Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 266 - Chương 266: Nước Chảy

Chương 266: Nước chảy Chương 266: Nước chảyChương 266: Nước chảy

Đại đa số hoa mẫu đơn trong Báo Quốc tự đã qua thời kỳ ra hoa, cảnh tượng hai loại hoa mẫu đơn cống phẩm Diêu Hoàng - Ngụy Tử tranh phương đấu diễm không còn nữa, chỉ để lại một ít hoa mẫu đơn phẩm chất tương đối bình thường nở rộ, ví như loại hoa mẫu đơn Mặc Khôi ẩn hoa trong lá khiến cho phong tình hao gầy kia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, mẫu đơn của Báo Quốc tự so với vương phủ Bắc Lương vẫn được xưng là nơi huy hoàng hơn. Chỉ đi dạo trong chùa ngắm cảnh đã hao phí nửa canh giờ, cách giờ cơm trưa chỉ còn một đoạn thời gian.

Đoàn người vào một gian thiên phòng lịch sự tao nhã để thưởng thức trà, rõ ràng là chùa miếu, thế nhưng người pha trà lại là một vị đạo cô uyển chuyển. hai triều thiên tử đều là sùng đạo, trên làm dưới theo, học thuyết Trang lão lại là phân nhánh quan trọng để tập đoàn đạo sĩ Giang Nam làm đề tài thanh đàm, rất nhiều phụ nhân hào môn thế tộc đều dốc lòng với tập khí phong nhã của Hoàng lão, chỉ là đạo cô xuất hiện ở thiền phòng này, vẫn có chút cổ quái, nàng ước chừng chừng khoảng ba mươi tuổi, má đỏ mày xanh trời sinh, bộ dạng rất có thanh khí của người tu đạo. Nghe qua lời nói của đại tỷ Từ Vị Hùng và nàng thì mới biết được nữ tử tên là Hứa Tuệ Phác này xuất thân từ dòng chính của Cô Mạc Hứa thị, nếu không phải như thế, thì nàng cũng không có cách nào lui tới phía sau núi của Báo Quốc Tự - nơi chỉ có vài mẫu trà sơn độc hữu này.

Hứa Tuệ Phát xem như là khuê phòng mật hữu của Từ Chi Hổ, đại khái là do hai nàng đều là quả phụ, mấy năm nay khá là thân thiết. Nữ quan này có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng cũng tương đối khách khí với Từ Phượng Niên, lúc pha trà nàng mặc dù nói chuyện cực ít, phần lớn đều là hàn huyên với Từ Vị Hùng, nhưng lúc ngẫu nhiên chạm mắt với thế tử điện hạ thì đều sẽ mỉm cười. Bình trà là bình thiếc linh lung, quý ở chỗ kín, hơn nữa tính thiếc gần giống với tính tương thân của trà, trước khi được cất giữ còn phải thổi khí vào bình chứa nước lớn để kiểm tra rò rỉ. Vừa nhìn liền thấy nàng chính là chuyên gia trà đạo, người ngoài ngành làm sao hiểu được những thứ kiểm tra như thế này mà chỉ nghĩ đến việc nó đắt giá kim ngọc như thế nào. Cái ấm này là kiểu Đông ấm cổ phác

Nàng thấy Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm ấm trà liền giải thích: "Đây là lúc phụ thân ta còn trẻ đến Lưỡng Thiền tự nghe cao tăng giảng kinh, diệu thủ ngẫu đắc, lấy từ bùn rửa tay chìm dưới đáy vại của một vị hòa thượng quanh năm làm vườn, dựa theo hình dáng của một gốc cây bạch quả ở Lưỡng Thiền tự làm thành một cái bình rồi khắc hoa văn giống ở trên cây, sau đó chẳng biết vì sao lại lưu truyền ra ngoài được. Tên ấm lấy từ câu " Vân tay ẩn khởi khả nghênh xuân ", bất quá Đông ấm ở Ương Châu đều lấy từ việc đào cát bùn từ đầu suối Dương Tiện."

