Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 276 - Chương 276: Sĩ Tử Giang Nam (2)

Chương 276: Sĩ tử Giang Nam (2) Chương 276: Sĩ tử Giang Nam (2)Chương 276: Sĩ tử Giang Nam (2)

Nếu như cộng thêm vùng kinh đô dưới chân thiên tử và các vùng trọng địa lân cận, bèn phức tạp hơn rồi, những Điện Các học sĩ, lục bộ thượng thư, mấy vị đại tướng quân, những gia tộc thâm căn cố đế, trong này lại phân ra những quyền thần đang có chức vị và các quyền thần về hưu lui xuống công huân, tới một bộ phận ngoại thích đệ tử, từng mảnh ghép trong một vòng tròn quyền lực, ai người nào đều tự mình hiểu rõ? Nhưng nếu bỏ qua vùng kinh sư, có một số người trong lòng lại biết rõ, trong các địa phương trên, lục đại phiên vương nhất là vị vương khác họ duy nhất trong vương triều, cho dù ngươi là ai đi nữa, cũng cố phải ra dáng đàng hoàng, là rắn thì bò trườn nếu là hổ phải nằm phục xuống, Hoài Nam Vương Triệu Anh xem như là phiên vương trung tâm nhất không tranh giành quyền thế, Thế tử của Hoài Nam Vương, ai dám khinh thường?

Vì vậy vị Thế tử từ Bắc Lương mà đến, với tin tức gần nhất, tại mùa xuân trong thành ở Bắc Lương, Thế tử điện hạ bạo ngược vô cùng, bây giờ cho dù chân chính đứng ở trước mắt, vẫn là không ai biết. Điều này thật khác thường làm sao!

Từ Phượng Niên bĩu môi, Tú Đông lặng yên trở lại vào bao, có chút hoài niệm những quá khứ khi còn ở Bắc Lương hoành hành ngang ngược, bên trái giơ cao thương bên phải giơ cao khiên vàng, phía sau là ác nô, tuy nhìn cũng không ra gì, nhưng nhớ tới thật đúng là thống khoái, lúc ấy không có luyện đao, động tác võ thuật đẹp mắt lấy đâu ra có, tuy vậy mỗi lần bụi bặm lắng xuống, sau đó mới cuồn cuộn nổi lên tay áo gì gì đó, vẫn là rất hả giận. Đám thiên kim quần áo lụa kia, đại khái là có chút kiêng ky bộ dạng này của nha nội, bên hông mang thêm đôi đao, không có ý định phùng má cố giả làm người mập, nhao nhao tán đi, ở phía xa lại tụ lại, châu đầu ghé tai, nhận định cái tên nha nội nhà quê đáng ghét. Từ Phượng Niên lười tính toán, nếu tính toán hóa ra lại khiến Thế tử Triệu Tuần của Tĩnh An Vương như chó rớt nước phải kêu oan rồi, không thể để y cùng đổng đẳng với những con kiến hôi kia được.

Từ Phượng Niên nhảy vào trong ao, vòng qua thư sinh nghèo, tự tay nâng đứa bé ăn xin dậy, tìm đến phần ngực, thế tử điện hạ trải qua đau khổ, bệnh lâu thành y, lấy Võ Đang Đại Hoàng Đình thay tiểu cô nương chậm rãi hóa đi máu tụ, đứa bé ăn xin không dám nhúc nhích, khép nép đứng im, may mà sắc mặt không hề thảm nếu không sẽ không còn thấy nét người, Từ Phượng Niên nhìn tiểu nha đầu có tâm thần bất định, biết được tốt xấu, cũng không dám nhìn thẳng mắt của hắn, cũng không biết an ủi ra sao, chỉ đành nói với thư sinh nghèo nói rằng: "Không sao."

Thư sinh nghèo như trút được gánh nặng, do dự đến cùng vẫn không có lên tiếng nói tạ ơn. Tĩnh An Vương Phi nhìn thấy Thế tử điện hạ vén tay áo lên, nhặt lên thổi phù phù hai mươi mấy đồng tiền, đưa lại cho đứa bé ăn xin, cô bé không có tiếp nhận lấy, thần sắc bối rối nhìn lại phía thư sinh, nhìn Trương ca ca gật đầu, lúc này mới vươn bàn tay ố vàng quanh năm nứt da nhận lấy. Từ Phượng Niên nói rằng: "Tiếp sau sẽ nghe Vương Bá chi biện, mang theo cả tiểu cô nương."

