Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 265 - Chương 265: Đồng Tiên

Chương 265: Đồng tiên Chương 265: Đồng tiênChương 265: Đồng tiên

Khi Từ Chi Hổ tỉnh lại liền tìm kiếm thân ảnh đệ đệ, kết quả là vừa ra khỏi Tả Ý Viên thì đã nhìn thấy hai tên trong đình mặt đỏ tới mang tai mắt lớn trừng mắt nhỏ, nữ tỳ Thanh Điểu sau khi nhìn thấy Trường quận chúa, lúc hành lễ khóe miệng cũng mang nụ cười, điều này làm cho Từ Chi Hổ thở phào nhẹ nhõm, nàng cứ tưởng rằng hai người trong đình sẽ đánh nhau. Đường Khê Kiếm Tiên tựa hồ không thể tranh chấp thắng được, lạnh lùng phất tay áo rời đi, Từ Chi Hổ nhìn thấy đệ đệ vẻ mặt vô tội. Tò mò hỏi: "Đây là nháo cái gì? Tiểu thúc không phải muốn đi lấy Bá Tú kiếm để hầu hạ ngươi chứ?"

Từ Phượng Niên cợt nhả nói: "Không có, đang cùng tiên sinh tán gẫu chuyện Hồng Gia Bắc Bôn, có chút bất đồng, nói xong liên biến thành cãi nhau, nói vậy nhưng vẫn đến mức phải đao kiếm tương hướng, nhiều lắm là lại luận chiến muộn một chút mà thôi. Chẳng qua là Đường Khê Kiếm Tiên thôi, chứ đổi lại là đạo sĩ Giang Nam khác thì ta đã sớm cầm đao chém giết một trận rồi."

Từ Chi Hổ vươn ngón tay chỉ vào trán đệ đệ: "Ngươi nha ngươi nha, cũng không biết ở trước mặt trưởng bối giả bộ ôn lương cung tiết một chút sao."

Từ Phượng Niên chờ đại tỷ ngồi bên cạnh, híp mắt hỏi: "Vậy Lư Huyền Lãng còn đang làm rùa đen rút đầu sao?"

Từ Chi Hổ ném ra mị nhãn, thấm thía nói: "Quy củ, quy củ, đừng không lớn không nhỏ, nhớ kỹ, lần sau gặp mặt đừng bày ra vẻ mặt thối. Lư phủ tốt xấu gì cũng là đại tộc chính nhị bát kinh, không phải ai cũng dễ nói chuyện như tiểu thúc."

Từ Phượng Niên từ chối cho ý kiến, chỉ bày ra vẻ xem thường. Bụng ngón cái Từ Chi Hổ vuốt ve trán hắn, chậc chậc ngạc nhiên nói: "Tối hôm qua sờ soạng cả đêm, cũng không thể xóa đi tử ấn đẹp mắt này, tám phần là thật. Sau này nếu tỷ có thể trang điểm đẹp mắt thế này không chừng có thể thịnh hành Giang Nam đạo."

Từ Phượng Niên dâng lên một luông cảm giác bất lực không có gì để nói, hắn vỗ nhè nhẹ cho chấm mút ngón tay của nàng hạ xuống.

Từ Chi Hổ hỏi: "Đói bụng chưa, nếu thân thể chịu đựng được, tỷ dân ngươi đi chùa Báo Quốc ăn chay cơm nhé, tư vị vô cùng tốt"