Từ Chi Hổ đang cố gắng cắm một đóa mẫu đơn vào trong búi tóc của Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên thê sống chết không theo, tỷ đệ hai người có qua có lại. Từ Chi Hổ cố mãi cũng không thể thực hiện được thì thở hổn hển cười nói: 'Lão hòa thượng kia chính là đại chủ trì Lưỡng Thiện tự, nghe nói sống đến một trăm năm mươi sáu mươi tuổi, khắp thiên hạ cũng chỉ có Tống tri mệnh của đại gia đan đỉnh trên núi Võ Đang Bắc Lương chúng ta có thể so sánh. Hứa bá phụ cứ cách mười năm lại phải đi Lưỡng Thiện tự một chuyến, ngoại trừ nghe thiên nghe kinh, còn cầu lão hòa thượng kia ít bùn rửa tay. Cho nên một cân bùn ở đầu suối Dương Tiện có thể đáng giá một cân hoàng kim, nhưng chung quy lại thì cũng không có phật khí như ấm trà do phụ thân Hứa bá làm."

Từ Phượng Niên mới vừa nhận lấy một chén trà lục ngọc, đang muốn uống trà, kết quả nghe được ấm trà này là làm từ bùn của lão hòa thượng rửa tay, sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên, phật khí gì gì đó, hắn uống không ra, cũng thật sự là không muốn uống ra. Nhưng lên thuyền giặc rồi thì xuống thuyền là chuyện khó khăn, đành phải kiên trì uống một ngụm, hắn uống trà uống không ra môn đạo, cũng không dám khoe khoang lung tung, nước suối dùng để pha trà tất nhiên đều vô cùng tốt, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới ba chữ bùn rửa tay là cũng có chút nhụt chí, hăng hái không cao rồi.

Hắn không để ý đầu mình đã bị Từ Chi Hổ cắm hoa mẫu đơn lên, cũng lười nhổ xuống, không khỏi nhớ tới cô nương tự xưng Lý Tử ở trong chùa kia, còn có tiểu hòa thượng Nam Bắc đần kia nữa, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến xuất thần, rồi tiện đà lại nghĩ đến tin đồn có liên quan đến lão chủ trì Lưỡng Thiện tự, nghe nói lão hòa thượng được thế nhân cho là thánh tăng sau khi viên tịch nhất định sẽ xưng thành tổ này thập phần thú vị, biết rất ít chữ, lúc nhỏ chỉ là làm chút chuyện đốn củi đốt than dưỡng lão mẫu sống qua ngày. Mấy người mua củi kia tin Phật nên thường đọc Kim Cương Kinh, dần dà thiếu niên kia liền có điều ngộ ra, sau khi mẫu thân qua đời hắn mới lên núi, vừa lên liên được y bát của Như Lai Lưỡng Thiện, sau khi cạo râu thụ giới xuất gia thì liền được làm chủ trì giảng pháp, cực kỳ liền mạch lưu loát. Phải biết rằng là hắn giảng pháp, chứ không phải là giảng kinh, tuy nói điều này cũng có quan hệ nhất định với việc hắn xuất thân bần khổ không biết nhiều chữ lắm, nhưng không thể nghi ngờ vị hòa thượng này là người có ngộ tính theo đuổi Đại Phật nhất, chỉ cần nghe một bộ Kim Cương Kinh mà đã có thể ngộ ra được vạn pháp rồi, kinh Phật mà măng nhân Lưỡng Thiên tự đọc đâu chỉ có ngàn vạn chứ? Năm đó khi lãnh giáo điển tịch phật lý với vị hòa thượng này, hòa thượng đều đi thẳng vào vấn đề mà nói rằng ta chưa từng đọc qua kinh của ngươi, bởi vậy lần nào hòa thượng cũng để cho bọn họ đọc kinh của họ lên để nghe, thường thường là đọc được gần một nửa thì hòa thượng sẽ nói một chữ "dừng", kế tiếp là bắt đầu thuyết pháp với đối phương, không người nào không phục. Từng có lão chủ trì trăm tuổi của chùa Pháp Hoa đệ nhất Nam quốc hỏi vị hòa thượng lúc ấy mới bốn mươi tuổi rằng 'vì sao đọc vạn lần Diệu Pháp Liên Hoa Kinh mà không hiểu kinh nghĩa", kết quả chỉ là lão chủ trì chỉ đọc ra vài đoạn, hòa thượng trẻ tuổi liền bắt đầu rủ rỉ nói đến kinh nghĩa trong đó, lão chủ trì nghe xong liên thể hồ quán đính*, cảm ơn mà đi. Thế nhân nghe được câu chuyện này liền thấy quả thực chính là thân kỳ, không cách nào tưởng tượng việc một vị hòa thượng ngay cả kinh thư cũng không biết đọc mà có thể độ được người, ngay cả Tề tiên nhân của Long Hổ Sơn gặp người này cũng phải hành lễ. Sau mươi năm trước hai vị nhân vật kiệt xuất nhất Phật đạo đã đồng thời xuất hiện trong một lần biện luận liên hoa, nhưng kết quả lại làm cho tất cả người bên ngoài cảm thấy khó hiểu, hai người chỉ ngồi mặt đối mặt nhau mà không nói một lời, ngồi cả đêm.