Sau đó thế tử điện hạ nhặt lên hai nửa tây qua, lên bờ, về sau không nói lời gì lại giao cho Tĩnh An Vương Phi;Ngươi cầm."

Bùi Vương Phi sắc mặt tái xanh, thế còn ra thể thống gì. Nhưng cuối cùng vẫn là không có dũng khí ngỗ nghịch cái tên hôn trướng giết người không chớp mắt này. Trên đời này đến cùng không phải ai cũng có tư cách cùng Tĩnh An Vương Triệu Hành khiêu chiến, càng hiếm có người có thể khiến cho một vị quyên thế phiên vương tỉ mỉ bố cục sau đó vẫn vô sự. Thư sinh nghèo giúp đỡ đứa bé ăn xin giấu kỹ những đồng tiền, lại nắm tay cô bé cùng đi vào Báo Quốc tự, hành động như vậy không hợp quy củ, nhưng không như thế, trời mới biết quay người lại, người quần áo lụa là kia có thể hay không đã đem cơn tức giận chút lên trên người một đứa trẻ, coi như nhanh chân cấp cho cô bé thêm một tấm bùa hộ mệnh. Chỉ hy vọng sau này mọi thứ sẽ tốt hơn. Thư sinh nghèo bước chân qua cánh cửa lớn của tự, nhìn thấy "Từ Điển Hạp" công tử quần áo lụa đứng ở đẳng trước, cười cười, có chút không thể tưởng tượng nổi, Từ Phượng Niên tựa như đoán được tâm tư, trêu ghẹo nói rằng: "Đừng cho rằng ta là thứ tốt gì, những người đó khi dễ hài tử này, ta khi dễ bọn họ, đều là kẻ giống nhau." Thư sinh nghèo nghe được thuyết pháp chế nhạo này thì thấy buồn cười.

Bùi Vương Phi có bộ dạng vô cùng ủy khuất.

Bên trong Báo Quốc tự, tiếng người huyên náo, từ bỏ việc tham dự khúc thủy đàm luận Vương Bá, có hơn trăm bàn danh sĩ, những người đứng xem có ước chừng ba, bốn trăm người, ban công Đình Tạ đều đầy đầu người. Từ Phượng Niên trực tiếp đi tới, chọn một vị trí đối diện không rãnh góc, cầm vỏ Tú Đông đao gõ một cái, hai vị danh gia nho sĩ đang ngồi, ý bảo bọn họ mau chuyển chỗ, nhường lại vị trí, có thể vào được giới nho sĩ, đều không đơn giản, Vương Bá chi biện phân rõ phải trái đến hồi kịch liệt ở trước mắt, thình lình bị quấy nhiễu, hai vị nho sĩ Giang Nam nổi tiếng đã lâu vừa định muốn răn dạy, bèn thấy không rõ từ nơi nào, một hành vi mọi rợ lấy đao còn trong vỏ làm một thủ thế cắt cổ, bọn họ sợ hãi, chỉ đành không tình nguyện cùng phụ cận danh sĩ chen chúc ở trên một tấm chiếu, Từ Phượng Niên tùy tiện ngồi vào vị trí, vẫy tay thư sinh nghèo ngồi chung, người sau cũng không cần khách khí, sau khi ngồi xuống vẻ mặt hốt hoảng không thôi, tựa như trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn lại, thật xa một chỗ, một vị trung niên danh sĩ như chủ tọa đang đứng hùng hồn nói, vóc người trưởng giả, chòm râu ba sợi rất là phiêu dật, gọi thêm một vị râu quai nón đưa ra giải thích chung, hầu như mỗi bên nói một câu, đều đưa tới cả sảnh đường ủng hộ, trầm bồng du dương, vô cùng phong phú cuốn hút, mỗi lần xảo diệu dừng lại, rõ ràng như đang tạo khe hở cho người nghe vỗ tay khen hay, hiển nhiên là một vị danh sĩ kinh nghiệm phong phú, Từ Phượng Niên đối với Vương Bá chi biện không hiếu kỳ càng không am hiểu, nghe vào trong tai tự nhiên không có cảm xúc gì, nhưng thư sinh nghèo lại nhắm mắt ngưng thần, tự lẩm bẩm: "Nghĩa lợi Vương Bá, tiên triều Chư Hiền không thể thâm minh bên ngoài nói, triều đại nhất thống giang sơn, đầu tiên là Thượng Âm Học Cung hai vị Tế Tửu phân tích rõ thiên lý nhân dục, sau có Diêu Lô Chu Tam gia bên nào cũng cho là mình phải, mới tính là tra ra manh mối, khiến cho ta thế hệ người đọc sách không phải chìm trong mây mù. Viên Thiên Nga lấy thuân Nho tự cho mình là, Tôn Vương tiện đánh đấm, giáng chức nghĩa lợi song hành Vương Bá cùng sử dụng, cho rằng chuyện như thế công bằng tâm tính, chỉ biết bị phá huỷ căn cơ nho gia, cuối cùng bỏ vương đạo mà tôn bá đạo, tiện đà rơi vào pháp gia bá chủ thuật."