Từ Phượng Niên gật đầu, chuyến này ra khỏi Lư phủ, ngoại trừ tỷ đệ hai người nhàn hạ thoải mái thì Ngư Ấu Vi vẫn chưa xuất hành, Thanh Điểu bị hắn đặt ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt, vì thế cũng chỉ gọi bốn người Ngụy thúc Dương Ninh Nga My cùng với lão Kiếm Thần Tiểu Nê Nhân đi cùng, khinh ky Phượng Tự Doanh đều bị lưu lại, bất quá Tĩnh An vương phi vẫn bị nha hoàn Nhị Kiều đi gọi lên. Bùi vương phi sau khi ra Tương Phiền vất vả lắm mới có giường ngủ, hận không thể ngủ một giấc mấy ngày mấy đêm, lúc rời giường còn có chút không tình nguyện, lúc lên xe ngựa còn ngái ngủ, hiển nhiên là ngủ chưa đã. Đoàn người chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa, mã phu phân biệt do đại kích Ninh Nga My cùng lão Kiếm Thần đảm nhiệm, Bùi vương phi chủ ý muốn tránh bị Từ Chi Hổ điểm danh lưu lại, trong xe ngoại trừ tỷ đệ thì cũng chỉ có nàng là người từ trên cành cao ngã xuống này, mà ánh mắt Từ Chi Hổ lại đánh giá nàng thập phần không khách khí, chậc chậc nói: "Không hổ là mỹ nhân trên Yên Chi bảng, ngay cả nữ tử ta nhìn cũng phải động tâm."

Từ Chi Hổ đưa tay muốn bóp da thịt như mỡ đông của Tĩnh An vương phi, lại bị Bùi Nam Oánh vẻ mặt lạnh lùng không kiêu ngạo không siểm nịnh né tránh, nàng có ác cảm không thể nói rõ đối với vị quả phụ vô đức ngay cả Thanh Châu cũng mắng chửi ồn ào náo động này, hảo cảm khẳng định là khuyết thiếu. Chỉ bất quá người ở dưới mái hiên thì không dám biểu lộ ra mà thôi, Từ Chi Hổ thấy nàng né tránh, có chút không thú vị, quay đầu cười xấu xa hỏi Từ Phượng Niên: "Nếm qua rồi?"

Từ Phượng Niên tức giận nói: "Không, nếu tỷ muốn, buổi tối để Bùi vương phi ngủ chỗ tỷ, chỉ cân đừng gây tai họa cho ta là được.”

Từ Chi Hổ cất tiếng cười to, cơ hồ là cười ra nước mắt, bộ ngực nặng trĩu run loạn, không chút cố ky ghé vào trên vai Từ Phượng Niên, thở hồng hộc mà cười quyến rũ nói: "Quên đi quên đi, tỷ vẫn vui vẻ ngủ cùng đệ thôi, cùng mỹ nhân quốc sắc thiên hương này mài gương*, tuy nói cũng không tệ, nhưng làm sao so được cùng giường chung gối với đệ được."

(* Ừm... Đây là tư thế cắt kéo của các chị em với nhau, bởi vì nhìn qua giống như có một tấm gương được đặt ở giữa thế nên gọi là "mài gương”)

Ánh mắt Tĩnh An vương phi trở nên khiếp sợ, đối đãi với tỷ đệ này liền có chút căm hận không thể che giấu, hiển nhiên là tin việc giữa bọn họ có quan hệ trái luân lý là thật. Từ Phượng Niên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng rồi lấy vỏ đao Tú Đông vỗ mạnh vào má, Từ Chi Hổ e sợ thiên hạ không loạn mà dựa hẳn vào trong lòng thế tử điện hạ rồi say sưa nhìn vị Tĩnh An vương phi này. Tư thái này, làm sao giống như là tỷ tỷ được, rõ ràng là giống như thê thiếp tranh giành tình nhân trong nội trạch, sau khi được sủng ái liền diễu võ dương oai cho bại tướng dưới tay xem thì đúng hơn. Từ Phượng Niên thở dài trong lòng, nhưng nếu là tỷ tỷ hồ nháo thì cứ để nàng hồ nháo đi, nàng vui vẻ là tốt rồi. Về phần Bùi vương phi đang tỏ vẻ chán ghét kia nghĩ gì trong lòng thì liên quan gì đến hắn? Từ Chi Hổ được voi đòi tiên, hai tay ôm cổ Từ Phượng Niên, không chịu an phận thủ thường lấy chân cọ cọ vào Bùi vương phi sắc mặt sương lạnh nói: "Vương phi tỷ tỷ, nếu không muội muội dạy tỷ một chút thủ đoạn quyến rũ được lợi cả đời nha? Nữ nhân mà, giữ giá ở dưới giường là chuyện tốt, nhưng trên giường vẫn còn như thế thì có thể khiến nam nhân chán ghét đấy. Tỷ tỷ đã lớn tuổi như vậy, nếu không buông được thì chẳng phải là lãng phí tiền vốn ba mươi như lang bốn mươi như hổ sao?"