(* Thông suốt hoàn toàn)

Đó là lần hiện thế cuối cùng trước khi tiên nhân Tê Huyền Tránh phi thăng.

Khi hòa thượng này không còn trẻ nữa, càng ngày càng lớn tuổi, thì cũng chưa từng nghe nói vị đi học chữ đọc kinh, chỉ là khi đồ đệ bạch y tăng nhân tìm kiếm đại bản mất mười lăm năm mới trở về thì vị này lại để cho đồ đệ kia nói kinh nghĩa liên tục ba ngày ba đêm, liên tiếp gật đầu, cuối cùng lại bất chấp sai sót to lớn của thiên hạ mà cho phép bạch y tăng nhân uống rượu cưới vợ, về sau nữa, còn có cả việc tỉnh ngộ ly kinh phản đạo nữa.

Từ Phượng Niên giật mình, nước trà rơi đầy đất, thì thào lẩm bẩm: "Bạch y tăng nhân Lý Đương Tâm, cô nương Lý Tử từ nhỏ ở trong chùa..."

Đạo cô Hứa Tuệ phác vốn đã nhìn ra hứng thú của Từ Phượng Niên với việc thưởng thức trà không cao, một phen này lại càng lộ ra vẻ vô lễ, vậy cùng tục vật có gì khác nhau? Vẻ mặt của nàng liền có chút không vui, chỉ là không nói gì thêm, cơ mà không còn ý dịnh rót cho thế tử điện hạ chén trà thứ hai, xem ra thế nhân nói rầng thế tử Bắc Lương tuy bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong ruột thì là bông rách cũng không tính là khoa trương. Tỷ tỷ Hứa Thục phi vốn có hi vọng sủng quan ở hậu cung đột nhiên bị tống vào lãnh cung thì Hứa thị từ trên xuống dưới đã nổi trận lôi đình, còn nàng là một quả phụ nữ quan thì thành viên gia tộc cũng không đến mức giận chó đánh mèo với Từ Chi Hổ được, tối hôm qua nhận được tin tức Thế tử điện hạ gây sóng gió ở hai quận, thì họ cũng chỉ cười một tiếng, thậm chí ngay cả thuyết pháp để cho nàng mượn Từ Chi Hổ tiếp cận Thế tử điện hạ để tìm hiểu hư thực thì gia tộc cũng không gật đầu, hôm nay tận mắt thấy, thật sự là thất vọng. Đơn giản là ỷ vào gia thế của Bắc Lương Vương để ỷ thế hiếp người mà thôi, điều này cũng không khác gì đám con cháu bất thành tài trong tứ đại thế tộc Ương Châu kia. Hứa Tuệ liếc mắt nhìn Từ Chi Hổ lúc trước có thể để ý, trong lòng thở dài. Trà tuy không lạnh nhưng bầu không khí lại lạnh hơn rất nhiều, đã không phải là việc thêm mấy khối than lửa là có thể thay đổi nữa, Từ Chi Hổ phảng phất như là gần mực thì đen, cũng không thể cùng quan điểm với nàng trước kia nữa, giờ chỉ nói là muốn cùng đệ đệ đi dạo Báo Quốc Tự một chút rồi rời khỏi thiền phòng.

