Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Tâm Sự Trong Đình (1)

Chương 263: Tâm sự trong đình (1) Chương 263: Tâm sự trong đình (1)Chương 263: Tâm sự trong đình (1)

Tả Ý Viên, từ trong khuê phòng riêng của Từ Chi Hổ có một cỗ huyết tinh khí chảy ra, ngay cả ba tòa Tử Yên Đàn Lô có thêm cả bánh Long Tiên hương thượng phẩm cũng không che giấu được, Từ Chi Hổ sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Thuần Cương đang bắt mạch cho Từ Phượng Niên. Thế tử điện hạ đang nằm sấp, chỗ cột sống ở nửa thân trên của hắn huyết nhục mơ hồ, lão Kiếm Thần thì lộ ra vẻ mặt tiếc hận, còn Từ Chi Hổ không sợ trời không sợ đất sợ tới mức nước mắt rơi xuống từng dòng, hai tay che miệng cũng không dám khóc thành tiếng.

Từ Phượng Niên mới đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan nhìn qua cũng không giống người sắp chết, tức giận nói rằng "không chết được", Lý Thuần Cương cũng gật gật đầu nói: "Đúng là không chết được. Đáng tiếc, thủ đao tiến thêm một tấc thì cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được. Hiện tại thì sao, chỉ bị thương ngoài da thôi. Cơ mà đó là thiếu nữ sát thủ giết chết Vương Minh Dần kia ra tay sao?"

Từ Phượng Niên vẻ mặt âm trầm ừ một tiếng, ngay từ đầu hắn đã nói với hai vị tùy tùng là mình muốn dẫn xà xuất động, mang theo đại kích Ninh Nga My và Ngụy Thúc Dương cùng với năm mươi khinh ky đi Giang Tâm quận, nhưng không ngờ cô nương nuôi mèo lớn này thực sự quá là kiên nhẫn. Trên con đường chạy đi chạy lại từ Dương Xuân thành đến Giang Tâm quận, thế tử điện hạ trăm phương ngàn kế tạo ra nhiều sơ hở như vậy cũng không bắt. Chờ đến lúc nhập cửa thành, Từ Phượng Niên vừa mới thở phào một hơi, sát thủ kia mới ngoài dự đoán của mọi người mà giống như một thằn lằn dán ở trên vách tường âm u nhẹ nhàng rơi xuống, một kích đắc thủ.

May mà tựa hồ nàng cũng không có đoán được thế tử điện hạ giờ đã là tứ lầu Đại Hoàng đình, còn nếu chỉ là Từ Phượng Niên ở bụi cỏ lau thì đã bị nàng một đâm đập nát cột sống tại chỗ rồi. Nhưng liên tiếp mấy lần ám sát lại không có kết quả, thế nên ha ha cô nương thẹn quá thành giận, ở trong lỗ chân thành lập tức triển khai truy kích, khi thấy mũi chân Từ Phượng Niên giẫãm lên vách tường bên cạnh thì nàng liền theo sát phía sau, đang muốn tung ra cú đâm thứ hai thì Ninh Nga Mi đã ném đoản kích ra, Ngụy Thúc Dương thân hình như diều hâu cũng lướt lên, bạch mã nghĩa tòng nhao nhao khiêng nỏ khai sơn ra , nàng thấy tình thế không ổn thì cũng không ham chiến, từ lỗ tường nội môn trượt ra, năm ngón tay nhỏ nhắn đục vào tường thành giống như cắt đậu hủ, nhảy mấy cái, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Khi đi qua quận Hùng Bảo, lúc cho ngựa uống nước ở bên khe suối, nàng bế tức chờ chực cũng đã từng xuất thủ một lần, từ đáy suối lao ra, bất quá lúc ấy Lý Thuần Cương lại cách đó không xa, trong nháy mắt đã có kiếm khí ào ào lao tới, không cho nàng cơ hội tiếp cận, mọi người chỉ nhìn thấy thiếu nữ kia ẩn vào trong nước, giống như cá bơi mà biến mất, cung nỏ cùng đoản kích dày đặc đến tê dại cũng không thể gây ra thương tổn chút nào.

Đúng là như giòi trong xương!

Từ Phượng Niên an ủi nói: "Tỷ, thật không có việc gì."

Từ Chi Hổ lau lau nước mắt, cự thạch trong lòng buông xuống được rồi thì nín khóc mỉm cười, rồi hung hăng vỗ một cái vào mông hắn: "Không có việc gì không có việc gì, cái này còn gọi là không có việc gì! Cái đức hạnh này của ngươi ấy, buổi tối tỷ làm sao ngủ cùng giường với ngươi để thì thầm to nhỏ đây!"

Lý Thuần Cương sắc mặt cổ quái, vốn định đùa giỡn hai câu, nhưng ngẫm lại vẫn là coi như thôi. Lấy lòng dạ hẹp hòi của Từ Phượng Niên, nếu không dám bực bội với mình thì không chừng sẽ đổ bực tức lên đầu Khương Nê. Thật là con mẹ nó vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão phu cũng có hôm nay, đúng là không có thiên lý. Lưu luyến đứng dậy rời khỏi khuê phòng thơm ngào ngạt, Thanh Điểu cùng nha hoàn Nhị Kiều trong phòng cũng đều thức thời tránh đi, chỉ còn lại có hai tỷ đệ có quan hệ thân mật từ nhỏ. Tuy nói là ngoại thương, nhưng da tróc thịt bong cũng không dễ chịu, Từ Phượng Niên đang muốn nhân cơ hội nhàn rỗi này để nghỉ ngơi một phen liền nhận ra điều không thích hợp, vừa là bất đắc dĩ lại vừa phân uất nói: "Tỷ, tỷ cởi quần ta làm gì, chỗ đó không bị thương!"