Bốn chữ tỷ tỷ muội muội, Từ Chi Hổ hạ rất nặng. Rơi vào trong tai Bùi vương phi tự nhiên thập phần khó nghe, nhất là cái cách nói ba mươi bốn mươi kia, tin tưởng rằng nữ tử rộng rãi hơn nữa cũng đều phải lo lắng.

Bùi vương phi xụ mặt, quay đầu, mím môi không nói một lời.

Từ Chi Hổ tiếc hận nói: "Xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ là không hiểu nửa điểm phong tình, khó trách đệ đệ ta bưng bát nhìn trong nồi đều không bỏ đũa với tỷ tỷ ngươi."

Từ Phượng Niên rốt cục cũng lên tiếng: "Được rồi, tỷ, tỷ cũng đừng hù dọa vị Tĩnh An vương phi trinh tiết liệt phụ này nữa, nói tiếp, nàng sẽ nuốt trâm tự sát đấy."

Từ Chi Hổ ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhìn không ra Vương phi tỷ tỷ cương liệt như vậy nha."

Từ Phượng Niên cười nói: "Vương phi, nếu không ngươi nuốt trâm cho tỷ ta xem nhé?"

Bùi vương phi ánh mắt thê lương, cắn răng đưa lưng về phía bọn họ, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt.

Từ Chi Hổ lặng lẽ nói bên tai Thế tử điện hạ: "Nguyên lai cũng là người đáng thương."

Từ Phượng Niên từ chối cho ý kiến.

Khi đến Báo Quốc tự thì vẫn còn sớm, cửa chùa còn chưa mở ra, hơn mười nhóm khách hành hương đều ở ngoài chùa nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, phần lớn đều là người quen trong quận Hồ Đình, khi thấy quả phụ Từ Chi Hổ xuống xe ngựa, lập tức câm miệng không nói. So với tâm tính xem kịch thời gian trước, thì ngày hôm qua khi mà gợn sóng qua đi, các huyện thành khác của quận Hồ Đình còn tốt, chứ tất cả môn phiệt sĩ tộc tin tức linh thông trong thành Dương Xuân đã sớm bị thủ đoạn của thế tử điện hạ kia làm cho kinh hãi đến vâng dạ không dám lên tiếng. Sau khi giết sĩ tử bên đường, đấu đá lung tung xua tan vô số nhân số giáp sĩ trong thành, nghe nói ngay cả trung môn Lư phủ cũng bị tháo dỡ, đêm đó lại kéo thi thể Thành Trai tiên sinh vào thành rồi vứt cái thi thể đó ra trước cửa... Hành vi bực này, há cái câu cực kỳ bi thảm có thể hình dung? Các lão bối của gia tộc trong thành suốt đêm không ngủ, cùng các thế giao đốt đèn dạ đàm, đều vô cùng đau đớn nói đây là sỉ nhục trăm năm khó gặp của Ương Châu, có lời đồn đại rằng lang tướng Đổng Công Hoàng - người có thủ đoạn đối đãi với hào phiệt trong châu thiết huyết nhất đã nhận được mệnh lệnh, hôm nay sẽ mang theo sáu trăm tinh nhuệ từ châu phủ tới Dương Xuân thành. Ai mà không biết Đổng Lang tướng mới nhậm chức đã trượng sát cô mạc Hứa tam công tử này có quan hệ rất sâu với Huỳnh thị chứ? Lại là ái tướng tâm phúc ngày xưa của Cố Kiếm Đường đại tướng quân nữa? Cửa chùa đóng chặt, sau khi Từ Phượng Niên xuống xe, thấy trước chùa dán sát chân núi có một cái ao vuông xinh xắn lung linh, bên suối cây xanh san sát lấy nhau lại có một gốc tùng cổ kỳ quái. Từ Chi Hổ thân mật kéo cánh tay hắn đi tới, trong ao mỗi bên đều có đầu rồng điêu khắc đá, trong miệng rồng chảy ra nước suối từng giọt từng giọt, nước ngược lại rất là trong đến nỗi mấy đồng tiền rải rác mà khách hành hương bỏ lại trong ao đồng có thể thấy được rõ ràng. Từ Chi Hổ nhặt một cành khô lên, ngồi xổm xuống quấy động nước suối, lúc dừng lại trên mặt nước sẽ xuất hiện một sợi nhỏ như sợi bạc phân thủy tuyến, ngẩng đầu cười nói: "Thấy không, nghe nói đây là cảnh tượng mà hai loại sơn thủy cùng nước suối có chất lượng nước nặng nhẹ bất đồng hòa trộn với nhau mà sinh ra, có ý tứ chứ?"