Cho dù Từ Phượng Niên thuộc về người thường, vẫn có thể nghe ra một số thứ đại khái, quay đầu hỏi: "Lúc này vị kia chính là lấy thiên lý luận vương đạo, cho rằng Vương Bá huýnh dị?"

Thư sinh nghèo mở mắt ra gật đầu, cảm khái nói: "Viên Thiên Nga vẫn kiên trì tiên cổ thịnh thế mới là vương đạo thịnh thế, bây giờ vương triều thịnh thế, chỉ là bá đạo suy thế, cho rằng thế nhân quá coi trọng công lao sự nghiệp, tất cả chỉ có thể coi như mây gió, bằng không đại nạn sắp ập xuống tới."

Từ Phượng Niên cười nói: "Loại ngôn luận này, không sợ kinh thành bên kia nổi trận lôi đình sao?"

Thư sinh nghèo lắc đầu nói: "Lời ấy không nói đến việc đúng sai, đó là lời phát ra từ phế phủ, không nói đến triều đình có chú ý hay không, người đọc sách há lại có thể vì vậy mà im lặng? Ta mặc dù càng tôn sùng triết lý "công đến thành chỗ dù cho đạo đức, chuyện tới tế chỗ, dù cho thiên lý". Nhưng dù là bội phục học thức của Viên Thiên Nga, nhưng vẫn căm hận y không biết tiết chế bản thân tư lợi, mặt khác một vốn một lời với lòng người Tế Dân sắc bén, cũng không bài xích. Mà nếu y chịu lui lại, thừa nhận Vương Bá, thì năm trăm năm sau cố gắng thực sự lại không có nổi một tên nho sĩ rồi, đi vào con đường hám lợi, chỉ còn lại có bè lũ xu nịnh vào hiệu quả và nhóm lợi ích giả, vì vậy Viên Thiên Nga từng uống say như chết, kêu khóc không thôi. Ta không nhìn nổi những nhân sĩ này, duy chỉ có đối với Viên Thiên Nga vừa say vừa khóc, tràn đầy sự cảm thông."

Từ Phượng Niên xem thường nói: "Chỉ có các ngươi, người đọc sách mới ưu quốc ưu dân, nhưng có mấy người cả đời chịu tuân theo đạo đức Thánh Nhân, có từng chân chính sờ qua đồng tiền? Biết một cái bánh bao được mấy đồng tiền sao?"

Thư sinh nghèo mỉm cười nói: "Đại nho Viên Thiên Nga cố gắng không biết, ta cũng là như vậy."

Lần này đến phiên Từ Phượng Niên hoạt kê.

