 262: Tiên sinh bán ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (2)Chương 262: Tiên sinh bán ta mấy cân nhân nghĩa đạo lý (2)

Suốt từ buổi chiều cho tới hoàng hôn, Tả Ý Viên đều gió êm sóng lặng, Từ Chi Hổ đều cùng mấy vị nữ tử hỏi chút chuyện có liên quan đến Từ Phượng Niên, hơn nữa thích nghe một ít chuyện xấu hổ. Đối với việc đất bằng nổi sóng của Lư phủ, Từ Chi Hổ cũng không có tâm tình tốt để đi hâm nóng mặt để dán lên mông lạnh. Sau bữa cơm tối phong phú, thư đồng có tri thức hiểu lễ nghĩa tiến đến nhẹ nhàng gõ cửa viện, hắn xuất thân từ Lui Bộ viên nhỏ nhất trong Lư phủ, người được dân chúng Hạo Châu coi là chủ nhân của kiếm tiên Lư Bạch Thuyên này kỳ thật sống ở không nhiều lắm, trong hơn nửa năm đều mang theo thư đồng du sơn ngoạn thủy tìm ẩn sĩ. Mở cửa chính là nha hoàn Nhị Kiều, chẳng biết tại sao, hai người bạn cùng lứa tuổi lại thập phần không vừa mắt, giờ phút này lại có chút giống như là oan gia ngõ hẹp.

Nhìn thấy Nhị Kiều, thư đồng lãnh đạm gượng gạo nói: "Chủ nhân nhà ta muốn gặp tiểu thư nhà ngươi."

Bầu không khí vốn là cổ quái, sau khi nói câu này ra liền càng rét run.

Nhị Kiều hừ lạnh một tiếng, ném xuống một câu "biết rõ" rồi quay người đi.

Ánh mắt trong suốt kia nhìn theo bóng lưng của nàng, thư đồng len lén toát ra một tia ảo não.

Lư Bạch Tịch ngồi trong đình ven hồ mỉm cười, lẩm bẩm: "Thiếu niên đã biết mùi vị sầu muộn."

Từ Chi Hổ đi ra khỏi vườn, đi vào đình ngồi xuống, có chút áy náy nói: "Lần này gây thêm phiền toái cho tiểu thúc rồi"

Lư Kiếm Tiên không có nửa điểm thói quen xấu của con cháu thế tộc mà lại có cốt khí lắc đầu nói: "Gây thêm phiền toái cho tiểu thúc thì không tính là gì, chỉ là kể từ giờ, sau này ngươi ở Lư phủ sẽ càng khó làm người thôi.'

Từ Chi Hổ không quan tâm nói: "Cái này tính là gì. Đơn giản chính là ở trước mặt ta cười càng giả dõi, ở đẳng sau ta cười càng lạnh hơn mà thôi."

Lô Bạch Hiệt thở dài nói: "Trước không nói nhị quản sự Lư Đông Dương, thế tử điện hạ sai khiến tùy tùng hành hung giết người ở phố xá sầm uất, những người đó phẩm hạnh dù không tốt thì cũng là người đọc sách ở quận Hồ Đình, một vị trong đó còn là con cháu dịch môn nữa. Nếu như trung môn không bị dỡ, thì tiểu thúc còn có thể đến chỗ huynh trưởng nói vài câu, để nhờ Lư phủ ra mặt giải quyết cục diện rối rắm này, cùng lắm thì chính là cho mấy tiểu thứ tộc kia một ít bạc trợ cấp, cùng với mấy phần bổng lộc quan nha. Dù dùng bạc mua mạng thì ai cũng có oán hận, cơ mà chức quan chính nhị bát kinh thì đại khái cũng có thể chặn miệng được, sự tình nháo đến mức trái ngược lương tâm này, vì ngươi tiểu thúc cũng không ngại ra mặt phá lệ một lần. Nhưng dỡ đi trung môn của Lư phủ, trước mặt cả con phố của gia tộc Hồ Đình giết chết Lư Đông Dương thì... nhị huynh trọng mặt mũi, không bỏ đá xuống giếng, coi như đã là nhẫn nại cực hạn rồi. Lư thị chìm nổi mấy trăm năm nay, chịu khuất nhục kỳ thật không ít, chỉ là gân trăm năm nay cũng đã ít long đong dần, hôm nay chịu nhục đến đây, chỉ sợ gia chủ cũng phải tức giận nha."