Từ Phượng Niên ngồi xổm xuống, muốn đưa tay đến trong nước nhặt lên mấy đồng xu, bị Từ Chi Hổ cầm cành cây vỗ một cái, cười mắng nói: "Ngươi nghèo đến điên rồi à?"

Từ Phượng Niên vẫn nhặt một đồng tiền lên, hai ngón tay nắm lấy, cười hắc hắc nói: "Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm nha."

Đứng lên thì thấy không khí bên ngoài chùa tươi mát, tiếng chim hót một tiếng tiếp một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, trong chùa xanh biếc một tâng cao một tầng. Thu tâm mắt lại liên thấy cây tùng cổ thụ bên cạnh quả nhiên không tâm thường, thân cây tráng kiện xoay trái xoay phải, uốn cong một cách khắc khổ, vặn vẹo như một con rồng đang nằm, thật không biết là ý trời hay là con người làm. Lão Kiếm Thần và Khương Nê đứng dưới tàng cây, lão đầu nhi lông cừu thở dài: "Nếu là ý trời thì quá hữu tình, nhưng xuất phát từ sức người thì quá vô tình."

Từ Chi Hổ cầm cành cây chỉ chỉ vào cổ tùng, giải thích với Từ Phượng Niên: "Dân bản xứ đều gọi nó là Ngọa Long Tùng, nói gãy một cành cũng sẽ chảy ra máu, nhưng ta chưa từng thấy ai thực sự đi làm việc này."

Từ Phượng Niên cười nói: "Ta đi thử xem?"

Từ Chi Hổ trừng mắt nói: "Ngươi dám!"

Từ Phượng Niên bĩu môi.