Hai người chỉ lo chuyện phiếm, không có chú ý tới men rượu, rượu đã chậm tới trước mắt. Người mỹ tỳ khoan thai bưng rượu mà đến, đặt lên chén rượu bạch ngọc. Trong lúc nhất thời, góc này thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vạn chúng nhìn trừng trừng, sát vách trên chiếu tham gia vô số lần thịnh hội chưa từng có chuyện nâng chén rượu, mấy nhóm danh sĩ thấy vậy thì trợn to hai mắt, hai vị nho sĩ bị thế tử điện hạ lấy đao đuổi đi, càng đố kị, hận không thể xoay người lại đoạt lấy chén rượu, phải biết rằng hôm nay Vương Bá chi biện, đặc biệt không giống tầm thường, Viên Cương Yến cùng với Dữ Ân Đạo là hai vị danh sĩ đứng hàng đầu, có thể ở trước mặt hai vị thanh đàm trạng nguyên (giống như hội thi biện luận, hội đàm của giới nho học) nói ra lý niệm của bản thân mình, có nói là cơ hội ngàn năm một thuở cũng không ngoa, ngoại trừ hai vị học giả uyên thâm đương đại, còn có Diêu Bạch Phong, người có địa vị sóng vai lý học đại gia, trình gia ở đây ngồi nghe, vị lão giả này trước hay gửi thư từ qua lại cùng Diêu đại gia, giao phong lý học thánh hiền, lần đó nội dung thư tín không bị thiên hạ truyên đọc? Lúc tự nói trì độn ám ngu trọn đời chỉ ở trên danh nghĩa làm khoa Quật, dùng cái này phản phúng Diêu đại gia giải khai trở nên rộng rãi tùy ý, thử hỏi thiên hạ sĩ tử ai không hiểu ý cười? Tuy nói trong thư Diêu đại gia hồi âm có thể nói là hoàn mỹ không thừa không thiếu một chữ một chữ vô cùng giấu diếm huyền cơ, có thể nói ở Giang Nam hiển nhiên luôn có học thuyết, kiên trì cho rằng Diêu đại gia học vấn càng cao, nhưng lúc nhưng đạo đức vẫn còn cao hơn so với học vấn.

Hôm nay có men rượu biện Vương Bá, hội tụ Nho Thích hai môn ba vị đương đại Thánh Nhân, mùa xuân trong thành hấp dẫn đâu chỉ mấy trăm người đọc sách mộ danh mà đến? Chỉ là một vị kia lúc một mực nghiên cứu học vấn trong sách, không thường cùng người khác giao tiếp, thậm chí có những sĩ tử đã vài thập niên đều không có duyên phận, chỉ sợ dù là đi tới trước mặt cũng đều không nhận biết.

Người mỹ tỳ bưng rượu mà đến, nguyên bản Từ Phượng Niên đang chán đến chết bèn trợn to hai mắt, hắn như người đàn bà chanh chua chửi đổng thành thạo, thế tử điện hạ du lịch ba năm, học được không ít công phu mắng chửi người khác không mang theo chữ thô tục tuyệt học, đáng tiếc cùng người cứng nhắc nói rõ lí lẽ, thật tình thường dân, vì vậy không có đứng dậy, lấy đao vỏ gõ gõ bên người thư sinh nghèo.

Từ Phượng Niên chứng kiến thư sinh nghèo lại không hề luống cuống, hào hiệp đứng dậy, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau khi đưa lại chén rượu cho tỳ nữ, cất cao giọng nói: "Nhược năng kinh thế, nghĩa tất hữu lợi. Nhược khả tế dân, đạo tất hữu công, nhân nhi bá cố bản vu vương!!"

Bên trong Báo Quốc tự lập tức xôn xao một mảnh.

