Chương 268: (2)
Chương 268: (2)Chương 268: (2)
Lư Bạch Hiệt trầm mặc không nói, ngón tay không hề vuốt ở trên vỏ kiếm, lão cung phụng thở dài duỗi duỗi tay, ra hiệu tên hậu bối từng được lão vô cùng coi trọng ngồi ở trên ghế. Sau khi Lư Bạch Hiệt ngồi xuống, hôm nay Dữu Kiếm Khang cố ý từ quận Giang Tâm tới Báo Quốc Tự cười cười,'Đáng tiếc không phải ta tử tôn của Dữu thị, hậu bối nhà ta, trâm ổn có thừa, nhuệ khí không đủ, chỉ có thể gìn giữ cái đã có, rất khó trung hưng. Bọn họ nào dám chửi những lão già chúng ta là lão bất tử, dù có oán khí, nhưng ngay cả mắng thầm cũng không dám. Còn nhỏ tuổi đã là một dáng vẻ già nua hôi thối. Đường Khê, ngươi cũng biết vì sao ta phải làm khó dễ một nữ tử như Hứa Tuệ Phốc."
Đường Khê Kiếm tiên lắc đầu.
Lão cung phụng hai tay nâng lên sư tử miêu, cảm khái nói: "Nàng nào xứng với ngươi."
Lư Bạch Hiệt cười khổ nói: "Nhưng ta lại không bỏ được nàng."
Lão nhân hừ lạnh nói: "Phụ thân ngươi tuổi già có con, cực kỳ cưng chiều ngươi, trước khi chết thậm chí phân biệt lưu một phong thư cho ta cùng Hứa Ân Thắng, không để ý tông quy lập trưởng không phải lập ấu, không tiếc giao ra một ít của cải, mạo hiểm nguy cơ dẫn sói vào nhà, cầu chúng ta tới giúp đỡ ngươi làm gia chủ Lư thị, ngươi thật tưởng Lư Đạo Lâm không biết bí mật này? Ta có thể không nói, Hứa Ân Thắng lại đã sớm tiết lộ cho hắn. Mấy năm nay Cô Mạc mượn thế của Lư thị âm thầm lớn mạnh, sói đã vào phòng, ngươi lại làm cho phụ thân ngươi hoàn toàn thất vọng, Lư Đạo Lâm là người tốt không sai, nhưng sao có thể chiếm được tiện nghi của đám tiểu nhân âm hiểm Cô Mạc Hứa thị này, xa không nói, Lư thị ngươi dính vào chuyện của Hứa Thục phi, Triệu hoàng hậu thờ ơ lạnh nhạt, cũng đều ghi tạc trong lòng, thật sự cho rằng Triệu hoàng hậu sẽ tình như tỷ muội với nữ tử Hứa gia? Lần này Bắc Lương thế tử làm mưa làm gió một phen, sĩ tử Giang Nam đạo phẫn nộ, ba chục ngàn học tử trong kinh thành Quốc Tử giám bị xúi giục, đại ca ngươi ở trong Quốc Tử giám còn có thể an ổn? Không có gì bất ngờ xảy ra, bên ngoài Lư Đạo Lâm cũng không làm được phải nhận lỗi với Từ Khứ Hữu tế tửu, Hoàn Thuật đấu với đại ca ngươi nhiều năm đương nhiên mừng rỡ biết thời biết thế, Lư thị ở kinh thành bị nhục, suy cho cùng còn không phải là tổn thất của Ương Châu ta? Nếu không như vậy, một lão bất tử một chân đều đã ở đây trong quan tài như ta tới nơi này làm chỉ? Nghe Vương Bá chỉ biệt nhàm chán? Hay là muốn bị ngươi dùng trường kiếm uy hiếp?"
Đường Khê Kiếm tiên bình thản nói: "Nói với ta những thứ này, bá phụ không sợ đàn gảy tai trâu sao?"
Không biết là giận vì bất hạnh hay là xót xa đứa cháu không chịu ganh đua, lão cung phụng bỗng nhiên giận dữ, đề cao giọng nói rằng: "Đường Khê, ta có thể không để Hứa Tuệ Phốc đi làm chuyện kia, nhưng ngươi lần này cũng nhất định phải đi ra phân ưu thay Lư thị. Bằng không lấy tánh khí của ta, mưu mô những năm này của Cô màn Hứa thị, làm cho một Hứa Tuệ Phốc không quan trọng gì mất mặt xấu hổ, chỉ là để cảnh cáo bọn hắn mà thôi. Đường Khê, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý đi kinh thành làm Binh Bộ Thị Lang hay không, không cần biết ngươi làm chức quan tứ phẩm kinh quan này như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi có nguyện ý hay không!"
Lư Bạch Hiệt khổ sở nói: "Chỉ cầu bá phụ đừng để người ta làm khó dễ nàng."
Lão cung phụng mỉm cười, khôi phục thái độ bình thường ung dung với mọi việc, vẻ mặt ôn hoà nói rằng: "Đường Khê a Đường Khê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như ngươi bằng lòng xuất sĩ, ai dám làm khó ngươi và nàng?”
Lư Bạch Hiệt lắc đầu nói: "Ngay cả nữ nhi của Bắc Lương vương đều có người dám khi dễ như thế, nàng chỉ là đứa con bỏ đi của Cô màn Hứa thị, sao có thể để cho ta yên tâm."
Lão nhân bình thản nói: "Được rồi, ta có thể cùng ngươi ước định, ngươi đi kinh thành, nàng vẫn là cháu dâu trên danh nghĩa của Dữu thị, không ai dám khi dễ."
Đường Khê Kiếm tiên Lư Bạch Hiệt đứng dậy thở dài, sau đó bình tĩnh rời đi. Lão nhân nheo mắt lại, dựa vào ghế, suy tư điều gì khiến người ta không thể đoán nổi.