Nhị Kiều ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này liền dịu dàng cười. Thế tử điện hạ quả nhiên là cùng tiểu thư tương thân tương ái. Có lẽ là bị thoáng nhìn cười trộm, Từ Phượng Niên hướng tiểu cô nương kia làm mặt quỷ, tỳ nữ sợ tới mức vội vàng trốn đến phía sau Từ Chi Hổ, tiểu cô nương tâm như bị hươu đụng, giống như không phải sợ, chỉ là trong lòng giống bị cái gì đó nhẹ nhàng cào một chút nên liền không an tĩnh lại được. Từ Chi Hổ quay đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu thần tình hoảng hốt, hiểu ý cười cười, để mà nói, trên đời này nào có nữ tử nào không thích đệ đệ nhà mình chứ. Nhưng bên ngoài Từ Chi Hổ vẫn quyến rũ lườm cử chỉ vô tâm của Từ Phượng Niên một cái, cầm cành cây phất phất, giống như là cảnh cáo hắn đừng ở trong Phật môn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cửa chùa chậm rãi mở rộng, hai tiểu hòa thượng hợp tay hành lễ. Chỉ là hôm nay sương phòng cung cấp cơm chay cho khách hành hương mà sau khi đoàn người Từ Chi Hổ ngồi xuống, liền không ai dám đi vào, Từ Phượng Niên ngồi cùng bàn Từ Chi Hổ, cộng thêm Cửu Đấu Mễ lão đạo Ngụy thúc Dương thì còn trống một cái ghế, nha hoàn Nhị Kiều cùng võ tướng Ninh Nga My đều đứng, Tĩnh An vương phi tự biết thân phận, hơn nữa trên đường đi lên thật sự là bị khi dễ đến thảm, lại càng sẽ không ngồi xuống. Từ Chi Hổ là người thích náo nhiệt, nên gọi Khương Nê ngồi ở bàn bên cạnh tới, Tiểu Nê Nhân do dự một chút nhưng không có cự tuyệt. Sau khi đến gần liền bị Từ Chi Hổ kéo xuống bên cạnh ghế dài bên người. Nàng cười híp mắt nói: "Khương Nê, thật sự là càng lớn càng xinh đẹp, cô gái này của ngươi khi còn bé đã xinh đẹp, vậy trong phủ cũng chỉ có ngươi có thể sánh với Phượng Niên, lúc đầu ta còn lo lắng rằng nữ thập bát đại biến, sợ ngươi trưởng thành sẽ khó coi, hiện tại xem ra là quan tâm lung tung, đến đây, nói với tỷ tỷ Phượng Niên khi dễ ngươi chưa."

Tiểu Nê Nhân ở trước mặt Thế tử điện hạ cùng lão Kiếm Thần là một cô gái rất mạnh mẽ, lúc này lại đỏ mặt không nói lời nào. Từ Phượng Niên phá đám cười nói: "Đỏ mặt, khó thấy khó thấy."

Khương Nê không có trợn mắt đối mặt, nhưng dưới bàn lại nhấc chân lên đạp xuống.

Thế tử điện hạ vừa nhấc hai chân lên vừa cười hắc hắc nói: "Ta tránh, ta tránh, ngươi còn muốn cùng bản thế tử so chiêu sao?"

Có Từ Chi Hổ ở đây, Khương Nê liên không tiện đấu khẩu với đối phương.

Từ Chi Hổ ôn nhu cười nói: "Xem bộ dáng thì khẳng định là thường xuyên bị khi phụ rồi. Không sao, lát nữa ta sẽ giúp ngươi thu thập hắn."

Tiểu nê nhân cúi đầu không nói lời nào.

Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Là tỷ của ta hay tỷ của nàng vậy."

Từ Chi Hổ đưa tay làm bộ muốn đánh, thế tử điện hạ liên nghiêng thân. Nàng yêu thương mà sờ đầu vai tinh tế của cô gái nhỏ Khương Nê này, nói: "Khương Nê, nghe nói sau khi ngươi ra ngoài Bắc Lương liền đọc sách cho tên vô lại này? Đây là chuyện tốt. Trong khoảng thời gian này, đến đọc ««Đâu tràng tuyết»»của Vương Đông Sương cho tỷ tỷ, tỷ ra giá gấp bội, tiền đều lấy từ trong túi tên kia, hắn không dám không cho."

Khương Nê ngẩng đầu nặng nề ừm một tiếng, khuôn mặt tươi cười này là lần đầu tiên xuất hiện trong tháng.

Từ Phượng Niên phá hư phong cảnh trêu chọc nói: " "Lúm đồng tiền, hai lúm đồng tiền nhỏ, ha ha, bị bổn thế tử thấy được rồi! Được, giá gấp đôi thì gấp đôi, đáng giá."

