Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 275 - Chương 275: Sĩ Tử Giang Nam (1)

Chương 275: Sĩ tử Giang Nam (1) Chương 275: Sĩ tử Giang Nam (1)Chương 275: Sĩ tử Giang Nam (1)

Với vùng Giang Nam mà nói, giới sĩ tử mọc lên như rừng sau mưa, hàn môn đệ tử, bách tính phố phường bèn đều tính là sĩ tử, trò chuyện nói tới đâu cũng không coi là chuyện lớn, đạo lý này đã được công nhận. Những đại tộc sĩ tử khoe khoang thân phận, ngược lại cũng không nhằm vào dân chúng tâm thường, đoán chừng là sợ mất giá, nhưng lại so với hàn môn đệ tử thì cao hơn một bậc trò chuyện luôn nhằm vào các hành vi ác liệt của quan môn đệ tử, tận hết sức lực để khoe khoang thân phận, thể hiện rõ lòng trung quân báo quốc, điều này gọi là cao với không tới, thấp xuống cũng không xong, đánh chó nhưng lại chịu ngó mặt chủ, thế tộc sĩ tử dù thả rắm đều là hương hoa, đối với người khác, những nhân vật hàn môn dù cho có viết ra chân chính văn thơ như cẩm tú đều cảm thấy tục không chịu được.

Điều này cũng có mặt tốt, đối mặt với thư sinh nghèo liếc mắt đã xem thấu là kẻ nghèo hèn, đương nhiên không phải kiêng nể gì cả, nhưng chứng kiến tên thanh niên tự xưng Thế tử kia, lại có chút thấp thỏm, dù sao nhìn mặt mà bắt hình dong, cùng với khí thế cao cao tại thượng kia, chắc chắn không thể làm giả được. Thế tử vừa nói, trước đây chỉ có con trai trưởng của đế vương chư hầu mới có thể có danh hào, gân năm trăm năm hào phiệt chưởng khống triêu chính, mới có vương tôn đệ tử cùng con trai trưởng các đại gia tộc mới có thể gọi là Thế tử.

Ở trên đường của vùng Giang Nam, không tính Đại tướng quân và bỏ đi những nữ tử, cũng không còn ai dám đeo bội đao xuất hành, huống hồ Long Tương tướng quân vốn là xuất thân từ Cô Mạc Hứa thị, không phải tướng môn chính thống. Giang Nam muốn nói tôn trọng chính là phải tay cầm quạt lông, lấy khăn buộc đầu, đi lại bằng xe trâu, chỉ có hạ đẳng du hiệp mới mang theo đao kiếm, trước mắt vị thế tử này là ai? Bọn họ trong lúc nhất thời có chút không nắm chắc, dù sao người này bộ dạng tuấn tú, mới vừa rồi còn cùng Đường Khê tiên sinh nói cười vui vẻ, phỏng đoán chắc không đến mức là xuất thân phổ thông bình dân, nhưng nói đi nói lại, nếu thật là gia thế phi phàm, như thế nào lại cùng đám nghèo kiết hủ lậu pha trộn cùng một chỗ? Thế tử, ở Giang Nam, người có tư cách được xưng danh hiệu này tính ra cũng không vượt qua mười đầu ngón tay, chưa từng nghe nói có vị thế tử thích đeo bội đao.

Chẳng lẽ là từ Bắc Lương? Là đi du lịch nơi hoang dã như Bắc Lương vừa trở về?