Sau khi Hứa Tuệ Phác tĩnh tọa một lát, chờ đoàn người này đi xa thì mới chậm rãi đứng dậy, đi ra cửa sau sân, trực tiếp lên Trà Sơn, đi được khoảng một nén hương rốt cục nhìn thấy một tòa trúc lâu, trên mái trúc có một cái ghế trúc, trên đó có một lão nhân lông mày trắng như tuyết đang ngồi, trên đầu gối có một con sư tử miêu có bộ lông cũng trắng như tuyết, lão nhân vừa vuốt đầu mèo vừa ngồi ngay ngắn nhìn ra núi xa.

Lão nhân đang duỗi thần thủ thì thấy Hứa Tuệ Phác ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế nhỏ bên cạnh ghế trúc, không đợi nàng mở miệng, lão nhân trên 80 tuổi kia liền mỉm cười hòa ái nói: "Tới sớm như vậy, chắc là thất vọng rồi."

Hứa Tuệ Phác ôn nhu nói: "Lão tổ tông quả là thế sự động minh”

Lão nhân cười nói: "Cũng tốt, nếu thế tử điện hạ thuộc dạng đỡ không nổi, thì cho làm thừa thế tập võng là tốt rồi, đám lão già chúng ta cũng được ung dung phần nào."

Hứa Tuệ Phác biết rõ có lẽ cái nhìn của mình có thể sẽ kéo theo bố cục tương lai của bốn hào phiệt Hạo Châu, khẩn trương vạn phần nói: "Nếu không lão tổ tông lại để cho người khác thăm dò một phen, ta sợ nhìn lầm”

Lão nhân nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đạo cô thân phận vốn đã không tâm thường này lại sợ tới mức thân thể mềm mại run rấy, lão nhân sờ sờ đầu con sư tử miêu, cười nói: "Sợ cái gì, trọng trách lớn như vậy, còn có thể do một tiểu nữ tử ngươi gánh vác sao? Vậy không khỏi cũng quá coi thường những người này rồi, Ương Châu cững chưa đến mức khó coi đến nước này."

Sắc mặt Hứa Tuệ Phác tái nhợt, không dám lên tiếng.

Lại bộ thượng thư Lý Liêm, gia chủ Lý Thị ở Giang Tâm, Lư Đạo Lâm, gia chủ Lô thị ở Hồ Đình. Long Tương tướng quân Hứa Củng, tuy không phải gia chủ Hứa thị của Cố Mạc nhưng cũng là vương triều đại tướng quân tay cầm binh quyền. Chỉ là những đại lão mênh mông kinh tài tuyệt diễm này khi thấy vị lão tổ tông trước mắt kia, cho dù không đến mức nơm nớp lo sợ như vậy với Hứa Tuệ Phác thì cũng phải cung kính đứng mà nói chuyện, Hứa Tuệ Phác sở dĩ có thể ngồi xuống, ngoại trừ nàng là nữ tử ra, còn bởi vì nàng là cháu dâu của vị lão tổ tông Ương Châu này. Tập đoàn sĩ tử Giang Nam khổng lồ, nội tình cùng thế lực, há có thể so sánh với Thanh đảng mới có trăm năm căn cơ chứ? Việc Hồng Gia chạy về phía bắc cũng xuất phát từ một tay lão tổ tông trù hoạch, còn có "Tộc phẩm' bình luận xếp hạng các gia tộc trong thiên hạ kia, vương triều tổng cộng có chín người tham dự thì xếp hạng của lão tổ tông thậm chí còn ở trước cả thủ phụ đương triều - Trương Cự Lộc! Bởi vì lão tổ tông lúc còn trẻ chính là sư xuất đồng môn với lão thủ phụ cùng với Tây Sở thái sư Tôn Hi Tể, Trương Cự Lộc cho dù quyền thế vang dội thì cũng phải tự cho mình là vấn bối mà thôi.