Từ Chi Hổ im lặng không lên tiếng.

Lô Bạch Hiệt nhíu mày nói: "Chi Hổ, lúc này ở đây, chỉ có hai người chúng ta, tiểu thúc có mấy lời liền nói thẳng. Người đệ đệ thế tử điện hạ của ngươi, làm việc sao lại không để ý hậu quả như thế chứ? Thật sự không để ý chút nào đến cái nhìn của kinh thành sao? Phải biết phụ vương ngươi quyền thế như mặt trời ban trưa, nhưng cuối cùng vẫn phải tạo ra Trương Cự Lộc Cố Kiếm Đường để làm kẻ thù chính trị ở Vương triều Cự Lương. Hơn nữa, hắn đây là muốn đẩy tứ tộc Hạo Châu về hướng đối địch với Bắc Lương nha, đồng ý là Hứa Thục phi bởi vì ngươi mà bị giáng chức vào lãnh cung, nhưng nếu đó là chủ kiến riêng của hoàng đế bệ hạ thì không sao, còn nếu đó là ý tứ của hoàng hậu thì ngươi cảm thấy Từ gia còn có thể dư lại mấy phần tình nghĩa ở trong lòng đế vương ? Huống chi Hứa Thục Phi là ai ngươi còn không biết sao, cô mạc Hứa thị những năm gân đây cơ hồ có thể xem như dốc hết nhân lực vật lực đi lót đường cho nàng, gặp phải kiếp nạn diệt đỉnh này, Ương Châu tứ tộc, cô mạc Hứa thị vốn có quan hệ mật thiết với Lư thị ta, về sau dù không đến nỗi mỗi người đi một ngả thì cũng nhất định không thể cùng nhau tiến thối giống như dĩ vãng được, cùng Tuyền nhi chết bất đắc dĩ năm đó giống nhau như đúc, tiếng xấu còn phải do ngươi gánh vác nha”

Từ Chi Hổ ngẩng đầu cười nói: "Quen rồi."

Lư Bạch Sinh cay đắng nói: "Ngươi nha, ngươi."

Từ Chi Hổ dựa vào hành lang sơn đỏ, nhìn ra xa, ôn nhu nói: "Đệ đệ của ta đi quận Giang Tâm tìm tên Lưu Lê Đình xui xẻo rồi."

Lô Bạch Hiệt trầm giọng nói: "Chẳng nhẽ hắn còn muốn hồ nháo hay sao? Thật không sợ vô pháp kết thúc sao? Vạn nhất bị người có tâm châm ngòi thổi gió, sẽ không chỉ là mua danh chuộc tiếng đâu, rút dây thì động rừng, thậm chí toàn bộ Giang Nam đạo sẽ bị xào xáo lên, mấy năm nay ngươi còn không có nhìn thấu cái gọi là danh sĩ Giang Nam đạo trọng danh không trọng mệnh sao?!"

"Biết rồi, đã sớm nhìn thấu. Thanh Châu rất trọng danh ở Ương Châu, đạo sĩ Giang Nam ai mà không tôn sùng cái câu "Chánh nghĩa, mặc dù chết nhưng vẫn nặng hơn Thái Sơn" của công công ta năm đó."

Từ Chi Hổ nheo mắt cười cười, nói: 'Nhưng đệ đệ này của ta, đại khái là do cha ta là Bắc Lương Vương, thế nên có những thứ rất nhiều người liều mạng nắm trong tay thì hắn lại không quan tâm, còn một số thứ ngay cả người nghèo khổ cũng không quan tâm thì hắn lại quan tâm nhất. Tiểu thúc nói với hắn những lời vàng ngọc lương ngôn rất có đạo lý này, hắn hơn phân nửa là nghe không lọt."