Nữ tử dẫn đầu việc khi dễ đứa bé ăn xin chỉ cảm thấy hai mắt như tỏa sáng, không kịp suy nghĩ sâu xa, thâm than một tiếng tuấn tú công tử, dáng dấp thực sự đẹp, nếu không thô lỗ mang theo bội đao, mà là cầm quạt phe phẩy thì có phải tốt hơn không. Nàng len lén buông tay, vứt bỏ cục đá trong tay ra, mị nhãn liếc nhìn phía khuôn mặt tiêu sái mà xa lạ "Thế tử", đang muốn nhẹ khom eo nhỏ thi lễ một cái, thì Từ Phượng Niên có chút không vui, xem ra... người này hơn phân nửa là nghe không hiểu lời của mình, không có liên hệ chính mình với thân phận ma đầu Bắc Lương kia, bằng không ả đàn bà này nào còn có gan dám ở chỗ quang ra mị nhãn, Giang Nam nói cho cùng cũng chỉ có hắn mới dám tự xưng là Thế tử Bắc Lương, nhưng dù sao thế tử cũng chẳng có nhiều như vậy, ở các đại môn hộ, con trai trưởng hay trưởng tử có thể nói là thế tử. Nếu ở Bắc Lương ai dám xưng là Thế tử, sớm đã bị Từ Phượng Niên mang theo ác nô chó dữ đăng môn "Bái phỏng" rồi.

Từ Phượng Niên cười cười chậm rãi rút đao, đang muốn hành hung, đứng dậy ném thẻ vào bình rượu rất phong nhã, những cái đầu người này chẳng đáng để bản thế tử thu lại. Đất Giang Nam không phải rất nổi tiếng là giỏi mắng chửi người sao, cho các ngươi giữ lại cái miệng đi mắng người là được rồi.

Thần sắc của Từ Phượng Niên dường như bị thư sinh nghèo phát hiện, y thở nhẹ nói: "Không thể."

Từ Phượng Niên quay đầu đánh mắt như muốn thử hỏi, thư sinh nghèo, ý như muốn nói phía sau còn có một tiểu cô nương không nơi nương tựa, bây giờ lập tức sảng khoái một lúc, sau này đứa bé ăn xin biết làm như thế nào để trải qua sự trả thù? Từ Phượng Niên nhíu mày một cái, ngón cái thủy chung đặt trên chuôi Tú Đông đao. Đám người phía sau cuối cùng cũng hoàn hồn, nữ tử đã quăng ra mị nhãn sợ đến mức bước lui lại sau mấy bước, nếu không có hạ nhân của công tử mắt tam giác nâng đỡ lại, thiếu chút nữa thì muốn rơi vào dòng suối, một lời không hợp rút đao khiêu chiến, thật là một phong cách ngu xuẩn và mọi rợi Thế tử, thế tử cái rắm!

Nhất định là con cái nhà quan lại ở địa phương nhỏ hay còn gọi là nha nội. Nha nội là Giang Nam nói ám chỉ đối với thế hệ đời sau của nhà quan gia, bắt nguồn từ việc quân doanh lấy răng thú làm đồ trang sức, cửa doanh lại xưng nha môn, cho nên nha nội là cách nói rất hình tượng, rất nhanh đã lưu truyên khắp Giang Nam, chỉ là dù ở Giang Nam, tất cả nha nội đều cực ghét cái thuyết pháp này, vốn là sĩ tử, gọi là nha nội có thể tốt hơn chỗ nào. Trừ phi là có phiên vương trú đóng những nơi biên phòng trọng trấn, vũ phu thế lớn quan văn phải cúi đầu, danh xưng nha nội mới có tự coi như là một tiên vốn.

Gia tộc còn có tộc phổ phẩm cấp, nhà quan lại phú quý đệ tử tự nhiên cũng có ba bảy loại phân chia, không nói tới giới quyền quý nhiều vô số kể tại kinh thành, chỉ tính tại địa phương , trưởng tử của hào phiệt cùng với trưởng tử của tam phẩm Thứ Sử, đương nhiên là công tử đệ nhất đẳng, kế tiếp tử tôn của quận trưởng, sau đó là thế tộc hậu đại thông thường, thứ ba còn lại là sĩ tộc cùng với công tử nhà quan lại bình thường, cuối cùng mới đến phiên dịch môn lại tử đệ, phẩm trật (chức vị, thẩm quyền) của phụ thân là suy tính trọng yếu nhất, gia học uyên thâm danh sĩ tuy không quá coi trọng nhưng vẫn hơn hẳn xuất thân nhà quan viên bình thường, gia tộc xuất thân loại này cũng không phải dịch môn, lại môn có thể sánh ngang.
Bình Luận (0)
Comment