Lão nhân nhìn về phương xa: "Hôm nay Vương Bá chỉ biện, đại khái là lại phải bắt chước lời người khác rồi."

Hứa Tuệ Phác do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Đỉnh phong của Vương Bá Chi biện năm mươi năm qua, lão tổ tông thân là người ở trong cục, tự nhiên là có tư cách nói lời này.

Lão nhân cảm khái nói: "Lão thủ phụ vận khí tốt, có Trương Cự Lộc giỏi hơn thây, nếu không thì lấy bản lĩnh của hắn thì cũng chỉ là làm thợ đóng khung của đế quốc mà thôi. Nơi này để lọt gió nơi này khe, nơi đó để lọt mưa nơi đó bổ, sau Xuân Thu quốc chiến nhất định là không hợp thời, chết là tốt, nếu không tuổi già cũng khó giữ được. Tôn lão đầu Tây Sở kia cũng thảm, nguyên bản luận thanh danh, hai chúng ta cộng lại cũng không bằng hắn, hiện tại thì tốt rồi, trong đám sĩ tử, khắp thiên hạ tiếng xấu này của hắn cũng chỉ thua Từ nhân đồ thôi. Còn không bằng chết."

Hứa Tuệ Phác chỉ khiêm tốn nghe.

Lão nhân nghe được sư tử miêu meo meo một tiếng thì cúi đầu nhìn một chút rồi cười nói: "Vị thế tử kia đỡ không nổi cũng không tốt, trong ngắn hạn là chuyện tốt, nhưng về lâu dài, đám chúng ta sẽ bị Đường Khê Kiếm Tiên mắng là lão bất tử, những năm này mặt dày mày dạn không chết, chẳng phải là sống uổng phí sao?"

Hứa Tuệ bổ nhào một tiếng quỳ xuống đất.

Lão nhân lẩm bẩm nói: "Chuyện năm đó của ngươi với Lư Bạch Hào có đáng là gì, đứng lên đi, dưới đất lạnh, dính hàn khí không tốt. Làm người phải tiếp địa khí*, nhưng cũng không phải là cách này."

(* một câu tục ngữ dân gian , có nghĩa là tiếp xúc rộng rãi với cuộc sống bình thường của những người bình thường, trở thành một với đông đảo quần chúng nhân dân nhất , phản ánh những mong muốn, yêu cầu và lợi ích của những người bình thường, và để sử dụng thói quen sinh hoạt và thuật ngữ của quân chúng, thay vì xa rời nhu cầu thực tế của quần chúng. )

Hứa Tuệ Phác run rẩy đứng dậy, ngồi xuống lần nữa.

Lão nhân híp mắt nói: "Đi, để cho hậu sinh hàn môn kia gặp mặt thế tử điện hạ, có hắn bày mưu trù hoạch cho Bắc Lương thì không thua Triệu Quảng Lăng năm đó với Từ Nhân Đồ, cái tử thủy này vẫn còn sống được."

Hứa Tuệ nhào nhẹ nhàng đứng dậy, lão nhân bình thản nói: "Ngươi đi tới chỗ vị thế tử kia tự tiến cử gối*, mới coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lư Bạch.

(*ám chỉ nam nữ quan hệ tình dục; ẩn dụ về một nơi thoải mái; giống như một cái gối)

Vị nữ quan thanh tâm quả dục nhiều năm chỉ đọc lão Trang này cũng không cự tuyệt, chỉ là lúc rời đi lại cắn môi đến mức chảy ra tơ máu.
Bình Luận (0)
Comment