Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Chết Làm Thụy Văn Chính (1)

Chương 267: Chết làm Thụy Văn Chính (1) Chương 267: Chết làm Thụy Văn Chính (1)Chương 267: Chết làm Thụy Văn Chính (1)

* Trong lịch sử Trung Quốc, sau thời nhà Đường, có một hiện tượng rất kỳ lạ, sau khi văn nhân làm quan, họ mơ ước được truy phong - Văn Chính. Với tư cách là người thống trị tối cao, hoàng đế sẽ không dễ dàng trao danh hiệu truy tặng này cho người khác. Trong lịch sử, hầu hết những người được truy tặng tước hiệu Văn Chính đều được giới văn nhân thời bấy giờ ngưỡng mộ, chẳng hạn như Phạm Trọng Yêm , Phương Hiếu Nhụ, Lý Đông Dương, Tăng Quốc Phiên...

Nữ quán Hứa Tuệ Phốc hành tẩu ở trong con đường nhỏ trong Trà Sơn, rốt cục đi ra khỏi phạm vi nhìn của lão tổ tông, đứng ở trong buội trà, nhìn cái đình với mái ngói hoàng lưu ly của tòa Báo Quốc Tự trên đỉnh núi, suy nghĩ xuất thần. Ngoại trừ cắn môi đến bật máu, trên mặt nhìn không ra quá lớn bi ai. Nàng cũng không hận an bài của lão tổ tông, chỉ hận năm đó không tranh thanh sam kiếm sĩ. Nàng chuyên tâm tu đạo, có thuật trú nhan, nhìn trông như thiếu phụ ba mươi tuổi thuỳ mị, kỳ thực tuổi gân bốn mươi, mới gặp gỡ hắn lúc, nàng chỉ có mười ba tuổi, nhân sinh có thể có mấy người mười ba? Nàng duỗi tay gạt đi vết máu, sắc mặt âm trầm đi xuống núi.

Hứa Tuệ Phốc lại không biết ở chỗ sâu trong bóng cây, kẻ mang trường kiếm mặc thanh sam đã vừa nhìn rất nhiều năm, sau khi thấy nàng đi vào Báo Quốc Tự, y mới chậm rãi bước tới trúc lầu, lão nhân cùng còn mèo vẫn còn tại, sư tử miêu như tuyết cầu kêu lên, Ương Châu lão cung phụng ngủ gật trông như đang cố hết sức mở mắt ra, nhìn hậu bối ngọc thô chưa mài dũa trước mắt mà năm đó Lư thị tỉ mỉ điêu khắc, kiếm này sĩ đã từng hăng hái, nếu không phải không vượt được tình quan, bất kể là nhập sĩ hay là kiếm đạo, bất luận một con đường gì, đều sẽ đi rất xa, lão nhân an ủi con sư tử miêu bị hoảng sợ trên đầu gối, cau bạch mi, bình thản hỏi: "Đã nghe rồi?"

Đường Khê Kiếm tiên Lư Bạch Hiệt gật đầu. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn lão nhân này, một ngón tay luôn khoát lên trên vỏ kiếm, xem ra cổ kiếm Bá Tú lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ. Với tạo nghệ đăng kiếm bình của Lư Bạch Hiệt, xuất kiếm đương nhiên cực nhanh, vốn không cần cố biểu hiện như vậy, đây đương nhiên là Lư Bạch Hiệt đang tỏ thái độ, nếu lão nhân không thu hồi lời nói với Hứa Tuệ Phốc, y không ngại lấy thân phận Đường Khê Kiếm tiên mà không phải là con em Lư thị một lần nữa làm ra hành động đại nghịch bất đạo. Ngươi là lão gia chủ của Giang Tâm Dữu thị thì như thế nào, ta Lư Bạch Hiệt có kiếm nơi tay, không thẹn với lương tâm, há cần để ý?

Lão cung phụng Dữu Kiếm Khang già đời đến không thể già hơn nữa trong tập đoàn sĩ tử Giang Nam thấy thế thì mí mắt run lên, tay không còn xoa tuyết trắng sư tử miêu, mà năm ngón tay chuyển thành dạng móc câu cầm đầu của sủng vật, chỉ là vẫn chưa dùng sức, sư tử miêu bản năng dường như cảm giác có chút không thoải mái khó hiểu, xoay xoay đầu. Dữu Kiếm Khang, một trong số ít người trong vương triều trung có hi vọng sau khi chết giành được thụy hào "Văn trung" đột nhiên tự cười bản thân, còn như thụy hào Văn Chính càng cao hơn Văn Trung, vương triều đã treo không 120 năm, ngay cả lão cũng chỉ là hy vọng xa vời. Lão nhân lại lân thứ hai nhìn núi xanh phía xa xa, Giang Nam nhiều sông núi, luôn ngắm không chán, trong lời nói thanh đạm hiếm thấy xuất hiện ý tứ thỏa hiệp, nhẹ giọng nói: "Đường Khê, ngươi biết năm đó ta bản ý là để ngươi làm gia chủ Lư thị, Lư Đạo Lâm cũng đồng ý."

Lư Bạch Hiệt rất không khách khí ngắt lời nói: "Ta không muốn”

Lão cung phụng Dữu Kiếm cau mày nói: "Ngươi không muốn cưới Dữu thị Trân Châu, không muốn làm gia chủ Lư thị, không muốn tiến cử nhập sĩ, không muốn cậy nhờ làm tướng, thân là con cháu của Lư thị, Đường Khê, ngươi cũng biết ngươi có nhiêu không muốn không hợp quy củ. Nếu ngươi không lười biếng như vậy, làm cớ gì Lư thị bị cả Bá linh Viên thị cái sau vượt cái trước, áp các ngươi một đầu?”
Bình Luận (0)
Comment