Chương 270: Chết làm Thuy Văn Chính (4)
Chương 270: Chết làm Thuy Văn Chính (4)Chương 270: Chết làm Thuy Văn Chính (4)
Công tử ca gật đầu, không chút nào dám xem thường trước lời dặn dò của lão tổ tông. Mặc dù không cách nào lập tức ngáng chân Bắc Lương thế tử, có chút tiếc nuối, nhưng nếu ngay cả lão tổ tông cũng nói phải đợi, ga chỉ là một đưa con vợ kế của Dữu thị, đương nhiên không dám nghịch lại, cũng càng có thể lĩnh hội sự quan trọng của kiên nhẫn.
Lúc này, Từ Phượng Niên chỉ đưa Tĩnh An Vương phi vừa đi vừa nghỉ ở trong Báo Quốc Tự, đi mãi đi mãi liền đi tới dưới tán cây tùng ngọa long ở chân tường bên ngoài chùa, có bóng cây có dòng suối trong, Từ Phượng Niên ngồi trên tảng đá bên bờ suối, cực kỳ thoải mái trong ngày hè nóng bức. Hôm nay Báo Quốc Tự có một buổi tranh luận lớn náo nhiệt về Vương Bá chưa bao giờ có, khách hành hương thông thường đã không vào được bên trong chùa thắp hương bái Phật, vài tăng lữ trong chùa canh giữ trước cổng tự, ngoại trừ gương mặt quen thuộc, người bình thường phải đưa ra danh thiếp, thân phận cũng đủ, mới được đi vào.
Từ Phượng Niên nhìn thấy một thư sinh nghèo kiết hủ lậu lảng vảng ở bên ngoài chùa hồi lâu, trời nắng gắt, rất nhanh cơ thể gã đã chảy đầy mồ hôi, đoán chừng là bên cạnh Từ Phượng Niên mặc cẩm y hoa phục cạnh dòng suối, còn có một "Thị nữ" thuỳ mị trác tuyệt hầu hạ, gã không dám đi đến đó hóng mát. Ở Giang Nam đạo, tử tôn thế tộc ngay cả ngồi cùng bàn với hàn môn tử đệ cũng coi là chuyện vô cùng nhục nhã, thư sinh kia đương nhiên không dám tự mình chuốc lấy khổ, chỉ là thực sự chiu không nổi ánh nắng mặt trời quá gay gắt, do dự hồi lâu, rốt cục đi tới bên suối nơi cách Từ Phượng Niên rồi ngồi xổm xuống, vốc một chút nước rửa mặt, vô cùng thoải mái, thở ra một hơi dài. Ngồi xuống, thấy Từ Phượng Niên vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, xoa xoa bàn tay dính nước ở trên tay áo, từ trong ngực móc ra một quyển sách, lặng lẽ đọc.
Từ Phượng Niên đưa mắt liếc nhìn, dĩ nhiên không phải thư tịch thường gặp tại Giang Nam, mà là Tứ Kinh Chương Câu Tập Chú) của đương triều đại nho Diêu Bạch Phong bên Bắc Lương, xem thần ngữ cuả thư sinh này, càng thêm thú vị, nhất định chính là ly Kinh phản Đạo tới cực điểm.
"Diêu tiên sinh giải kinh, theo sở kiến nhất thời, chưa chắc là bản chỉ của Thánh nhân, có nhiều chỗ thương lượng.”
"Lập ngôn rất cao, nhưng phát huy ý mình quá mức, tràn ra nguyên bản kinh văn, có muốn cầu Thánh nhân chi hiềm cao hơn, cho nên lăng hư đạo không mà không thật, không phải giải kinh chính thống”
"Nhưng so với Học Cung chu môn lý học cẩn thận tỉ mỉ, lại có rất nhiêu chỗ dễ hiểu, ít câu nệ hơn, thông suốt càng sâu."
Từ Phượng Niên quan sát thần ngữ của thư sinh, cảm thấy vô cùng thu vị. Nhất là lúc thư sinh nghèo khép sách lại nói một câu "Chúng ta thư sinh chết làm Thụy Văn Chính", nhịn không được cười ra tiếng, khiến thư sinh kia vô cùng hoảng sợ, tay run lên, Tứ Kinh Chương Câu Tập Chú) lập tức rơi vào trong nước, thư sinh lập tức nhảy xuống nước, nhìn thấy điển tịch ướt nhẹt thành một cục, sắc mặt đau lòng buồn khổ, sau khi bò lên bờ thì mất hồn mất vía, thư tịch ướt đẫm như vậy dù cho kéo từng tờ ra phơi nắng, chắc cũng phải tổn hao hơn phân nửa, trong lúc nhất thời đứng đó than thở.
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Một quyển sách giá mấy đồng tiên?"
Thư sinh kia cũng không ngẩng đầu lên, nói rằng: "Sách này quả thật không đáng mấy đồng tiên, nhưng để ta làm đọc thì có thể đọc lên nhiều tiền."
Từ Phượng Niên tấm tắc nói: "Đọc đủ thi thư bán đế vương, nói lời như thế, nhưng ngươi ngay cả Báo Quốc Tự còn không thể nào vào được, ai để ý đến ngươi?"
Thư sinh nghèo kiết hủ lậu cười cười, cúi đầu tự mình nói rằng: "Ai nói ta muốn bán cho đế vương gia? Thánh nhân vân tu thân tê gia trì quốc bình thiên hạ, một thân một mình nào có cần liên quan đến quân vương như vừa nói." Từ Phượng Niên khom lưng từ trong suối nước cầm ra mấy quả dưa hấu ướp lạnh, đưa tay bẻ, vừa hay bẻ ra làm hai, cười nói: “Có ăn hay không?”
Thư sinh ngẩng đầu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Từ Phượng Niên cười nói: "Không dám?”
Thư sinh im lặng không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
Từ Phượng Niên lập tức nhẹ nhàng vất phân nửa dưa hấu qua, thư sinh luống cuống thật vất vả chụp được, nhìn thấy Từ Phượng Niên cúi đầu gặm một miếng lớn, lúc này mới cúi đầu ăn một miếng, lạnh xuyên tận tim phổi.
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Chết làm Thụy Văn Chính, dã tâm thật lớn."
Thư sinh dừng một chút, thứ này thật lạnh thấu tim phổi.
*chú thích:
Vương Bá (niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880)