Đại khái là một số người cùng chung suy nghĩ loại "Người này định lấy lòng mọi người" "Thằng nhãi ranh nói suông" những ngôn từ trào phúng, tức giận ồn ào. Xa xa ngồi chung một chỗ có Viên Cương Yến, hòa thượng Ân Đạo Lâm nhìn sang cười, hiển nhiên vẫn chưa động tâm, chỉ cảm thấy nhiều một tiểu nhi mà thôi. Nhưng kế tiếp một câu " Nhị thập ngũ niên điên bá, thủy ngộ kim thế sĩ lâm nho sĩ tự dĩ vi đắc chính tâm thành ý giả, giai ma mộc bất nhân bất tri thống dương chỉ bối." làm cho hai vị đại gia danh sĩ vốn sinh lòng coi thường phải mở to mắt mà nhìn, người này thật là không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi. Vẫn chưa tham dự biện luận một vị lão giả gù lưng từ đầu vẫn lắc đầu đến giờ, duy chỉ có nghe được câu này, tự mình cười ha ha một tiếng. Kế tiếp cuồng vọng thư sinh nói thì càng hoang đường, đầu mâu nhắm thẳng vào danh sĩ số một Giang Tả Viên Thiên Nga” Nhược thị toàn nhiên bất cố lợi, khốc ngũ bách niên hậu hữu hà ích? Đương hạ bách tính bất bão phúc, hựu cai dữ thùy khốc khứ? !I"

Râu quai nón Viên Cương Yến không những không giận mà còn cười, không giống như đang giả vờ rộng lượng, mà là thật sự nở nụ cười. Chỉ là hành động nhỏ ít người để ý thấy biến hóa.

Vị chủ trì của Báo Quốc tự, Ân Đạo Lâm nhẹ nhàng nói rằng: "Quái luận là quái luận, nhưng cũng có hứng thú, hãy cùng xem nhìn y dùng thực học đi luận chứng.”

Viên Cương Yến gật đầu.

Kết quả ngoài dự đoán mọi người, cả báo quốc tự hầu như không người nào biết hàn môn thư sinh nghèo, nhưng lại nghe nói chuyện Vương Bá đến nửa canh giờ, cực kì cẩn thận, việc này so với các hội thanh đàm bình thường các danh sĩ tích chữ như vàng là cách làm tuyệt nhiên tương phản. Vậy nếu theo hướng đàm huyền, nếu là Huyền, đương nhiên muốn huyền nhi hựu huyền, chỉ cầu khiến người nghe không hiểu ra sao, đó mới là bản lĩnh thật sự, nghe hiểu cứ coi như Phật môn cảnh tỉnh, nghe không hiểu, người nào không giống ngươi? Thanh đàm nếu quá nghiêm khắc, tư duy quá chặt chẽ và kín đáo, chẳng phải là rất không thú vị? Từ không phải diễn ý, lạc đề vạn dặm, mới tính thú vị/'bạch mã phi mã bất toán cảnh giới, bạch mã thị lộc tài thị cảnh giới". Hơn một trăm danh sĩ, cộng thêm mấy trăm người nghe, định lực cực tốt, vẫn miễn cưỡng nghe không làm ồn ào, định lực tốt, thì bắt đầu cùng người quen trò chuyện một chút cũng là một sự tình có thể nâng cao tinh thần, định lực kém, đã sớm hận không thể chửi ầm lên, ngáp ngắn ngáp dài, nếu như vào đông, nhất định phải bắt nói luôn vào trọng tâm, đây cũng không phải là vô lễ, là phong thái danh sĩ phong lưu hiền sĩ

Từ Phượng Niên híp mắt, trên đầu gối là đôi đao, nâng quai hàm ngẩng đầu, nhìn thấy tỳ nữ thanh tú bị tư thế thư sinh nghèo thao thao bất tuyệt đến mức nhìn chân chối như đang liếc mắt đưa tình, hắn cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, khen thưởng ly rượu uống thôi."

Ngày thường vô cùng thương cảm khả ái tỳ nữ mang một bầu rượu ba chén rượu, sớm đã cánh tay tê dại, bị cái này đồ dâm dê chế giễu, gồ lên quai hàm trừng mắt một cái.

Từ Phượng Niên cũng không nổi giận, Tỷ tỷ có mệt hay không, ngồi xuống nghỉ tạm một chút? Nếu không ta giúp ngươi cầm rượu nhé?"

Nàng thừa dịp người không chú ý, lại trừng mắt một cái.

Công tử này dáng dấp đoan chính, sao phóng đãng như vậy!

Nụ cười của Từ Phượng Niên càng thêm xán lạn, lấn tới quyết không buông, hỏi: "Tỷ tỷ là nhân sĩ phương nào, nhà ở địa chỉ nào, xuân xanh mấy phần rồi (hỏi tuổi)?"