Từ Chi Hổ không có một chút ngộ tính cùng kiêu ngạo nào của tỷ tỷ, nũng nịu ôn nhu nói: "Phượng Niên à, tỷ vẫn còn lo, vẫn phải nhìn một chút cho thỏa đáng. Nơi này không có người ngoài, ngươi đỏ mặt cái gì."

Từ Phượng Niên đưa tay thề sống chết bảo vệ đai lưng, xoay đầu giận nói: "Tỷ! Đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng không biết xấu hổ không biết thẹn như thế có được hay không!"

Từ Chi Hổ bày ra vẻ u oán, trông quả thật là một vẻ mặt thê lương lã chã rơi lệ, nếu đạo hạnh nông cạn giống như đám học sinh danh sĩ Giang Nam đạo kia thì nhìn thấy cái này còn không mất hồn mới lạ. Nhưng Từ Phượng Niên đã ở chung sớm chiều cùng vị đại tỷ này vào những năm đó rồi, còn có thể không biết kỹ xảo của nàng sao? Hắn không dám buông lỏng lực tay chút nào, sợ sơ sẩy một chút là sẽ thất thủ, tỷ đệ hai người giằng co không dứt, Từ Phượng Niên cầu xin nói: "Tỷ, coi như ta cầu tỷ được không, nào có người nào lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của đi giày vò người bị thương như vậy chứ”

Từ Chi Hổ phẫn nộ rụt tay lại, bất quá cũng không quên vỗ mông Thế tử điện hạ một cái, khẽ cười nói: "U, rất vểnh, luyện đao chính là thứ tốt, cái dáng vẻ sức lực này quả thật là hảo. Chờ vết thương của ngươi khỏi hẳn, nước phù sa không để lại ruộng ngoài, nên để cho tỷ hảo hảo thưởng thức”"

Từ Phượng Niên đau đầu nói: "Tỷ còn như vậy, ngày mai ta sẽ đến chỗ Nhị tỷ."

Từ Chi Hổ cúi người, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hồ tiên ghé sát vào Thế tử điện hạ, hơi thở như lan, hừ hừ nói: "Gia hỏa không có lương tâm, ngươi nói xem trong nhà ai là người thương ngươi cưng chiều ngươi nhất, khi còn bé là ai đái đâm, lại là ai len lén giúp ngươi giặt chăn? Lúc này liền trở mặt không nhận thân sao?"

Từ Phượng Niên quay đầu nhìn khuôn mặt đoan trang hiền thục rất khó bị người ngoài nhìn ra, nhẹ giọng nói: "Tỷ, vì sao không theo ta về nhà?"

Từ Chi Hổ dứt khoát ngồi xổm ở đầu giường, nâng má nhìn đệ đệ mới vào Dương Xuân thành đã đại khai sát giới này, ôn nhu nói: "Đây là nhà của tỷ tỷ mà. Khuê nữ gả đi như hắt nước ra ngoài, nếu không làm sao có thể có thuyết pháp rằng nước hắt ra ngoài khó thu lại được, tỷ cho dù quay về Bắc Lương, cũng chỉ tính là về thăm chứ không tính là về nhà."

Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng.

Từ Chi Hổ đưa tay vuốt ve tên gia hỏa vì nàng mà không tiếc gây chiến bốn phía trên Giang Nam đạo này, nhìn nhiều năm như vậy, luôn nhìn không chán nhìn không phiền. Nhẹ nhàng nói: "Tiểu thúc trong nhà, chính là vị Đường Khê kiếm tiên Lư Bạch Hào kia nói rằng ngươi làm điều ngang ngược, không thành thành tựu, đây là bởi vì hắn không biết Phượng Niên có bao nhiêu thích tỷ, tỷ đương nhiên là biết ngươi đau lòng, ở trong thành phô trương đi giết sĩ tử miệng lưỡi nhàm chán, đến quận Giang Tâm kéo chết tươi tên Lưu Lê Đình tới quận Hồ Đình, ngươi ngoại trừ muốn trả mối hận cho tỷ thì kỳ thật cũng là muốn buộc cho tỷ không còn cách nào ở lại Giang Nam đạo nữa, hảo hảo cùng ngươi trở về Bắc Lương, đúng không? Tên ngốc này, tỷ ở đâu mà không phải là tỷ của ngươi, thật sự về tới Bắc Lương thì có thể vui vẻ sao? Về sau chờ nhị tỷ ngươi từ Thượng Âm học cung trở về, còn không phải mỗi ngày cùng nàng vì ngươi mà phải chơi trò tranh giành tình nhân sao, chung quy lại thì nói đạo lý lớn tỷ cũng không thể nói thắng nàng, thể nào cũng bị chọc giận. Lần này ngươi bỏ gần cầu xa tới thăm tỷ trước, giờ ngay cả ngươi gọi nàng là Nhị tỷ thì nàng cũng không còn vui nữa, còn không phải tức chết sao."

Từ Phượng Niên giận dỗi mà hừ một tiếng.

Từ Chi Hổ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt góc cạnh càng lúc càng rõ ràng, cười nói: "Bộ dạng càng ngày càng có hương vị, kỳ thật vẫn là một đứa bé."

Từ Phượng Niên vừa định nói chuyện, Từ Chi Hổ đã khoát khoát tay nói: "Ngủ đi ngủ đi, đừng đuổi tỷ đi, tỷ muốn nhìn kỹ ngươi một chút nữa."
Bình Luận (0)
Comment