Khương Nê lập tức xụ mặt, nhưng trong mắt vẫn là ý cười, tất nhiên đều là bởi vì Từ Chi Hổ, cùng tên khốn kia không có nửa văn tiền quan hệ.

Từ Chi Hổ cười nói: "Tiểu Khương Nê của chúng ta cười rộ lên là đẹp nhất, trên đời này không có nữ tử nào sánh được. Cho nên phải cười nhiều, không dễ già."

Lão già lông cừu ở bàn bên cạnh bắt chéo chân cười ha hả nói: "Từ tiểu tử, tỷ tỷ của ngươi thật ra không uổng phí dáng người này, lòng dạ so với ngươi tốt hơn nhiều."

Từ Chi Hổ ôm Tiểu Nê Nhân, quay đầu quyến rũ cười: "Những lời này của Lý Kiếm Thần đáng hơn cả mười VÒ rượu ngon."

Lão kiếm thần giơ ngón tay cái lên, khen: "Hào khí! Rượu này lão phu uống chắc rồi, mấy ngày nay ở Giang Nam đạo ai dám ý kiến với ngươi, lão phu là người đầu tiên không hợp ý với hắn."

Từ Phượng Niên buồn rầu nói: "Sao lại cảm thấy ta không phải người tốt vậy."

Khương Nê ở trong lòng Từ Chi Hổ cười nói: "Ngươi giờ mới biết sao."

Từ Phượng Niên kinh hỉ nói: 'Nhìn xem, lại có lúm đồng tiền rồi!"

Khương Nê quay đầu, đang muốn nghiêm mặt lại bị Từ Chi Hổ lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cái má lúm đồng tiền nhỏ có thể khiến khắp thiên hạ mê say kia, cúi đầu trêu ghẹo nói: "Cô gái đáng yêu này, tỷ tỷ cam lòng để cho tên kia rời khỏi Giang Nam đạo, nhưng không nỡ để cho ngươi đi."

Từ Phượng Niên vươn tay ra, vỗ tay lên cái bàn trước người Khương Nê đến bốp một cái, sau khi rút tay lại thì hóa ra đó là đồng tiền vớt từ trong nước suối lên kia, hắn vô sỉ nói: "Tặng ngươi, có hào khí hay không?"

Khương Nê do dự một chút, đại khái là nể mặt Từ Chi Hổ, đưa tay cầm lấy đồng tiền, nắm trong lòng bàn tay.

Sau khi cơm chay đưa lên, Từ Chi Hổ một bên ăn hoành thánh, một bên nói: 'Hôm nay Báo Quốc tự có một hồi Vương Bá chi biện, muốn nghe hay không ?"

Từ Phượng Niên tùy ý nói: "Tùy tỷ." Từ Chi Hổ tăng thêm ngữ khí nói: "Nghe thì được, nhưng không được đánh đánh giết."

Từ Phượng Niên vùi đầu gặm một cái bánh bao chay, nói: "Yên tâm đi, Đường Khê tiên sinh nhất định sẽ nhìn ta chằm chằm."

Ăn xong điểm tâm, Từ Chi Hổ dẫn hắn đi xem mẫu đơn trong Báo Quốc tự, Khương Nê cùng Lý Thuần Cương đi ở cuối cùng, tiểu nê nhân thừa dịp người ta không chú ý, mở lòng bàn tay ra, nhìn lén đồng tiền tràn đầy mồ hôi, sau đó nhanh chóng nắm chặt, giống như một tên trộm.

Lão Kiếm Thần nhìn trông như nhìn trái nhìn phải nhưng trong lòng lại ai thán, haizz, khuê nữ ngốc này cũng quá hám tiền rồi.

Hóa ra một đồng tiền nho nhỏ, so với trình độ kiếm đạo cả đời của lão phu còn đáng giá hơn?
Bình Luận (0)
Comment