Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 274 - Chương 274:

Chương 274: Chương 274:Chương 274:

Thế đạo này, đại hộ phú quý người ta xuất hành, thì xem người xem ngựa, còn như thanh lưu danh sĩ, thì xem giai nhân mỹ quyến bên cạnh bọn họ, nữ quán đạo cô có xuất thân cao môn là loại nhất đẳng, giống như Hứa Tuệ Phốc, càng là có thể gặp không thể cầu, kế tiếp danh kỹ tài sắc đều có cùng ngang hàng loại nhất đẳng, mỹ Tỳ trẻ tuổi quý phủ nhà mình là hạng hai, số lượng càng nhiều càng thể hiện thân phận, Huyền đàm đại gia trên Giang Nam Đạo, như Viên Cương Yến của Bá linh Viên thị, từng chơi trội xuất hành mang gần trăm vị đồng tử đồng nữ mênh mông cuồn cuộn. Mãi mới chờ đến lúc Từ Phượng Niên nhường ra vị trí, mấy cặp công tử thiên kim mặc xiêm y đắt tiên lập tức đi tới thừa lương, tiểu khất cái xăn ống quần khom lưng đi trong lòng suối nhặt tiền chắc chắn trở thành thứ đồ chướng mắt, một vị công tử ca có mắt tam giác giễu cợt đưa chân đá dưa hấu vào trong suối, văng lên vô số bọt nước, làm cho đứa bé ăn xin sợ đến mức toàn thân ướt đẫm lạnh run, không dám tiếp tục nhặt tiền đồng, muốn né tránh, song vội vã đi trong nước, bất cẩn té nhào vào trong suối, rước lấy một trận ồn ào cười to, một nữ tử sĩ tộc trang điểm đậm trông có chút hả hê cười xong, lập tức khó chịu mắng: "Tiểu tiện chủng, ai cho ngươi tới đây nhặt tiền hứa nguyện, không sợ bị hòa thượng trong chùa đánh chết sao? !"

Bên bờ suối bị những cao lương tử đệ này vây quanh hóng mát, đứa bé ăn xin không chỗ có thể trốn, chỉ có thể đứng ở trong suối nước, đỏ mắt cúi đầu nói rằng: "Trong chùa nói chỉ cần mỗi lần nhặt mấy văn tiền, thì không quan trọng.

Nàng kia reo lên: “Còn dám cãi?"

Nàng trong cơn tức giận, hơn nữa không có người ngoài ở, lười giả vờ danh môn thục nữ, nhặt lên cục đá trên mặt đất ném mạnh tới, tiểu khất cái theo bản năng né tránh, nữ tử không đập trúng, vốn chỉ ném cho bõ tức mà thôi, cũng vì đó đó mà càng thêm căm tức, nhặt lên một cục đá to bằng quả trứng gà, âm trâm cười nói: "Còn dám tránh, tránh nữa sẽ đánh gãy chân của ngươi!"

Nàng dùng sức ném ném qua, nện vào ngực của tiểu khất cái, rất mạnh, nam nữ bên người đều võ tay bảo hay, khen tốt chính xác. Tiểu cô nương thân thể gầy yếu như gậy trúc vậy nào chịu nổi bị ném đá như vậy nhiều lần, cơ thể nghiêng ngả, sắc mặt thống khổ, nhưng vẫn không dám tránh né, đứng trong nước khóc nức nở nói rằng: "Ta không dám lượm nữa, không dám nữa!"

Cô gái trẻ tuổi cười lạnh lại nhặt lên mấy cục đá, còn phân phát cho hồ bằng cẩu hữu bên người, vui một mình không bằng mọi người đều vui nha, chuẩn bị chơi với nhau trò chơi tương tự dùng trúc tiễn ném vào bình rượu, Giang Nam đạo nhã sĩ xưa nay có tập tục trợ hứng ném dùng trúc tiễn vào bình rượu, rất nhiều danh sĩ đều am hiểu bình phong manh đầu cùng bối tọa phản đầu*, Long Tương tướng quân Hứa Củng thậm chí có thể ném đầy hơn trăm trúc tiễn ở trong một bầu, cuối cùng làm ra một cảnh tượng như núi tên mưa tiễn, ném thẻ vào bình rượu này xem như là diễn hoá từ "xạ" trong quân tử lục nghệ, vô cùng thịnh hành tại Giang Nam đạo, chẳng qua hôm nay trúc tiễn đổi thành cục đá, bình gốm biến thành tiểu khất cái, ở trong mắt của đám công tử thiên kim chỉ là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đứa nào đứa nấy cầm được cục đá đều nóng lòng muốn thử, nên nhắm vào chỗ nào, xem ra không để bụng thân thể của tiểu khất cái có chịu đựng được mấy cú ném hay không, đối với sĩ tử Giang Nam đạo mà nói, đập chết một tiểu tiện chủng hành khất, nào được xem là vấn đề.

* bình phong manh đầu cùng bối tọa phản đầu: hai cách ném trúc tiễn vào bình

Thư sinh nghèo vốn đã một chân bước vào ngưỡng cửa Báo Quốc Tự lập tức nói xin thứ lỗi, quay người chạy đi, giận dữ hét lên: "Dừng tay!"

Tiếng hét vừa vang lên, đám hoàn khố thiên kim ngẩn người, nhưng cũng chỉ là sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười to, không để ý nữa, hai công tử ca ngược lại còn vội vã tăng thêm lực đạo ném đá vào tiểu khất trong nước, một cái đập trúng ngực, một cái đập trúng cánh tay, tiểu khất cái cắn môi không dám lên tiếng, chỉ ngồi xổm lạnh lẽo trong suối nước lạnh lẽo sâu đến đầu gối, co ro. Đây chẳng phải tâm người còn tệ hơn cả so với nước lạnh? Nhưng tiểu khất cái đau khổ tới cực điểm vẫn nặn ra nụ cười từ gương mặt tái nhợt, nói với thư sinh nghèo đứng ra bảo vệ mình rằng: "Trương ca ca, không có chuyện gì đâu, đập vài cái, không đau."

Không đau.

Có thể không đau sao?

Thư sinh nghèo đối mặt nhân vật nổi bật nhất Ương Châu như Lư Bạch Hiệt Hứa Tuệ Phốc và cả thế tử vẫn có thể giữ đúng mực nhảy xuống nước, lại bất chấp có làm ướt điển tịch để trong tay áo hay không, bảo hộ ở trước người của tiểu khất cái, khuôn mặt cực kỳ bi ai, nhìn đám con cháu sĩ tộc dựa vào gia tộc trọn đời áo cơm không sầu, trái tim y cản thấy cực kỳ bi thương.

Ngay cả chất vấn cũng không đi chất vấn.

Nữ tử ném đá còn ngang ngược coi thường thư sinh nghèo, từ trên cao nhìn xuống nói rằng: "Ngươi lại là chó lợn nghèo khó từ đâu tới?"

Lúc này, từ phía sau đám con em sĩ tộc truyền tới một giọng nói thuần hậu: "Bản thế tử đến từ Bắc Lương."
Bình Luận (0)
Comment