Lư Bạch Hào có mỹ danh kiếm tiên của Đường Khê than thở: "Ngăn hắn lại không vào Lư phủ, cuộc sống sau này của ngươi sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng nếu thật sự đi ngăn, không nói ngăn được hay không, thì khẳng định ngươi là người đầu tiên trở mặt với tiểu thúc."

Từ Chi Hổ không để ý lễ nghi mà ôm bụng cười cười nói: " "Tiểu thúc làm kiếm tiên thật đáng thương. -"

Lô Bạch Hiệt nhìn qua nét mặt tươi cười này khuê nữ, ánh mắt có chút đau thương.

Năm đó ngưỡng mộ trong lòng nữ tử kia cũng là vì khuôn mặt tươi cười tự nhiên như thế này, nếu mình kiên quyết hơn một chút, bớt đạo đức cùng đại cục ngoài miệng một chút, có phải sẽ không có tiếc nuối hay không.

Thế gian lấy đâu ra nhiều nếu như như vậy?

Lư Bạch Hiệt nhắm mắt lại.

Cách đó không xa, là thư đồng cùng nha hoàn cây kim so với cọng râu* mà giận dỗi, hai hài tử này có phải cũng là nhiều năm sau mới hiểu được cái câu "Lúc ấy chỉ nói là tâm thường" không tâm thường hay không?

(*là phép ẩn dụ cho việc hai bên đều rất mạnh, không nhượng bộ nhau, đối đầu trực diện)

Sau khi Lư Bạch rời đi, Từ Chi Hổ vẫn ngồi trong chòi nghỉ mát, khô héo đợi đến đêm khuya.

Khi thế tử điện hạ kia xuất hiện ở bên ngoài Lư phủ, một cỗ thi thể lạnh lẽo kia bị bạch mã kéo sớm đã thành huyết nhục mơ hồ.

Hiển nhiên là từ quận Giang Tâm một đường kéo tới quận Hồ Đình.

Lư Bạch Vĩ canh giữ ở cửa cho dù sớm có dự liệu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn cảm thấy khiếp sợ tột đỉnh.

Sau khi Từ Phượng Niên xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía Lư Bạch Hào, bởi vì đại tỷ Từ Chi Hổ, nên hắn đối với vị kiếm tiên của Đường Khê này cũng không có ác cảm, chỉ là nhìn thấy Lư Bạch Hào một tay dán ở trên chuôi kiếm cùng lấy thanh cổ kiếm Bá Tú chống đất, Từ Phượng Niên mặt không chút thay đổi nói: "Đường Khê tiên sinh muốn bán cho ta mấy cân đạo lý nhân nghĩa sao?"

Lô Bạch Hiệt hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Trong lòng ngoại trừ khiếp sợ còn có nghi hoặc. Tên thế tử Bắc Lương này sao lại chịu trọng thương vậy?

Từ Chi Hổ một đường chạy tới, bỏ lại nha hoàn Nhị Kiều xa xa ở phía sau, lao ra cửa lớn Lư phủ, lúc cách rất gần thì dừng bước lại, cười híp mắt nói: "A, tỷ đệ chúng ta lại gặp rắc rối rồi."

Nàng cũng không nhận ra sau lưng Từ Phượng Niên là một mảnh máu tươi đầm đìa.

Khi cưỡi ngựa kéo xác qua cổng thành, thì một tên thích khách ôm cây đợi thỏ đang dán trên vách lỗ thủng như một con thăn lằn đã tung ra một kích đắc thủ, gân như đâm nát xương sống của hắn.

Nhưng Từ Phượng Niên chỉ đỏ mắt kinh ngạc nhìn nàng, ôn nhu nói: "Tỷ, chúng ta về nhà được không?"
Bình Luận (0)
Comment