Tĩnh An Vương Phi hận không thể đào một cái hố để chôn tên thế tử điện hạ này đi, đỡ phải xấu hổ mất mặt ở trước công chúng.

May mà không ai quan tâm vị này đang trêu ghẹo tỳ nữ, bởi vì đã ngót mười năm nay Viên Cương Yên chưa từng công khai cùng người biện luận, lần đầu tiên lại lên tiếng, Viên Thiên Nga tài học có một không hai Giang Tả, hơi truy tìm thêm căn nguyên, bèn có thể nhìn ra thư sinh hay Vương Bá cùng là học sinh của một vị Thượng Âm Học Cung họ Vương, năm đó vị tiên sinh này chỉ cần ở thắng được hai trong ba trận biện luận, là được đảm nhiệm vị trí Học Cung Đại Tế Tửu, chỉ là trước thắng "danh thật chỉ biện" sau thua "thần tiên tranh", cuối cùng lại hòa một lần là "Vương Bá chi biện", nhưng Vương tiên sinh ngoài dự đoán mọi người lại bỏ qua, nhưng thế nhân đều biết vị Đại tiên sinh này rất tôn sùng phong cách của Vương Bá, Viên Cương Yến trầm giọng hỏi: "Bắc Lương Diêu học chỉ là vượt Thiền, nhưng nói cho rõ về hiệu quả và lợi ích, học Thiên kẻ tới sau, đi lên truy tâm cái cũ, cũng không thể lục lọi, thì sẽ đành rời đi, lạc đường biết quay đầu lại. Nếu như hiểu về hiệu quả và lợi ích, học giả tự tu tập, dựng sào thấy bóng, một thời may mắn thành công, thấy lợi quên nghĩa, hậu thế sẽ làm thế nào giải quyết khắc phục? Chúng ta người đọc sách cùng bách tính cười ở một thời khắc, hậu bối lại khóc trăm năm nghìn năm, cái này liền ngươi là Vương Bá hay sao?"

Náo động thật lớn!

Viên Thiên Nga nói vậy, rõ ràng đã mang tư tưởng gần với Thích môn cao tăng Ân Đạo Lâm mang theo trong đó, có thể thấy người được vị Giang Tả đệ nhất danh sĩ chân chính coi trọng kia, tất cả mọi người đều cho là thư sinh "ăn nói lung tung", mọi người đều bị chấn động tinh thần, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.

Lúc này Từ Phượng Niên đang mặt dày mày dạn lại gần mỹ tỳ rót rượu, lại thoáng nhìn lên chỗ cao, một tòa ngói vàng lưu ly trong đình, đại tỷ Từ Chi Hổ làm một thủ thế đập hạt dẻ uy hiếp, liếc mắt, đang muốn cùng tỳ nữ nói lên vài câu, ánh mắt đảo nhìn thấy một trung niên nho sĩ lảo đảo đi hướng đình, lão Kiếm Thần ngăn khuất tâm nhìn đình và đang ở trên bậc thang, kiếm ý bừng bừng phấn chấn.

Như vậy dù lâm vào tư thế gặp đại địch, dù là bãi sậy đối mặt Ngô Lục Đỉnh cũng không từng xuất hiện!

Thế tử điện hạ bỗng nhiên đứng dậy.

Hơi nghiêng người đi lại. Ở trong dòng người giống như cá lội xuyên toa mà qua. Từ Phượng Niên tới gần sát đình, chỉ thấy một thanh sam nho sĩ cách chòi nghỉ mát hai mươi bước chân, hai tay áo xen lẫn nhau vung lên, như muốn phủi đi bụi bậm tỏ vẻ tôn sùng lớn lao, sau đó quỳ xuống!

Vị nho sĩ buồn bã rơi lệ.

Từng chữ từng chữ cắn răng nói ra khỏi miệng.

Thanh âm không lớn, nhưng ở Từ Phượng Niên bên tai nổ tung.

"Tây Sở tội thân Tào Trưởng Khanh, tham kiến Công Chúa điện hại"
Bình Luận (0)
Comment