Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271: Thế Đạo Này Không Bi Thương (1)

Chương 271: Thế đạo này không bi thương (1) Chương 271: Thế đạo này không bi thương (1)Chương 271: Thế đạo này không bi thương (1)

Nho gia giải kinh giống như Thích môn thuyết pháp, giải kinh không phải đọc kinh, thuyết pháp không phải thuyết kinh, đều là không phải đại sĩ không thể làm, vị thư sinh nghèo kiết hủ lậu trước mắt thế tử điện hạ lại dám đối với giải kinh trứ danh lý học học giả uyên thâm Diêu Bạch thuyết tam đạo tứ, vốn là một chuyện đại nghịch bất đạo.

Còn như cái gọi là dã tâm thụy hào Văn Chính, thì càng kinh thế hãi tục, ngay cả Ương Châu lão cung phụng Dữu Kiếm Khang cũng chỉ là hy vọng xa vời sau này có thể được xưng hào là Văn Trung thì đã may mắn lắm rồi, Xuân Thu quần hùng tranh giành, sau Ly Dương vấn đỉnh, có quy tắc rõ ràng đối với thụy hào cho thần tử, quan văn lấy Văn Chính làm đầu, chỉ là xưng hiệu này sớm đã không treo trăm năm, Văn Trinh theo sát phía sau, trên dưới triều đình và dân gian đều nghĩ đó là vật trong túi của thủ phụ Trương Cự Lộc, kế tiếp lần lượt là Trung Đoan Khang Nghĩa... Nếu Văn Chính Văn Trinh cũng không dám hy vọng xa vời, Văn Trung được xem như Ngũ Thạch Tán được các lộ chư hầu cùng quan văn đỉnh tiêm trong vương triều hoan nghênh nhiệt liệt nhất, thiên hạ hiện nay, khảo cứu thế tộc hào phiệt cao thấp, thụy hào bao nhiêu cùng nặng nhẹ chắc chắn là tiêu chuẩn quan trọng hạng nhất, sĩ tử thông thường nào dám nói chết làm Thụy Văn Chính, ngay cả sĩ tử điên cuồng cũng không dám.

*Ngũ Thạch Tán: Cuốn sách Thế thuyết tân ngữ có ca ngợi một loại thuốc có tên ngũ thạch tán. Theo ghi chép nó có tác dụng kỳ diệu không chỉ chữa bệnh mà còn khiến người ta cảm thấy vui vẻ lạ thường. một loại bột gây hưng phấn, gây nghiện, có thể xem là tiên thân của ma tuý

Một khi vạch trần, nói nhỏ thì chính là phẩm hạnh không đoan, nói lớn chuyện ra, không chừng phải chịu lao ngục tai ương, người đọc sách kia chỉ vì quyển Tứ Kinh Chương Câu Tập Chú) rơi xuống nước đã đau lòng không chịu được, hiển nhiên là xuất thân hàn môn, tâm sự bị ngoại nhân nói trúng, vị thư sinh này trông hoảng loạn lo sợ, song lại nhanh chóng điềm nhiên như không, tiếp tục cúi đầu ăn nửa quả dưa hấu ướp đá. Sau khi Từ Phượng Niên nói trắng ra tâm sự, nhưng không có đắc thế không tha người, mà là bị thụy hào vừa nói gợi lên tâm sự, văn thần trọng thụy, đương nhiên, công huân của võ tướng cũng không ngoại lệ, tương đối hơi ít phối hợp cùng chữ Vũ, nhưng là có hơn mười tám chữ, vì vậy có cách nói đại trượng phu đương thụy thập bát, Nghị Tự đoạt giải nhất, chín vị trí đầu hay là Nghị Liệt Ninh Tĩnh Bình tướng Kính Mẫn Túc, Truyền Ngôn đại tướng quân Cố Kiếm Đường đã khâm định thụy hào võ kính, Nghị Liệt Ninh ba thụy, vẫn nhớ mãi không quên.

Võ quan không thể so văn thần, thụy hào thuộc sở hữu thường thấp hơn, nói chung có thể có chín vị trí đầu chính là vinh quang lớn lao, điều này có liên quan đến thế tộc cầm quyền coi thường các tướng lĩnh, đương nhiên, nếu võ tướng có thể lấy văn tự thụy, càng là quang vinh càng thêm quang vinh, võ quan độc sủng với xuất thân hào môn này, ví như Đường Khê Kiếm tiên Lư Bạch Hiệt có thể nhập sĩ, sau khi chết thụy hào chưa chắc không thể lấy văn tự cầm đầu, Từ Kiêu vẫn không phải quá để tâm đối với chuyện này, luôn nói sau đời thứ ba còn có thể có một mỹ thụy liền cũng đủ. Bởi vì triều thân Chư công mặc kệ lúc đó được sủng ái như thế nào, công quan triều dã ra làm sao, sau khi chết mỹ thụy truy đổi ác thụy không phải trường hợp đặc biệt.

Từ Phượng Niên suy nghĩ xuất thần, bị một hồi hô vang trong Báo Quốc Tự đánh thức, chắc là tranh biện Vương Bá đã bắt đầu, ngôn hàm của một vị thanh lưu danh sĩ nhận được khen ngợi, bên trong chùa có bày rượu, các danh gia ngồi trên chiếu tán dóc quanh hành lang lượn quanh mép nước, chén rượu chuyền đến trước mặt người nào, thì có mỹ tỳ phụ trách dâng lên, giao cho biện sĩ, sau khi uống một hơi cạn sạch, là được biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nếu như đưa tới cộng minh, thu được võ tay tán thưởng, là lại được uống, nếu như nói lời nhảm nhí, thì phải tự phạt ba chén. Một khi có người đứng dậy phản bác, người thua sẽ phải rời đi, Giang Nam đạo tôn sùng chém gió, không có vị đại gia chém gió nào không phải Thường Thắng tướng quân ở trong loại chiến trường này, lén lút có người ghi lại số người rời đi. Lư Huyền Lãng của Hồ Đình Lư thị, khiến cho sáu mươi hai người rời khỏi cuộc chơi, chưa từng bị người nào rời đi, vững vàng Giang Nam đạo ba vị trí đầu danh sĩ chém gió, nhưng địa vị đặt song song với Lư Huyền Lãng chưa bại một lần có hai người, đều dự thính tham dự Vương Bá chi biện tại Báo Quốc Tự hôm nay, có thể nói là 1 chuyện lớn hiếm thấy, một người trong đó là Viên Cương Yến tổng cộng khiến hơn một trăm người rời đi, được khen là Giang Tả đệ nhất, yêu thích nắm đuôi hươu, tiêu sái xuất trần, một người khác chính là cao tăng Ân Đạo Lâm của Báo Quốc Tự, sĩ lâm tôn xưng Bất Động hòa thượng, không nói thì thôi, một nói tất kinh người, y năm đó đánh với Lưu Yến cùng Lư Huyền Lãng hai trận chiến thành danh, é Dịch Tượng Diệu Vu Kiến Hình È cùng Ý Tài Tính Tứ Bản) tranh đều tai Báo Quốc Tự, có thể nói Báo Quốc Tự có thể trở thành là thánh địa chém gió của Giang Nam đạo, ngoại trừ phong cảnh tươi đẹp, dựa thế mấy nghìn bụi cây mẫu đơn ở trong Ngụy Tử Diêu Hoàng, lớn hơn nữa quy công cho danh tiếng vô cùng tốt của lão hòa thượng phong nhã nhất lưu.
Bình Luận (0)
Comment